• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Từ đó, cõi lòng trôi dạt ấy đã có nơi nương tựa."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・


Đôi mắt phượng kia lộ vẻ mịt mờ như sương khói tan vỡ, Tần Đạc Dã nhìn trong hai giây rồi dời tầm mắt.

"Không tin."

Tần Huyền Hiêu: "..."

Sao chiêu này lại không hiệu quả nữa?

"Đệ Ngũ Ngôn thật sự không phải người của trẫm." Tần Huyền Hiêu vội vàng nắm lấy tay y.

Đột nhiên, Tần Đạc Dã khẽ thở dài, hơi dịch về phía Tần Huyền Hiêu, làm gợn lên những vòng sóng nhỏ trong hồ nước nóng.

Đôi mắt phượng kia lại bừng sáng, lớp sương mù trong mắt cũng vơi đi phần nào.

Không hiểu vì sao, Tần Đạc Dã như có linh tính mà giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng hắn.

Nước ấm trong hồ dịu dàng bao bọc lấy cả hai.

Tần Huyền Hiêu sững sờ.

Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ nâng tay lên, chậm rãi ôm lấy Tần Đạc Dã, rồi không nhịn được mà siết chặt người trong vòng tay, gần như muốn ép cả máu thịt và xương cốt của đối phương hòa vào cơ thể mình.

Tần Đạc Dã để mặc hắn ôm chặt hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: "Được rồi, buông ra đi."

Y sắp bị siết đến nghẹt thở rồi, ôm thêm chút nữa chắc sẽ bị ép thành tờ giấy mất.

Tần Huyền Hiêu lưu luyến buông tay.

"Chuyện ta rời cung, ngươi vẫn để bụng sao?" Tần Đạc Dã đưa chén rượu trên khay tre cho Tần Huyền Hiêu.

Tần Huyền Hiêu nhận lấy đặt lên môi, hắn cúi mắt, rồi khẽ lắc đầu.

"Trẫm tin khanh."

Cũng không rõ là đang trả lời y hay đang tự thuyết phục chính mình.

Tần Đạc Dã nghe xong bèn chuyển sự chú ý khỏi hắn, y không nói thêm gì, chỉ tập trung tắm rửa.

Khoảng thời gian còn lại, bầu không khí yên ả đến lạ thường.

Hương nho thanh ngọt lan tỏa trong làn hơi nước ấm áp bốc lên từ hồ nước nóng, hòa quyện cùng vị ngọt của rượu trái cây và trà trắng, vấn vương nơi chóp mũi.

Hai người không ai nói gì thêm.

Tiếng nước vỗ nhẹ vào thành hồ hòa cùng tiếng mưa rơi lác đác bên ngoài điện, họ hiếm khi có được sự bình yên như vậy.

Tần Đạc Dã tắm rất nhanh, đây là thói quen luyện được từ kiếp trước. Để tiết kiệm thời gian, y không chỉ cắt giảm giấc ngủ đến mức tối đa mà ngay cả việc ăn uống tắm rửa cũng giản lược hết mức có thể.

Thậm chí có lúc tấu chương chất đống như núi, lại vừa hay phải bàn bạc chính sự với đại thần, y bận tới nỗi trời đất đảo điên, quên cả ăn uống, cứ lần lữa hết lần này đến lần khác. Đến khi đói không chịu nổi mới tiện tay cầm một miếng điểm tâm lót dạ.

Tựa như có một sức mạnh vô hình nào đó khiến y không thể đặt xuống công việc đang làm dở, nhất định phải hoàn thành toàn bộ mới chịu nghỉ ngơi.

Cũng chính vì thói quen đó mà đời này y tắm cực nhanh, chẳng giống đang thư giãn nghỉ ngơi gì cả, mà trông cứ như đang vội vàng hoàn thành nhiệm vụ.

Y nhìn sang Tần Huyền Hiêu, thấy hắn vẫn đang dựa vào phiến ngọc trắng bên hồ, tay cầm chén rượu, ngửa đầu uống cạn.

Trông như đang có tâm sự, đôi mắt phượng lại phủ thêm một tầng sương mù dày đặc.

Tần Đạc Dã dời ánh mắt, y không muốn tìm hiểu sâu hơn.

Y bước ra khỏi hồ nước, đôi chân trần giẫm lên nền đá, khoác lên mình chiếc áo ngoài.

Y đi đến sau tấm bình phong thay bộ y phục sạch sẽ, sau đó tựa vào mép giường, gần lò sưởi hình thú để hong khô tóc.

Tóc y chỉ dài qua vai, hong cũng nhanh khô.

Để tiết kiệm thời gian, y chỉ hong khô phần chân tóc, đuôi tóc vẫn hơi ướt. Sau khi chỉnh trang y phục xong xuôi, y lại quay về bên hồ.

Hơi nước ẩm ướt vây quanh, Tần Huyền Hiêu vẫn chưa rời khỏi đó.

Tần Đạc Dã hỏi: "Những tấu chương tích lại mấy ngày nay, ngươi đã xử lý xong chưa?"

"Một quyển cũng chưa." Tần Huyền Hiêu đặt chén rượu xuống, cười có phần xấu xa: "Ai bảo khanh không ở bên trẫm."

Tần Đạc Dã: "..."

Y cúi mắt nhìn đối phương vài giây, thực ra y không giận, dù sao cũng không phải con cái nhà mình, cần gì phải lo lắng hắn có chăm chỉ chính sự hay không?

"Vậy để ta giúp ngươi chọn lọc một lượt trước nhé?" Tần Đạc Dã nói với vẻ thản nhiên: "Đỡ cho ngươi phải đọc mấy tấu chương vô nghĩa toàn những lời thăm hỏi nịnh bợ."

Từng bước từng bước thăm dò.

Tần Huyền Hiêu lại bật cười: "Khanh phải đọc ngược lại mới đúng. Trên giấy càng ca tụng trẫm hoa mỹ bao nhiêu, trong lòng lại càng căm ghét trẫm bấy nhiêu. Những kẻ chửi rủa trẫm sau lưng, ngoài mặt lại viết những lời chúc trẫm phúc thọ kéo dài, kỳ thực trong lòng chỉ mong trẫm chết sớm một chút. Những tấu chương này có gì là vô nghĩa? Trẫm đọc lại thấy thú vị đấy."

"Thần tử sao có thể nguyền rủa quân vương?" Tần Đạc Dã nhíu mày lắc đầu.

Y nhớ lại khi mới lên ngôi, gió giục mây vần, hoàng cung đầy rẫy nguy cơ, các triều thần trung thành với Đại Ngụy thà chết chứ không chịu khuất phục Thái hậu và hoạn quan, giữ vững chí hướng và danh tiết, báo đáp ân tri ngộ từ Hoàng Kim đài.

Nếu không có những bề tôi tận trung ấy, con đường phục hưng Đại Ngụy của y ắt sẽ càng thêm chông gai.

Trăm năm trôi qua, từ bao giờ mà thế gia quyền quý đã biến thành chỉ biết mưu lợi cho riêng mình?

Tần Đạc Dã lần theo ký ức, cũng tra xét sử sách Đại Ngụy. Sự thay đổi này dường như bắt đầu từ đời vua trước của Ngụy Hoang đế.

Sử sách ghi rằng vị Hoàng đế ấy nhu nhược, dễ bị tác động, từ đó đã trao cho đại tộc quyền lực quá lớn, khiến bọn chúng thừa cơ mở rộng thanh thế.

Đến thời kỳ vị Ngụy Hoang đế u mê kia trị vì, ông ta đã không thể kiểm soát được triều thần.

Thế gia cứ thế mà ngày càng lộng hành.

Nhưng bọn chúng đâu thể ngăn cản y trở thành Thành Liệt đế của đời này.

Một quyền thần thôi mà, nếu y đã từng giết, thì dĩ nhiên bản thân y cũng có thể trở thành.

Hiện tại, ngoài việc chưa bị thiến và chưa có quan chức trong triều, y chẳng khác gì gian thần cả.

Tần Huyền Hiêu nhìn Tần Đạc Dã chăm chú, thấy y nghiêm túc đến mức này, bỗng dưng chẳng còn hứng tâm sự nữa, ánh mắt cũng dần ảm đạm.

Hắn chỉ nói: "Khanh đi đi."

Tần Đạc Dã gật đầu rồi rời khỏi.

Ngoài điện, cơn mưa dai dẳng đã dừng, tầng mây dày cũng dần mỏng đi.

Tần Đạc Dã băng qua hành lang, đi đến điện Hàm Chương. Trên long án trong điện đã chất đầy tấu chương, ngay cả những hòm tấu sớ bên cạnh cũng chật ních, được sắp xếp theo thứ tự thời gian.

Y nhìn mà chỉ biết lắc đầu, đưa tay day trán, rồi thẳng thừng ngồi xuống long sàng của Hoàng đế, cầm bút phê duyệt tấu chương.

Chúng nội thị trong điện Hàm Chương đều sững sờ, nhưng mấy ngày nay trong cung ai cũng biết đến y, nên không ai dám lên tiếng nhắc nhở, chỉ có một tiểu hoạn quan rời đi, chạy đi báo cho Câu Hoằng Dương.

Câu Hoằng Dương nhìn tiểu hoạn quan, lại nhìn tấm bình phong.

Phía sau bình phong, Tần Huyền Hiêu vẫn đang ngâm mình trong suối nước nóng, thấy ông vào chỉ tùy ý dặn: "Đi lấy rượu mạnh hơn một chút."

"Lấy... Mộng Thần Tửu đi."

Câu Hoằng Dương lập tức đi lấy rượu dâng lên, rồi thuận tiện bẩm báo chuyện của Tần Đạc Dã.

Tần Huyền Hiêu nghe xong chỉ bật cười: "Mặc kệ y ngồi đi, không sao cả."

Câu Hoằng Dương không nhịn được mà nhắc nhở: "Bệ hạ, có phải Văn đại nhân đã quá..."

Thái giám Tổng quản suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tìm ra một từ: "Quá mức cậy sủng mà kiêu?"

"Trẫm ước gì y thực sự cậy sủng mà kiêu." Tần Huyền Hiêu khẽ lắc đầu, lại nói: "Về sau những chuyện thế này không cần báo với trẫm nữa. Cũng truyền lệnh xuống, thấy y thì như thấy trẫm, chăm sóc cho tốt."

Câu Hoằng Dương lĩnh mệnh rời đi.

Tần Huyền Hiêu rót một ly rượu đục, ngửa đầu uống cạn. Hương vị cay nồng lan tỏa nơi đầu lưỡi, càng làm vết cắn trên môi hắn nhói đau hơn.

Hắn đột nhiên đứng bật dậy khỏi suối nước nóng, tùy tiện khoác áo lên, thậm chí không buồn hong khô tóc, bước ra khỏi cung Thanh Lộ.

Tần Huyền Hiêu lại một lần nữa đi vào tòa điện nhỏ, nơi cất giữ di vật và tranh vẽ của Thành Liệt đế.

Bên trong vẫn sạch sẽ không hạt bụi, dù trời không trong xanh, nhưng lớp men lưu ly vẫn sáng bóng.

Hắn lặng lẽ đứng trước bức họa treo trên tường, rồi ngước nhìn dáng vẻ oai phong phóng khoáng của Thành Liệt đế trên tranh, sau đó nhìn khuôn mặt anh tuấn ấy.

Đây từng là lý do giúp hắn sống sót thuở niên thiếu.

Chốn hậu cung âm u tàn nhẫn, tuổi thơ của hắn như đi trong đêm đen rét buốt, đầy rẫy mãnh thú rình rập.

Lận Khê chỉ chịu đựng được vài năm rồi phát điên.

Còn hắn, sở dĩ không phát điên chính là nhờ cuốn truyện ký của Thành Liệt đế mà hắn vô tình nhặt được trên đường.

Khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy bức họa ấy, hắn bỗng cảm giác như trông thấy vầng trăng sáng giữa đêm đen.

Trăng sáng thuần khiết, từ hỗn độn mà dâng lên, rồi rơi vào đôi mắt hắn.

Để đến gần ánh trăng treo cao ấy, hắn điên cuồng học lén, tranh thủ từng cơ hội sống sót trong cung như một con chuột nhỏ.

Ánh trăng thanh khiết, khiến hắn đột nhiên cảm thấy những tiếng hò hét, những âm mưu đấu đá trong cung đều chẳng còn là chuyện to tát.

Hắn không còn bị tổn thương bởi những lời sỉ nhục hay những lần bị ức hiếp nữa.

Năm tháng thoi đưa, những gương mặt trong hậu cung như bóng ma chập chờn, từng đợt bước vào, từng đợt phát điên, rồi từng đợt chết đi.

Kẻ nào khi sống càng náo loạn, tranh đấu càng kịch liệt, thì khi chết cũng chỉ bị một tấm vải trắng phủ lên mà thôi.

Hậu cung chẳng phải chốn tốt đẹp gì.

Bề ngoài ai cũng kéo bè kết phái, nhưng kỳ thực ai cũng cô độc lẻ loi.

Sai một bước sẽ rơi xuống vực sâu.

Giữa đám người ngây dại, Tần Huyền Hiêu tìm thấy ánh trăng của riêng mình, từ đó cõi lòng trôi dạt ấy đã có nơi nương tựa.

Dù sau này hiểu ra, dù biết Thành Liệt đế đã chết từ trăm năm trước thì đã sao? Đó vẫn là động lực giúp hắn sống sót trong thế gian điên đảo này.

Ánh mắt sắc bén của Thành Liệt đế xé toạc đám người phù phiếm, tiếp thêm dũng khí để hắn rút xương phản nghịch trong máu mình làm lưỡi kiếm, chém giết kẻ thù.

Ánh trăng hóa thành cam lộ, trở thành nguồn sống để hắn đi đến ngày hôm nay.

Hắn chỉ ngồi lặng lẽ trong điện một lát, rồi không chút do dự đứng dậy bước ra ngoài. Trước khi đi, hắn dừng chân ngoái lại nhìn. Bóng tối phủ xuống, che khuất bức họa, gương mặt trong tranh trở nên nhạt nhòa, nét chữ cũng dần mờ đi.

Tất cả đang bị thời gian vùi lấp.

Hắn chậm rãi khép cửa điện lại, cánh cửa có khóa, hắn đưa chiếc chìa khóa vàng vào ổ xoay nhẹ.

"Cạch."

Khóa đã cài.

Hắn nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, lùi lại một bước.

Một bước này, hóa ra dễ dàng hơn hắn tưởng.

Hắn quay người đi hẳn, bỏ lại điện nhỏ sau lưng.

Đi qua một cây cầu vòm, hắn đứng trên cầu, phía dưới là hồ nước, dòng suối chảy vào hồ, bên trong trồng sen, giờ chỉ còn lại những đóa sen nước.

Hắn cầm chìa khóa vàng, lật qua lật lại, rồi đột ngột thả tay.

Ánh vàng trượt khỏi đầu ngón tay, rơi xuống nước gần như không gây tiếng động, rồi dần dần chìm xuống đáy, bị những đóa sen nước che khuất.

Hắn không còn cần bất cứ thứ gì trong điện ấy nữa.

Tất nhiên, Thành Liệt đế vẫn là vầng trăng trong tim hắn, điều này không thể thay đổi.

Chỉ là giờ đây, hắn không còn cần phải đến tòa điện nhỏ ấy để tìm lý do sống nữa.

Hắn đã tìm thấy một động lực mới để tiếp tục tồn tại.

Từ bao giờ, những tia nắng ấm đã rơi trên gò má, Tần Huyền Hiêu đưa tay đón lấy ánh sáng.

Hắn ngẩng đầu lên, mây đen tan hết rồi.

Trời, đã sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK