• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cảm giác này, khanh có thích không?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

"Ngươi nói... cái gì?"

Thực ra Tần Đạc Dã không nghi ngờ tai mình có vấn đề, dù sao thì y cũng biết bình thường Tần Huyền Hiêu nói năng thế nào. Chỉ là vào khoảnh khắc này, đôi mắt phượng kia mang theo cảm xúc quá đỗi nghiêm túc và nồng cháy, khiến y vô thức buột miệng nói ra một câu vô nghĩa.

"Ta muốn hôn khanh, được không?" Tần Huyền Hiêu nhìn thẳng vào mắt y mà chẳng hề trốn tránh.

Hắn tựa trên giường, hai tay chống hai bên y, khoảng cách gần đến mức Tần Đạc Dã có thể cảm nhận được gò má mình đang nóng lên.

Rõ ràng sắp sang tháng mười một rồi, nhưng tại sao trong phòng lại nóng đến thế? Đốt than ư?

Ánh mắt Tần Đạc Dã dao động, cảm xúc trong đôi mắt phượng kia như muốn thiêu đốt y. Giây phút này, y hoảng hốt không biết phải làm gì.

Y chưa từng nhận được lời tỏ tình nào mãnh liệt đến vậy.

Đúng, là tỏ tình.

Bằng cách nào đó, Tần Đạc Dã hiểu rằng Tần Huyền Hiêu đang rất nghiêm túc. Đây không phải là sự bồng bột nhất thời do hứng thú tuổi trẻ, mà là một cảm xúc thuần khiết đến tận cùng, một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, bất chấp cả thiên hạ để thiêu rụi tất cả.

Tần Đạc Dã tự nhủ rằng mình đã làm Hoàng đế mười hai năm, đã chứng kiến biết bao sóng gió, lại còn trải qua luân hồi chuyển sinh, từng thấy đủ mọi cảnh tượng kỳ dị của nhân gian, vậy mà vẫn không dám thử nghiệm dù chỉ một chút cảm xúc này.

Y cụp mắt xuống, cất đi sự kinh ngạc và rung động không kịp che giấu, chỉ khẽ nghiêng đầu, né tránh ánh nhìn nóng rực của Tần Huyền Hiêu.

"Khụ, ta..." Tần Đạc Dã ho khan một tiếng, nói: "Ta vẫn còn bệnh, đừng để lây bệnh sang ngươi."

"Ta không quan tâm." Tần Huyền Hiêu lập tức đáp lời, gần như ép sát từng bước.

Tần Đạc Dã còn muốn tìm cách thoát ra, nhưng bàn tay ấm áp kia đã áp lên má y. Y ngước mắt theo bản năng, lập tức chạm phải ánh nhìn mang theo ý cười của Tần Huyền Hiêu.

"Ái khanh, khanh biết không? Nếu thật sự không muốn, khanh đã trực tiếp bảo ta cút đi, chứ không phải tìm cớ thế này."

Tần Huyền Hiêu nhẹ nhàng nâng cằm y lên rồi áp sát, khiến sống mũi hai người chạm vào nhau, chậm rãi cọ xát.

Không phải tìm cớ!

Tần Đạc Dã há miệng muốn phản bác, nhưng lại không thốt nên lời.

Dường như y thật sự đang tìm cớ, nếu đổi lại là một tháng trước, hoặc vào khoảnh khắc vạch trần thân phận của Tần Huyền Hiêu, nghe những lời đường đột thế này, chắc chắn y sẽ cười lạnh rồi bảo đối phương cút xuống hoàng tuyền.

Thế mà hôm nay, đầu óc y lại nóng lên, viện ra một lý do kém cỏi như vậy.

Gì mà "chưa khỏi bệnh"!

Tần Đạc Dã rất muốn quay ngược thời gian tự tát mình một cái.

Mà kẻ trước mặt lại không chịu bỏ qua, bên tai y văng vẳng giọng nói lặp đi lặp lại: "Được không?"

"Nếu ái khanh không nói gì, ta sẽ xem như khanh đồng ý, nghĩa là khanh cũng muốn hôn ta."

Làm sao có thể muốn hôn...

Bỗng nhiên, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại ẩm ướt.

Tần Đạc Dã sững người, ngón tay co lại, y do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không đẩy hắn ra.

Y mở mắt, nhìn thấy Tần Huyền Hiêu nhắm mắt lại, vẻ mặt đắm chìm, động tác dịu dàng đến mức dường như sợ phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này.

Không giống với lần trước, lần ấy hắn hôn y đầy bá đạo và chiếm hữu đến cực đoan. Lần này, mới thực sự được tính là nụ hôn đầu tiên giữa bọn họ.

Đôi môi dịu dàng chạm vào nhau, giữa hơi thở giao hòa, dư vị của viên mứt hoa quả trên đầu lưỡi dần lan tỏa, hòa quyện vào nụ hôn của hai người.

Tần Đạc Dã cảm thấy bản thân như bị mất trí, làm sao y có thể dung túng tên Hoàng đế điên rồ đã cướp đoạt giang sơn nhà họ Tần, còn làm những chuyện thân mật với đối phương như vậy?

Lý trí của y vùng vẫy dữ dội, nhưng cơ thể lại cứ thế mà thuận theo hắn, cùng hắn đắm chìm trong sắc thu nồng nàn.

Bàn tay đang nâng má y dần trượt ra sau, chạm vào cổ, Tần Đạc Dã theo bản năng ngửa đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tần Huyền Hiêu. Ánh mắt ấy không còn chút u ám nào, tựa như mây mù đã tan, sáng rõ vô ngần, kèm theo nụ cười ngập tràn niềm vui.

"Thế nào? Cảm giác này, khanh có thích không?" Giọng nói của Tần Huyền Hiêu mang theo chút gấp gáp, nhưng hắn vẫn không chịu rời đi quá xa, sống mũi lại nhẹ nhàng cọ xát vào y.

"Không thích." Tần Đạc Dã nhìn hắn, mặt không cảm xúc.

Tần Huyền Hiêu nghe vậy, tâm trạng vẫn rất tốt, khẽ cười hỏi: "Vậy có ghét không?"

Tần Đạc Dã: "..."

Y không trả lời.

Dù sao thì khi tên này không làm chó thì kỹ thuật hầu hạ cũng không tệ chút nào.

Tần Đạc Dã thừa nhận rằng vừa rồi y bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, thậm chí còn muốn vươn vai, tựa vào hắn một chút.

"Ồ." Tần Huyền Hiêu đọc ra được điều gì đó từ biểu cảm của y, đầu lưỡi nhẹ nhàng li.ếm khóe môi, cười tùy ý: "Vị đại nhân cứng miệng của trẫm sao lại khó thừa nhận như vậy? Khanh cũng thích trẫm mà, đúng không?"

Tần Đạc Dã giơ tay định đánh hắn, cứng rắn nói: "Không có."

Nhưng cổ tay lại bị đối phương nhẹ nhàng nắm lấy, bàn tay luôn đặt sau gáy y hơi dùng sức một chút, buộc y phải ngửa đầu lên, nụ hôn lại lần nữa phủ xuống.

Lần này động tác càng ngang ngược hơn, Tần Huyền Hiêu cạy mở hàm răng y, đầu lưỡi tùy tiện xâm nhập vào, cảm giác ấm áp trơn mượt như quân vương tuần tra lãnh thổ, tỉ mỉ khám phá, chậm rãi quét qua mọi ngóc ngách trong miệng.

"Ưm."

Tần Đạc Dã vô thức nhắm mắt, khẽ rên một tiếng.

Y cảm thấy hơi thở trong miệng bị đối phương từng chút cướp đi, đến mức không tài nào thở nổi. Để có thêm không khí, y buộc phải hé miệng lớn hơn, mà hành động này lại càng thuận lợi cho sự xâm chiếm của người nọ.

Hơi thở thuộc về Tần Huyền Hiêu dần chiếm trọn không gian, y có chút hoảng loạn, đưa tay định kéo đầu hắn ra, nhưng lại vô tình kéo trúng mũ miện.

Cây trâm bị giật rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Mái tóc đen xõa xuống, mềm mại rơi trên bờ vai.

Do bị bệnh mà Tần Đạc Dã phải nằm nghỉ, tóc cũng buông xõa, giờ đây tóc của hai người hòa vào nhau. Đúng lúc này, Tần Huyền Hiêu lại một lần nữa nắm lấy tay y, ngón tay họ đan xen, mười ngón siết chặt, sợi tóc của cả hai cũng quấn vào giữa những kẽ tay, quấn quýt không rời.

Bất chợt, ngoài cửa vang lên tiếng động ồn ào.

Lúc này tai của Tần Đạc Dã vô cùng nhạy bén, y hoàn toàn không bị nụ hôn làm cho đầu óc mê mẩn.

Y nghe thấy giọng của Lâu Kha vang lên ngoài cửa, mang theo chút nghi hoặc: "Đại nhân Thanh Huyền, ngài ở đây à?"

Lâu Kha hành lễ với Thanh Huyền, hỏi tiếp: "Sao trước cổng phủ nha lại có nhiều bách tính vây quanh thế? Văn đại nhân có trong phủ không? Tại hạ có việc muốn bẩm báo với đại nhân."

Thanh Huyền làm việc nghiêm minh, thấy vậy thì vội cản y lại, đáp: "Lâu tiên sinh, sáng nay Văn đại nhân ngất xỉu trong doanh trại, thân thể không khỏe, hiện tại đang nghỉ ngơi trong phòng hậu viện của phủ nha."

"Ngươi nói gì!" Lâu Kha kinh hô, chẳng còn để ý gì khác, vội vàng xốc vạt áo lao nhanh vào trong phủ, hành động nhanh đến mức tựa như phát ra sức mạnh đáng kinh ngạc từ thân thể nhỏ bé.

"Này!" Thanh Huyền không kịp ngăn cản, quay đầu lại đã thấy Lâu Kha vội vã đẩy cửa phòng hậu viện.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người đều đánh giá thấp sự quan tâm của Lâu Kha dành cho Tần Đạc Dã, không ai kịp phản ứng.

Trong phòng, Tần Đạc Dã nghe thấy tiếng động, lập tức đẩy mạnh Tần Huyền Hiêu ra.

Ngay giây tiếp theo, cửa phòng bị mở tung, Lâu Kha mang theo vẻ mặt lo lắng xông vào.

Thanh Huyền vội vàng đuổi theo, định kéo y lại, nửa câu nói dở còn vương trong không khí: "Khoan đã, đừng vào, bệ hạ đang..."

Nhưng không kịp nữa, Lâu Kha đã dừng sững ngay cửa phòng.

Trong phòng, Tần Đạc Dã tựa vào mép giường, tóc xõa rối tung, đuôi mắt đỏ hồng, môi hơi bóng ướt, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng.

Mà bên cạnh y, một người đàn ông vận huyền y vừa mới đứng dậy, tóc cũng rối bời, thậm chí sợi tóc của hai người còn đang vướng vào nhau chưa kịp gỡ ra.

Không khí trong phòng quá mức mờ ám.

Lâu Kha chết trân ngay cửa.

Ở phía sau, Thanh Huyền chỉ còn một bước nữa là có thể kéo Lâu Kha lại trước khi cánh cửa bị mở ra.

Nửa câu còn lại trôi vào trong phòng.

"... Bệ hạ đang ở bên trong."

"..."

"..."

"..."

"..."

Bốn cặp mắt nhìn nhau.

Lâu Kha chết lặng một giây, ánh mắt đột nhiên quét qua hoa văn rồng trên lớp huyền y, trong đầu y lóe lên một tia sáng, "phịch" một tiếng, đầu gối Lâu Kha nện mạnh xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn.

Chết tiệt, mình chạy nhanh như vậy làm gì chứ!

Thanh Huyền cũng lặng lẽ quỳ xuống.

Tần Đạc Dã nhắm mắt lại, xoay đầu về phía tường, không muốn đối diện với thực tế.

Tần Huyền Hiêu hít sâu một hơi, thản nhiên nói: "Cút ra ngoài."

Thanh Huyền thầm nghĩ, chuyện này cậu ta đã quá quen thuộc rồi, lập tức xách cổ áo Lâu Kha kéo ra ngoài.

Lâu Kha cứ như mất hồn, mặc cho Thanh Huyền kéo đi, đến khi ra khỏi phủ nha, y mới tuyệt vọng bám lấy tay áo đối phương: "Thanh Huyền, Thanh Huyền, cầu xin ngươi, có thể xem như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì không?"

Thanh Huyền mặt không biểu cảm: "..."

"Sao có thể như vậy!" Lâu Kha lẩm bẩm: "Văn đại nhân một lòng vì dân, cúc cung tận tụy, thanh danh cao như núi, chẳng màng vinh hoa phú quý. Một nhân tài trụ cột của quốc gia như vậy, sao có thể dính líu đến bệ hạ về mấy chuyện như thế này? Chắc chắn là bị bức ép!"

Thanh Huyền cảm thấy mình nên thông minh một lần, lập tức làm vẻ mặt hung dữ: "Lâu tiên sinh, mong ngươi hiểu rõ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Có những chuyện, một là giữ mãi trong bụng, hai là để xương cốt chôn vùi trong đất."

Lâu Kha giận dữ trừng cậu ta, phun một bãi nước bọt: "Làm việc với ngươi nhiều ngày, ta cứ tưởng ngươi cũng giống Văn đại nhân, một lòng vì dân. Không ngờ cũng chỉ là một con chó săn của Hoàng đế mà thôi!"

Thanh Huyền ngơ ngác chỉ vào mình: "?"

Trong phòng, Tần Đạc Dã dần điều chỉnh lại tâm trạng, nói với Tần Huyền Hiêu: "Vừa rồi nghe Lâu tiên sinh báo ngoài phủ nha có nhiều bách tính tụ tập, ta ra xem thử, liệu có phải họ gặp chuyện khó khăn gì không."

"Không được đi." Tần Huyền Hiêu ấn y trở lại giường, "Công vụ còn quan trọng hơn mạng của khanh hay sao?"

Hắn cau mày, dùng ngón tay vuốt nhẹ quầng thâm dưới mắt Tần Đạc Dã: "Xem xem quầng mắt này, phấn cũng không che nổi."

Nói rồi hắn lại nắm lấy vai và eo y: "Gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, mệt đến thổ huyết mà vẫn muốn liều mạng."

"Công vụ đặt ở đó, nó đâu có tự giảm bớt, phải luôn có người làm." Tần Đạc Dã bất đắc dĩ nhìn Tần Huyền Hiêu đang nắn bóp mình, tỉ mỉ kiểm tra toàn thân.

Bỗng nhiên, tay đối phương ấn vào chỗ bị kéo cơ ở bả vai, khiến Tần Đạc Dã đau đến mức không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh.

Tần Huyền Hiêu lập tức nhận ra điều gì đó, cau mày hỏi: "Vết thương do kéo cơ hôm săn thu vẫn chưa khỏi sao?"

Tần Đạc Dã gật đầu.

"Khanh không tự mình xuống nước cứu nạn đấy chứ?"

Tần Đạc Dã lại dời ánh mắt: "..."

Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng thở dài nặng nề của Tần Huyền Hiêu: "Trẫm ra ngoài xem tình hình trước cửa phủ nha, khanh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."

Tần Đạc Dã ngẩng đầu, thấy Tần Huyền Hiêu đang đi ra ngoài, rồi hắn chợt quay đầu lại, nở nụ cười đầy nguy hiểm: "Lát nữa trẫm sẽ đi tìm Huyền Y vệ, hỏi xem ái khanh đã liều mình làm những chuyện vĩ đại gì, trở về trẫm tính sổ một lần!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK