• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bị dọa ngu rồi?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

"?"

Này!

Tần Đạc Dã nhìn bóng lưng vội vã bỏ chạy của Tần Huyền Hiêu, trên đầu từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi.

Chạy cái gì?

Y mơ màng cúi xuống, nhặt chiếc áo choàng rơi trên đất, lúc duỗi tay ra thì thấy bóng dáng Tần Huyền Hiêu đã chạy xa.

Hắn lảo đảo, cứng ngắc, hoảng hốt, cuống cuồng, rồi biến mất khỏi tầm nhìn của y.

Phản ứng gì thế?

Này? Chạy cái gì?

Dù gặp phải sự việc thần quái quỷ dị như thế này, cùng lắm thì cũng chỉ đến ngạc nhiên, nghi hoặc không thể tin nổi... hắn chạy cái gì chứ?

Tần Đạc Dã cúi đầu nhìn lại bản thân, ừm, rất bình thường.

Y lại đưa tay véo má mình.

Úi, hơi đau.

Sau đó y vùi cả khuôn mặt vào lòng bàn tay xoa xoa.

Mặt vẫn còn nguyên đây này.

Da thịt cũng còn, không hề giống như mấy câu chuyện thần thần quỷ quỷ, nơi mà yêu quái khi bị vạch trần thân phận thì lập tức lộ ra nguyên hình, bộ xương trắng hếu hay huyết nhục be bét. Còn y bây giờ, từ trên xuống dưới vẫn là dáng vẻ con người đây mà.

Nếu đã bị vạch trần thân phận mà cần phải chạy, thì người chạy cũng phải là y mới đúng chứ!

Đường đường là quân vương một nước, bộ dáng Tần Huyền Hiêu như vậy có hơi không ổn lắm nhỉ?

Sao, việc trẫm sống lại kinh hoàng đến mức hậu thế không thể chấp nhận nổi à?

Thực ra trong khoảnh khắc im lặng vừa rồi, bộ não của Tần Đạc Dã đã vận hành với tốc độ tối cao, y từng nghĩ đến việc giả vờ như chưa nghe thấy cách xưng hô kia, định đánh lảng cho qua chuyện. Nhưng khi chạm phải ánh mắt của Tần Huyền Hiêu, y lập tức hiểu ra, đối phương đã chắc chắn về thân phận của mình, mà việc gọi thẳng tên chỉ là lớp giấy dán cửa sổ bị đâm thủng mà thôi. Đó là chứng cứ cuối cùng để xác nhận tất cả.

Thôi vậy, không giải thích nữa.

Y chính là Thành Liệt đế Tần Đạc Dã.

Thì sao?

Tần Đạc Dã khoác áo choàng lên tay, từ tốn men theo con đường trở về hoàng cung.

Xem ra cú sốc này không hề nhỏ đối với Tần Huyền Hiêu, y cứ về cung trước, chờ xem tình hình rồi nói chuyện rõ ràng sau.

...

Bên kia, Tần Huyền Hiêu đẩy bật cửa lớn của điện Hàm Chương rồi bước nhanh vào trong. Câu Hoằng Dương đang chờ bên điện chỉ cảm thấy có một cái bóng xẹt qua ngay trước mắt.

"Bệ hạ?" Câu Hoằng Dương ngơ ngác cất tiếng gọi.

"Cút ra ngoài." Tần Huyền Hiêu buông một câu.

"Hả? Dạ, dạ..." Câu Hoằng Dương chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vị này vốn có tính tình thất thường, Thái giám Tổng quản như ông xưa nay chẳng bao giờ để tâm đến mấy lời quát mắng, vẫn giữ vững tâm thái điềm nhiên, nhanh chóng lăn ra ngoài. Trước khi đi, ông còn chu đáo dọn sạch hết đám người hầu trong điện, cuối cùng còn giúp bệ hạ đóng cửa cẩn thận.

Trong điện lập tức trở nên yên tĩnh, Tần Huyền Hiêu vùi cả người vào gối, dùng chăn trùm kín đầu.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, như thể đã chết.

Sau khi "chết" một lúc, hắn đột ngột ngồi bật dậy, phát quan bị kéo lệch, tóc tai rối bù, hai mắt vô hồn, đờ đẫn ngồi trên giường.

Sau đó, hắn ôm đầu, gào lên một tiếng đầy tuyệt vọng.

"A a a a a!!!"

Hắn đã làm cái gì thế này!!!

Tần Huyền Hiêu có thể khẳng định chắc chắn rằng, ngày hai mươi mốt tháng chín tại điện Hàm Chương, khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, đó chính là lần đầu tiên hắn gặp Tần Đạc Dã. Bởi vì ánh mắt kia chỉ có mỗi Thành Liệt đế mới có. Cảm giác rung động mãnh liệt đến mức làm sôi trào cả huyết mạch trong hắn, cái cảm giác chấn động tận linh hồn ấy, chỉ khi đối diện với Thành Liệt đế hắn mới có thể cảm nhận được.

Cho nên!

Tần Huyền Hiêu!

A a a tên súc sinh nhà ngươi! Sau đó ngươi đã làm cái gì hả!!!

Chỉ cần hơi hồi tưởng một chút thôi, hắn đã lập tức tuyệt vọng mà nhắm chặt hai mắt.

Trong đầu chỉ có duy nhất một từ.

Xong rồi.

Toang thật rồi.

Tần Huyền Hiêu đã từng vô số lần tưởng tượng rằng, nếu như hắn sinh ra vào thời kỳ Thành Liệt đế còn tại vị, thì lần đầu tiên diện kiến ngài, hắn sẽ nói gì, sẽ làm gì?

Hắn sẽ lập chiến công, vinh quang khải hoàn trở về, hắn sẽ quỳ một gối dưới đế tọa tại điện Vô Cực của kinh thành, đặt một tay lên ngực, hướng về bậc chí cao vô thượng mà bày tỏ lòng trung thành tuyệt đối.

Nhưng hiện tại, hắn lại thật sự được thiên mệnh ban cho ân huệ, để Thành Liệt đế xuất hiện bên cạnh hắn.

Mà hắn đã làm gì?

Hắn khoác một tấm sa đỏ lên người y, khóa sợi xích vàng lên cổ tay y, rồi cúi người nắm lấy cằm của Thành Liệt đế, bắt y làm nam sủng!!!

Sao hắn dám!

Ai cho hắn lá gan đó?!

Rồi tiếp đến hắn còn làm gì nữa?

Hắn như một kẻ điên, không hề che giấu mà trực tiếp thổ lộ với bậc trưởng bối nhà họ Tần rằng mình không phải là hậu duệ của dòng dõi ấy. Thậm chí hắn còn mắng thẳng vào mặt y, cả nhà họ Tần chẳng có ai là người tốt!

Chẳng trách lúc đó Tần Đạc Dã giận đến mức lập tức rút kiếm Chỉ Qua kề lên cổ hắn. Hắn đã cướp đoạt giang sơn thuộc về họ Tần, đồ sát hậu duệ của Thành Liệt đế, lại còn dõng dạc tuyên bố muốn diệt vong Đại Ngụy ngay trước mặt y. Việc khi đó Tần Đạc Dã không trực tiếp đâm xuyên người hắn, thật đúng là vì y được dạy dỗ quá tốt!

Chết tiệt!

Còn có thanh kiếm Chỉ Qua.

Hắn còn dám không giao kiếm Chỉ Qua cho Tần Đạc Dã.

Buồn cười thật.

Hắn đúng là nực cười hết sức.

Ban đầu Tần Huyền Hiêu còn cảm thấy lúc đó thật sảng khoái, hắn không chút do dự nắm lấy lưỡi kiếm, mặc kệ máu chảy đầm đìa, khiêu khích nhìn Tần Đạc Dã, thấy đối phương như thể không thể làm gì khác, dù có biết sự thật cũng phải ngoan ngoãn nghe lời hắn. Hắn cảm giác bản thân lúc đó thật ngầu.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn Tần Đạc Dã chỉ thấy hắn như một kẻ ngốc, một tên điên!

Có lẽ y đang tính toán xem khi nào thời cơ chín muồi để đá hắn xuống, sau đó giẫm lên xương cốt hắn mà đoạt lại hoàng vị, tái thiết giang sơn!

Rồi sau đó hắn đã làm gì?

Hắn... hắn hắn hắn...

Hắn trói chặt hai tay của Tần Đạc Dã, ép y vào cạnh bàn, ngón tay luồn vào y phục đối phương, tùy ý lăng nhục!

Sau đó, sau đó trên giường, thậm chí hắn còn dùng miệng...

A a a!

Toàn bộ khuôn mặt của Tần Huyền Hiêu đỏ bừng, xấu hổ không chịu nổi.

Hắn chỉ muốn quay lại lúc đó, vung tay tát mình một cái.

Tần Huyền Hiêu có cảm giác như mình đã xúc phạm thần linh.

Điên rồi...

Hắn đúng là cầm thú!

Tần Huyền Hiêu nhớ lại lúc đó, khi linh hồn của Tần Đạc Dã vừa mới trùng sinh trở lại sau trăm năm.

Trăm năm trước, thời An Bình thịnh thế, ngoài đường không ai nhặt của rơi, nhà nhà không cần đóng cửa ban đêm, kho lẫm đầy đủ, biên cương ổn định, bách tính an cư lạc nghiệp, yên vui hòa thuận. Đó là cảnh tượng tốt đẹp nhường nào, là thời kỳ hoàng kim do Thành Liệt đế – Tần Đạc Dã dốc hết tâm huyết mà kiến tạo nên, y gần như ngày đêm không nghỉ, không màng giấc ngủ, đốt cháy cả sinh mệnh để cống hiến.

Nhưng trăm năm sau, Đại Ngụy dưới sự cai trị của hắn, lễ nghi suy tàn, nhạc luật bại hoại, thịnh vượng không còn, biên cương liên tục bị đẩy lùi, khắp nơi hoang tàn đổ nát, bách tính không có chỗ ở, không có ruộng để canh tác, kẻ giàu sang rượu thịt chất đầy, kẻ nghèo khổ chết đói ngoài đường.

Tần Huyền Hiêu ôm mặt, cả người run rẩy.

Hắn không dám tưởng tượng, khi đó Tần Đạc Dã sẽ đau đớn nhường nào. Một con người thiện lương từ bi, một vị Hoàng đế yêu dân như con, vừa mở mắt ra đã thấy giang sơn mà mình hao tâm tổn sức bảo vệ biến thành bộ dạng tan hoang thế này, phải đau đớn nhường nào...

Nên y mới kinh hãi lúc nửa đêm, mới thổ huyết...

Phải... đau đớn nhường nào...

Vậy mà khi đó hắn đang làm gì? Hắn đang đắc ý, hắn chẳng hề để tâm đến điều gì, chỉ biết nhốt y lại trên giường, trong đầu toàn là ý nghĩ chiếm đoạt y, toàn là mong muốn người này nằm dưới thân mình, để đôi mắt luôn bình tĩnh ấy trở nên mê ly, để hơi thở và thanh âm trầm ổn ấy nhuốm màu d.ục vọ.ng, để làn da trắng trẻo ấy vì sung sướng mà ửng hồng.

Nhưng hắn lại chẳng hề nhận ra điều bất thường trong cảm xúc của Tần Đạc Dã, cũng chẳng hề quan tâm đến tâm trạng của y, chỉ biết nghĩ đến việc thỏa mãn bản thân.

Tần Đạc Dã sẽ nghĩ gì?

Y có thấy ghê tởm không? Có thấy khó chịu không? Có vì hắn mà đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần không?

Tần Huyền Hiêu à Tần Huyền Hiêu, ngươi đúng là chẳng ra gì!

Không cần quay lại quá khứ, ngay bây giờ hắn cũng muốn tự tát mình một cái.

Và thực tế hắn cũng đang làm như vậy, trong lúc ôm chăn ngồi ngẩn người trên giường, Tần Huyền Hiêu giơ tay phải lên, hung hăng tát vào mặt mình.

Cú tát này không hề nương tay, tiếng vang giòn giã, Tần Huyền Hiêu bị chính mình đánh lệch cả đầu, lòng bàn tay và gò má bỏng rát, khóe miệng rỉ máu.

Bên ngoài điện Hàm Chương, lúc này Tần Đạc Dã vừa trở về, trên tay cầm theo áo choàng dày, nhìn thấy Câu Hoằng Dương co ro ở cửa, y thuận miệng hỏi: "Bệ hạ của các ngươi có trong điện không?"

"Hể!" Câu Hoằng Dương thấy Tần Đạc Dã trở về, hai mắt ông sáng lên, lập tức tươi cười, vội vàng bước tới nhận áo choàng trong tay y, "Văn đại nhân về rồi! Bệ hạ đang ở trong điện đấy ạ, nhưng mà..."

"Khi về trông tâm trạng của bệ hạ không tốt lắm?" Câu Hoằng Dương nhắc khẽ một câu, rồi lại lập tức cười nói: "Nhưng mà bệ hạ thích đại nhân lắm, ngài vào đi, tâm trạng của bệ hạ chắc chắn sẽ tốt lên."

"Được, cảm ơn, ta vào xem thử." Tần Đạc Dã đáp lại, trong lòng thầm nghĩ cũng chưa chắc.

Dù sao thì thân phận của mình cũng đã dọa người ta chạy mất, suýt chút nữa thì chạy đến rơi đầu.

"Ôi chao, Văn đại nhân khách sáo quá!" Câu Hoằng Dương cười tít mắt, vội vàng tiến lên giúp Tần Đạc Dã mở cửa điện.

Tần Đạc Dã vừa bước vào đã nghe thấy một tiếng "chát" vang dội.

Tần Đạc Dã: "..."

Y nhanh chóng đi vào nội điện, thấy Tần Huyền Hiêu cả người rũ rượi, ngồi thẫn thờ trên giường.

Nửa mặt bên phải có vẻ hơi sưng.

Tần Đạc Dã mím môi, y bước đến bên giường, duỗi tay giữ lấy cổ tay đang định tự tát bản thân thêm một cái nữa của hắn.

"Làm gì đấy?" Tần Đạc Dã nhíu mày, thấy khóe miệng Tần Huyền Hiêu rỉ máu, không khỏi hỏi: "Ngươi điên rồi à? Bị dọa ngu luôn rồi hả?"

Tần Huyền Hiêu mờ mịt ngẩng đầu lên, ánh mắt tán loạn cuối cùng cũng tập trung vào Tần Đạc Dã, hắn chớp chớp mắt, sau khi nhìn rõ, hắn bỗng giật mình, co người lại.

A! Dung mạo và dáng vẻ của người trước mắt, không phải giống hệt Thành Liệt đế sao! Sao hắn có thể ngu ngốc đến mức này, mãi cho đến hôm nay, mãi đến khi nghe ông lão trong chùa nói, mãi đến khi thấy dáng vẻ đối phương cưỡi ngựa giết địch trùng khớp với bức họa, hắn mới dám khẳng định!

Đầu óc chết bầm! Sao hắn không nghĩ ra sớm hơn!

Những ngày qua hắn đã làm gì chứ? Lúc nào cũng dính lấy y đòi hôn, như tên lưu manh bám riết không tha!

Hắn đã từng hai lần vào chính điện chứa đầy tranh và tài liệu về Thành Liệt đế, vậy mà hắn chẳng nhận ra điều gì, hắn bị mù sao?!

Hắn còn tự cho rằng mình hiểu rõ về Thành Liệt đế, tự nhận là tri kỷ ư?

Cái kiểu tri kỷ này là sao, người thật đang đứng ngay trước mặt mà cũng không nhận ra?!

Hắn còn quyết tâm đến vậy, ánh trăng đã giúp hắn vượt qua những năm tháng trước đây, còn bây giờ hắn lại cho rằng mình đã tìm thấy mặt trời?

Không phải!

Vốn dĩ ngay từ trăm năm trước, mặt trời đã thực sự xuất hiện, chiếu sáng hắn.

Khoan đã.

Chìa khóa.

Mẹ nó!

Hắn ném nó xuống hồ sen rồi.

Tần Huyền Hiêu: "..."

Càng ngày càng ngu.

Tần Đạc Dã hứng thú nhìn Tần Huyền Hiêu, cảm thấy phản ứng này của hắn thật buồn cười, như một con chó nhỏ bị dọa đến đờ đẫn.

Tần Đạc Dã vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt hắn, không nhịn được nở một nụ cười, dịu giọng nói: "Sao vậy? Sợ ma à? Ta không phải ma đâu... ngươi xem, vẫn còn ấm mà."

Tần Huyền Hiêu lại ôm chăn chạy ra ngoài.

Tần Đạc Dã: "..."

Y cạn lời rồi.

Lại chạy!

Chạy cái gì chứ!

Tần Huyền Hiêu lao ra khỏi điện Hàm Chương, điên cuồng chạy về phía chính điện.

Đó là đồ của Tần Đạc Dã, vậy mà hắn lại ngốc nghếch đến mức khóa hết mọi thứ trong điện rồi ném chìa khóa đi?!

Tần Huyền Hiêu chạy suốt quãng đường, đến hành lang trước chính điện, băng qua cây cầu nhỏ cong cong, nơi có hồ sen mà hắn từng ném chìa khóa xuống.

Vào mùa thu, nơi đây vẫn là một hồ nước, nhưng bây giờ đã là mùa đông, mặt hồ đóng một lớp băng mỏng, những cành lá khô héo bị đông cứng trong nước.

Tần Huyền Hiêu không hề do dự trèo qua cầu, vừa đặt chân lên mặt băng mỏng, băng lập tức vỡ vụn.

Cả người hắn rơi xuống làn nước lạnh buốt, chân chạm đáy hồ. Hồ nước trông có vẻ nhỏ, nhưng thực ra lại khá sâu. Giữa trời đông, nước lạnh giá ngập đến tận thắt lưng hắn.

Thế nhưng lúc này, Tần Huyền Hiêu chẳng bận tâm gì nữa, cũng chẳng cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Hắn chỉ muốn tìm lại chiếc chìa khóa mà mình đã ném xuống!

•••

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK