• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đứa nhỏ này cũng khá hiếu thuận."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・


Tam Cửu mời Lưu đại nhân vào nhà.

Tần Đạc Dã cũng ngẩng lên nhìn, thấy Lưu đại nhân là một người trung niên gầy gò, để râu dê gọn gàng, lông mày rậm, đôi mắt to, gương mặt có vẻ nghiêm khắc.

Lúc thấy dung mạo của người đến, trong đầu Tần Đạc Dã bỗng lóe lên một số đoạn ký ức, y thoáng sững sờ, lòng nảy sinh một giả thuyết.

Chẳng lẽ ký ức của Văn Tình Hạc giống như một chiếc hộp bị khóa, chỉ khi gặp một số người nhất định thì ký ức liên quan đến họ mới như chiếc chìa khóa khớp với ổ khóa, từ đó mở ra hộp ký ức trong đầu y?

Vậy tại sao khi gặp Tần Huyền Hiêu lại không kích hoạt ký ức?

Tần Đạc Dã suy nghĩ một lúc, cảm thấy có thể là do lúc lên triều Văn Tình Hạc luôn cúi mắt, không dám nhìn thẳng vào thánh nhan nên hoàn toàn không biết diện mạo của Hoàng đế.

Đang lúc suy nghĩ, Tần Đạc Dã chỉ ngồi trên ghế bên cạnh bàn chính, không nói lời nào.

Chủ nhà chưa lên tiếng, dù Lưu đại nhân có không vui đến mấy cũng chỉ có thể đứng đợi ở cửa.

Trong lòng Lưu Huyên Hải có chút bất mãn, bèn lớn tiếng nhắc nhở: "Nghe nói Văn đại nhân đã bình an trở về, bản quan cũng thấy nhẹ nhõm, thế là bỏ hết công việc để đến thăm ngay, nào ngờ dường như Văn đại nhân không mấy hoan nghênh bản quan cho lắm?"

Ồ?

Tần Đạc Dã hơi nhướng mày, kẻ đến không có ý tốt.

"Không mời mà đến, đúng là không hoan nghênh." Tần Đạc Dã mỉm cười vẫy tay, "Tam Cửu, tiễn khách."

Tam Cửu ngơ ngác: "Hả?"

Lưu Huyên Hải bị chặn họng: "..."

Tần Đạc Dã ngồi trên ghế trúc, nhìn sắc mặt Lưu Huyên Hải lúc trắng lúc xanh, cực kỳ rất đặc sắc, y không nhịn được bật cười, tiện tay nhấp một ngụm trà xanh đã nguội trên bàn.

Cuối cùng, Lưu Huyên Hải cũng lấy lại bình tĩnh, cười ha hả, cố gắng lấp li.ếm cuộc đối đầu khó chịu vừa rồi, bước vào nhà: "Ha ha ha... không ngờ Văn đại nhân cũng biết đùa."

Hầy, không chứng kiến cảnh người này phất tay áo rời đi, Tần Đạc Dã cảm thấy hơi tiếc.

"Tam Cửu, rót trà cho Lưu đại nhân."

Tam Cửu vội vàng rót một chén trà từ ấm trên lò rồi đặt lên bàn.

Lưu Huyên Hải nhìn thấy màu sắc hương vị và hình thức trà đều kém cỏi, ánh mắt thoáng qua vẻ khinh miệt, nhưng lại kín đáo che mũi.

"Lưu đại nhân, trong nhà chỉ có chút trà thô, mong ngài đừng chê." Tần Đạc Dã quan sát kỹ biểu cảm và hành động của Lưu Huyên Hải.

Lưu Huyên Hải cười giả lả, nói: "Sao có thể chê được? Văn đại nhân vốn thanh liêm, là tấm gương sáng của chúng ta."

Vừa bước đến gần, ánh mắt Lưu Huyên Hải rơi vào vết đỏ nửa che nửa hở lộ ra nơi cổ áo của Tần Đạc Dã.

Lưu Huyên Hải nhìn rõ dấu vết đó, rồi kinh ngạc đến mức quên cả đi đường, chân trái vấp chân phải, loạng choạng suýt ngã.

"Ngươi... ngươi..." Lưu Huyên Hải chỉ vào cổ Tần Đạc Dã, ngón tay run rẩy, mãi không thốt nên lời.

Tần Đạc Dã cúi đầu nhìn theo hướng tay ông ta, mới sực nhớ mình vừa cởi áo ngoài cổ cao, chỉ mặc áo trong cổ thấp, chắc là dấu răng do Tần Huyền Hiêu cắn lộ ra bị Lưu Huyên Hải nhìn thấy.

Đương nhiên Lưu Huyên Hải biết rõ đó là dấu vết gì.

"Vô liêm sỉ!" Gương mặt gầy dài của vị quan này đỏ bừng vì tức giận.

"Vậy à?" Tần Đạc Dã thản nhiên đáp lại, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu sắc: "Ngài quá khen rồi, ta nào sánh được với dáng vẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa của Lưu đại nhân."

"Văn Tình Hạc!" Từ lúc bước vào Lưu Huyên Hải đã bị dồn ép hết lần này đến lần khác, cuối cùng ông ta cũng nổi giận, xé rách mặt nạ: "Ngươi còn muốn lấy tiền mua thuốc cho mình không?"

Ồ, tiền mua thuốc...

Trong ký ức, Văn Tình Hạc đã bán hết tài sản trong nhà chỉ để chữa bệnh. Lúc này, Lưu Huyên Hải đột nhiên tìm đến.

Ban đầu, ông ta khuyên nhủ đủ điều về tầm quan trọng của việc Hoàng đế nạp phi lập hậu, rồi nói đến con cháu và giang sơn xã tắc. Sau khi khiến Văn Tình Hạc đồng tình, ông ta mới vào chuyện chính, hy vọng Văn Tình Hạc dâng tấu trong triều, đề xuất việc lập hậu nạp phi.

Nếu thành công, Lưu Huyên Hải nói sẽ chi trả toàn bộ tiền thuốc trong một tháng cho Văn Tình Hạc.

Văn Tình Hạc sợ dâng tấu sẽ bị Hoàng đế trừng phạt nên mới từ chối.

Nhưng sau đó, vì không còn tiền mua thuốc và bị tham vọng muốn sống vây quanh, nên lần thứ hai khi Lưu Huyên Hải đến, Văn Tình Hạc đã đồng ý, dẫn đến cảnh tượng ba ngày trước trên triều.

Tần Đạc Dã dần nắm được đầu đuôi sự việc.

Thấy Tần Đạc Dã không nói gì, Lưu Huyên Hải tưởng đã nắm được thóp y, bèn tiếp tục ép hỏi: "Rốt cuộc bệ hạ triệu ngươi vào cung nói những gì?"

Tần Đạc Dã không ngẩng đầu, tự rót đầy chén trà nóng rồi dùng nắp gạt nhẹ, đáp: "Bệ hạ cùng ta trò chuyện thiên hạ, hỏi han đủ chuyện thế gian, nói đến nửa đêm thì gác chân ngủ cùng."

Lưu Huyên Hải nghe giọng nói hời hợt nhẹ bẫng của Tần Đạc Dã, trong lòng cũng không thể đoán được lời y nói là thật hay giả, đành thuận theo câu chuyện mà tiếp tục: "Vậy bệ hạ có từng nhắc tới chuyện hậu cung chưa?"

"Đương nhiên là chưa." Tần Đạc Dã chậm rãi uống một ngụm trà, trả lời: "Bệ hạ bận bịu lo chuyện quốc sự suốt ngày, trong lòng chỉ quan tâm đến giang sơn bách tính, chưa nghĩ tới bản thân. Hiện nay, bệ hạ anh minh thần võ, chỉ đợi đến lúc biển yên sóng lặng, quốc thái dân an, mới tính đến chuyện lập hậu."

Những lời này chính là chiêu thức trước đây y từng dùng để chặn miệng văn võ bá quan trong triều. Không ngờ kiếp này lại phải sử dụng lần nữa.

Chỉ tiếc, kiếp trước y còn chưa kịp chứng kiến cảnh thái bình thịnh thế của mình mà đã ngỏm.

"Văn đại nhân đừng có ăn nói hàm hồ!" Nghe xong, Lưu Huyên Hải trợn tròn mắt, giọng đầy bất mãn: "Bệ hạ đang ở độ tuổi sung sức, càng cần tuyển chọn những nữ nhân ưu tú để con cháu đầy đàn, điều này có lợi cho sự ổn định của xã tắc, huống hồ chi quốc gia không thể thiếu một mẫu nghi thiên hạ."

Rốt cuộc là không thể thiếu Hoàng hậu, hay là không thể thiếu...

Tần Đạc Dã bất ngờ ngẩng đầu lên, y vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng không có chút ý cười nào: "Ngươi... đang nghi ngờ quyết định của bệ hạ?"

Ánh mắt đen nhánh của y khiến Lưu Huyên Hải bất giác rùng mình.

Dù rằng trời vừa vào thu, tiết trời mát mẻ, buổi chiều vẫn còn cảm giác ấm áp, nhưng lúc này ông ta lại thấy lạnh lẽo đến khó chịu, như thể bị ném vào hầm băng, cái lạnh từ từ bò dọc sống lưng.

Lưu Huyên Hải nhìn dáng vẻ Tần Đạc Dã ung dung thoải mái ngồi trên ghế, tay mân mê tách trà, cả người toát lên khí thế như đang đứng trên đỉnh cao thiên hạ.

Loại áp lực vô hình này, ngay cả ở chỗ cấp trên nhất phẩm của mình, ông ta cũng chưa từng cảm nhận được, trái lại càng giống với... người ngồi trên ngai vàng kia.

"Ha ha... ta nào dám chứ." Lưu Huyên Hải cười gượng: "Chỉ là ta ở tuổi này rồi, thường hay lo nghĩ về hôn sự của các bậc hậu sinh. Lúc nhỏ ta cũng từng gặp bệ hạ vài lần, nên có vài người muốn tiến cử cho bệ hạ. Người mà ta ưng ý nhất chính là trưởng nữ của nhà Đệ Ngũ, đó là..."

Ha!

Tần Đạc Dã thầm cười khẩy.

"Ở tuổi này rồi" à, "quan tâm hôn sự của bậc hậu sinh" à?

Ngươi là trưởng bối kiểu gì thế?

Nếu cần lo thì cũng là trẫm lo cho hôn sự của con cháu! Còn đến lượt đám quan lại mang dã tâm bất chính như các ngươi chõ mõm vào hay sao?

Rốt cuộc điều họ quan tâm là Hoàng đế và an nguy của đất nước, hay là quan tâm xem ai sẽ giành được ngôi vị Hoàng hậu, con trưởng của Hoàng đế sẽ sinh ra ở nhà ai, trong lòng Tần Đạc Dã thừa biết.

Cạch!

Tần Đạc Dã đặt tách trà xuống bàn, lực đạo không mạnh không nhẹ.

Lưu Huyên Hải đang thao thao bất tuyệt, nghe thấy tiếng vang thì chợt run rẩy, suýt nữa trượt từ ghế quỳ xuống đất.

Thân hình ông ta đổ nghiêng một nửa, cho đến khi nhận ra người trước mặt không phải Hoàng đế, mới cứng rắn gượng lại.

Khí thế này, sao lại khiến người khác run sợ đến vậy?

Lưu Huyên Hải lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đang định nói đến chuyện tiền mua thuốc để tiếp tục uy hiếp, nào ngờ có người gõ cửa.

Tần Đạc Dã bảo Tam Cửu ra mở, hóa ra là Câu Hoằng Dương.

Tần Đạc Dã nghiêng đầu, nhìn vào hộp đồ ăn trong tay Câu Hoằng Dương, trong đầu dần hiện lên một dự cảm chẳng lành. Y còn chưa kịp đứng dậy, Lưu Huyên Hải bên cạnh đã nhanh chân đứng lên trước.

"Đây là..." Lưu Huyên Hải thấy thế bèn nở nụ cười tươi rói: "Câu công công, sao ngài lại tới đây?"

Câu Hoằng Dương là Tổng quản, chuyên phụng chỉ truyền đạt ý chỉ của Hoàng đế, hầu hết các quan viên trong cung Lưu Huyên Hải đều biết mặt.

"Lưu đại nhân." Câu Hoằng Dương cúi chào rất cung kính, sau đó nhìn về phía Tần Đạc Dã.

Tần Đạc Dã vẫn ngồi đó, có hơi tò mò: "Chuyện gì?"

Đây là dáng vẻ của một người đã quen ngồi ở vị trí cao, trông rất tự nhiên và chính đáng.

"Văn đại nhân, bệ hạ sai nô tài đến đưa thuốc tối nay cho ngài." Câu Hoằng Dương cúi thấp người.

Tần Đạc Dã: "..."

Y ghét cay ghét đắng mấy thứ đắng ngắt, làm thế nào mà đối phương còn đích thân đưa thuốc tới?

Đứa nhỏ Tần Huyền Hiêu này quả nhiên vẫn quyết tâm bắt y uống cho bằng được.

Tần Đạc Dã lệnh cho Tam Cửu pha một chén trà: "Phiền công công cất công đến một chuyến, ta nhất định sẽ uống."

Câu Hoằng Dương không nhận trà, chỉ đáp: "Bệ hạ lệnh nô tài nhìn ngài uống xong mới được quay về."

Thật ra Tần Huyền Hiêu còn thêm một câu: Nếu không ngươi khỏi cần trở về.

Nhưng Câu Hoằng Dương không dám nói ra.

Tần Đạc Dã: "..."

Cái tên này.

Tần Đạc Dã quyết định vùng vẫy lần nữa: "Thuốc này phải uống sau bữa cơm chứ nhỉ, Câu công công. Ngài xem, ta còn chưa chuẩn bị bữa tối, đợi chuẩn bị xong chẳng biết phải mất bao lâu. Hay ngài về trước, ta ăn xong sẽ uống thuốc."

Câu Hoằng Dương lắc đầu, mặt không biểu cảm mở hộp thức ăn, bên trong là một mâm cơm cung đình đã chuẩn bị sẵn.

Tần Đạc Dã: "..."

"Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn cơm cho ngài."

Tần Đạc Dã cạn lời, chống tay lên trán.

Đứa nhỏ đáng ghét này.

Tuy nhiên, dù nói vậy nhưng trong lòng Tần Đạc Dã lại dâng lên chút ấm áp và cảm động.

Dù mặt mày Tần Huyền Hiêu lúc nào cũng lạnh lùng, tính tình lại khó chịu, nhưng đường đường là Hoàng đế, hắn vẫn nhớ đến thuốc của y, còn đích thân cử Tổng quản nội đình đến đưa tận nơi.

Chỉ riêng việc đưa thuốc có thể không đáng kể, nhưng những gì được chuẩn bị kèm theo...

Tần Đạc Dã mỉm cười, đứa nhỏ này cũng khá hiếu thuận.

Lưu Huyên Hải đứng bên cạnh nhìn, cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Ông ta bất ngờ túm lấy cổ áo Tần Đạc Dã, dùng giọng chỉ đủ hai người nghe, nghiến răng nói: "Ta nói đang yên đang lành sao Văn đại nhân lại không cần tiền thuốc của ta nữa, hóa ra đã tìm được chỗ dựa mới rồi."

Ánh mắt ông ta lướt nhanh qua dấu vết trên cổ Tần Đạc Dã, rồi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Tần Đạc Dã cau mày, phủi nhẹ cổ áo, rồi bỗng nhiên cất giọng cố ý: "Bệ hạ anh minh, thấu hiểu hạ quan, sao lại để Lưu đại nhân buông những lời khó nghe như thế được?"

Lưu Huyên Hải đang định bước đi, nghe vậy thì loạng choạng, kinh hãi ngoảnh lại.

Câu Hoằng Dương nhận ra điểm mấu chốt trong lời nói của Tần Đạc Dã, ông ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lưu Huyên Hải.

Bàn luận không đúng mực về bệ hạ, đó là tội lớn.

Hai người nhìn nhau, Lưu Huyên Hải lập tức hoảng sợ quay đi, trừng mắt nhìn Tần Đạc Dã, gào lên: "Ngươi ngậm máu phun người!"

"Tam Cửu, tiễn khách." Tần Đạc Dã nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK