• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Còn chưa bắt đầu mà, căng thẳng cái gì."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Trong lều trại, mặc kệ Tần Huyền Hiêu cố ý dùng ánh mắt khiêu khích đưa tình, Tần Đạc Dã vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, nghiêm túc chườm đá cho hắn.

Liếc mắt hồi lâu, Tần Huyền Hiêu cảm giác như mình đang ném ánh mắt quyến rũ cho một tên mù, mệt mỏi không thôi.

"Được rồi." Sau khi lăn đá kỹ lưỡng lên vết thương trên mặt hắn, cuối cùng viên đá cũng đã tan, thấm ướt tấm lụa bên dưới. Tần Đạc Dã đặt nó sang một bên, đứng thẳng dậy nói: "Cởi quần áo ra."

Tần Huyền Hiêu mừng rỡ: "Hôm nay khanh chủ động như vậy sao?"

Tần Đạc Dã: "..."

Nhìn một phát là biết ngay trong đầu tên này đang nghĩ gì, y lười so đo với hắn, chỉ đi đến bên cạnh lấy dầu hoa hồng. Suy cho cùng lúc khởi hành săn bắn, va chạm chấn thương là chuyện khó tránh khỏi, vì vậy Tần Đạc Dã luôn mang theo trong túi hành trang. Quả nhiên, lúc quay đầu lại, Tần Huyền Hiêu đã tự cởi sạch sẽ, chỉ giữ lại một chiếc quần trong, để lộ những đường cơ bắp săn chắc, hắn lười biếng dựa vào giường, ánh mắt như móc câu dán chặt vào y.

Hai mắt Tần Đạc Dã tối sầm, y biết ngay sẽ như thế này mà.

"Ta vốn định giúp ngươi bôi thuốc." Sắc mặt Tần Đạc Dã trầm xuống, lạnh lùng ném lọ thuốc sứ nhỏ qua, "Nhưng nếu ngươi còn tinh thần như vậy thì tự mình bôi đi."

Sau khi nhận lấy lọ thuốc, Tần Huyền Hiêu nhìn vật trong tay rồi lại nhìn người đang định xoay lưng rời đi, đầu hắn nhanh chóng lóe lên, rồi đột nhiên vứt lọ thuốc lên giường, nói: "Tay đau, cánh tay đau, chỗ nào cũng đau, không nhấc lên được."

Tần Đạc Dã: "..."

"Ta đâu có đánh vào tay ngươi." Tuy nói vậy, nhưng Tần Đạc Dã vẫn dừng bước, quay người cúi xuống nhặt lọ thuốc trên giường.

Đột nhiên eo bị siết chặt, động tác của y khựng lại, ánh mắt hơi hạ xuống, quả nhiên nhìn thấy Tần Huyền Hiêu đang cười ranh mãnh. Ánh mắt ấy giống như một con thú hoang thông minh đã bày ra cái bẫy, lừa được con mồi vào tròng, chuẩn bị hưởng thức mỹ vị.

Đối phương bám dính lấy y, cánh tay còn vòng quanh eo y.

Tần Đạc Dã lặng lẽ thở dài một hơi, không đẩy tay hắn ra, mà tiếp tục cầm lấy lọ thuốc.

Giây tiếp theo, mắt y bỗng hoa lên, Tần Đạc Dã bị kéo ngã ngửa xuống giường, Tần Huyền Hiêu chống tay hai bên đầu y, chẳng có chút dáng vẻ nào của người đang bị thương.

Y biết ngay là tên này đang giả bộ.

Tần Đạc Dã lặng lẽ nhìn hắn. Lần này, Tần Huyền Hiêu không có động tác gì khác mà chỉ đơn thuần đùa giỡn như vậy, dán sát vào cổ y, ôm đủ rồi thì buông ra, sau đó mở rộng cánh tay, chờ Tần Đạc Dã bôi thuốc.

Đối phương rất nghe lời, khi chưa được sự đồng ý của y, tuyệt đối sẽ không có hành động nào khác.

Tần Đạc Dã cực kỳ hài lòng, y cũng ngồi dậy, đổ dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, xoa nóng rồi ấn lên vùng bụng dưới nơi Tần Huyền Hiêu bị thương.

Không ngờ, ngay khi vừa chạm vào da, toàn thân Tần Huyền Hiêu chợt run lên dưới lòng bàn tay y.

Tần Đạc Dã nghĩ có thể do dầu hoa hồng hơi lạnh, hoặc có thể lực tay y khá mạnh, đụng đến vết thương khiến hắn đau.

Vì vậy, y lại xoa hai tay, lần này khi chạm vào bụng dưới, lực tay đã nhẹ hơn một chút.

Lòng bàn tay khẽ áp lên da, Tần Đạc Dã lại cảm nhận một cơn run rẩy thoáng qua.

Chưa kịp nghĩ kỹ, Tần Huyền Hiêu đột nhiên cứng đờ, sau đó hơi thở trở nên gấp gáp, cả người căng cứng, cơ bụng rắn chắc như tảng đá.

Như thế này thì làm sao bôi thuốc được nữa.

Tần Đạc Dã cau mày, nói: "Thả lỏng đi, còn chưa bắt đầu mà, căng thẳng cái gì."

Ai ngờ, vừa dứt lời, Tần Huyền Hiêu càng thêm cứng đờ, hắn bỗng khép chặt hai chân, từ tựa lưng vào giường biến thành bật dậy, một tay nắm lấy cổ tay Tần Đạc Dã.

Tần Đạc Dã khó hiểu ngẩng lên, thấy Tần Huyền Hiêu chậm rãi thở ra một hơi, rồi kéo y đứng dậy, đẩy y ra ngoài lều.

"Khanh ra ngoài đi dạo trước đi, lát nữa hẵng quay lại." Tần Huyền Hiêu vội vàng đẩy y ra ngoài.

Thế là, Tần Đạc Dã bị đuổi khỏi lều trại.

Đứng ngoài lều, trên đầu y dần dần xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

"?"

Sao lại thế này, lật mặt nhanh như vậy á? Chẳng phải chính Tần Huyền Hiêu yêu cầu y bôi thuốc cho hắn sao?

Tần Đạc Dã không hiểu, y lắc đầu, nhìn thấy phía xa xa bên lều trại của gia tộc Đệ Ngũ đang nhóm lửa, bèn định sang đó xin ăn ké. Trước khi đi, y còn lén lấy một bình rượu trái cây từ lều nhỏ bên cạnh.

Vì vậy, y không nghe được những âm thanh lặng lẽ phát ra từ lều trại của Tần Huyền Hiêu, trong đó xen lẫn tiếng th.ở d.ốc không thể kiềm chế.

Bên này, Tần Đạc Dã cứ như một kẻ lang thang, lững thững bước vào lều trại của nhà Đệ Ngũ. Đệ Ngũ Ngôn đang nhóm lửa nướng một con thỏ rừng, hương thơm ngào ngạt, mỡ nhỏ tí tách.

"Đệ Ngũ đại nhân." Tần Đạc Dã lắc lắc bình rượu trái cây trong tay, "Cho ta xin ăn nhờ một bữa đi, ta vừa trộm được rượu trái cây ngự dụng từ trong cung."

"?" Đệ Ngũ Ngôn ngơ ngác: "Trộm... thật hả?"

Tần Đạc Dã ngừng lại một chút, bước đến ngồi xuống bên cạnh lò nướng, nói: "Lấy một cách quang minh chính đại."

Bởi vì Tần Huyền Hiêu đã nói từ lâu rằng y có thể tùy ý lấy bất cứ thứ gì trong nội đình, nên Tần Đạc Dã cũng không khách sáo.

Ngay cả khi kiếp trước làm Hoàng đế, thỉnh thoảng đến phủ thần tử uống rượu, y vẫn thích dùng từ "trộm".

Các thần tử đều có quan hệ tốt với y, họ luôn cười mà nói rằng: "Bệ hạ lấy đồ của chính mình, sao có thể gọi là trộm được?"

Tần Đạc Dã chỉ mỉm cười cho qua, không nói gì.

Dường như khi nói ra từ "trộm" này, y có thể phá vỡ gông xiềng trói buộc trên người mình.

"Văn đại nhân, ngươi không nên uống rượu thì hơn..." Đệ Ngũ Ngôn liếc nhìn bình rượu trong tay Tần Đạc Dã, muốn nói rồi lại thôi: "Ngươi có bệnh tim, vẫn đang dùng thuốc, theo lời dặn của Thái y thì không nên uống rượu."

Tần Đạc Dã nghĩ một chút, rồi đặt rượu xuống: "Vậy thì cho ngươi."

"Đừng đừng." Đệ Ngũ Ngôn vội vàng đẩy bình rượu ra, "Đây là vật dụng của bệ hạ, ngài ấy nuông chiều ngươi, nhưng không có nghĩa là sẽ nuông chiều chúng ta."

"Đúng rồi, sau buổi săn thu trở về, có thể mời Văn đại nhân đến phủ ta một chuyến được không?" Đệ Ngũ Ngôn đề cập đến chính sự: "Nhân tiện dẫn ngươi đến ngoại ô kinh thành gặp vị thần y ẩn thế kia, để ông ấy xem thử bệnh tim của ngươi có cách nào chữa khỏi hẳn hay không... Nếu không thể, thì ít nhất cũng có cách kéo dài thêm vài năm tuổi thọ."

Tần Đạc Dã không tỏ rõ ý kiến, chỉ khẽ gật đầu. Thật ra y không quá bận tâm về việc bệnh tim có thể chữa khỏi hay không, cũng không quan tâm mình có thể sống bao lâu. Coi như hiện tại y không có việc gì làm, cứ theo Đệ Ngũ Ngôn đi một chuyến.

Sau khi ăn ké một bữa, Tần Đạc Dã đang ở trong lều trại thì chợt nghe thấy tiếng đám người ồn ào. Y nhìn theo, bắt gặp Dương thái úy dẫn theo binh sĩ đang áp giải hai người đi.

Tần Đạc Dã tiến lại gần, tiện tay kéo một vị triều thần hỏi thăm tình hình.

"Dương thái úy điều tra ra hai kẻ này trong Binh bộ có hành vi lơ là chức trách." Vị triều thần nhìn về phía đám đông, chỉ vào hai kẻ bị áp giải: "Người dưới quyền lão trong Binh bộ đã không kéo chặt lưới sắt bảo vệ trong buổi săn, khiến mãnh thú chạy ra rìa trường săn, suýt nữa làm hại con trai của một trọng thần trong triều. Ngươi có thấy con hổ dưới đài Kim Chung không? Nghe nói lúc đó may nhờ có Văn đại nhân ra tay bắn chết con hổ, nếu không đã xảy ra đại họa rồi... Ơ! Hóa ra là ngươi!"

Nói rồi, vị triều thần kia quay đầu lại, nhìn thấy Tần Đạc Dã thì hơi kinh ngạc, sau đó ánh mắt nhìn y có phần kính trọng: "Văn đại nhân đúng là thân thủ nhanh nhẹn, sức mạnh phi thường."

Từ khi Thành Liệt đế khai quốc, Đại Ngụy luôn tôn sùng võ thuật. Ngay cả văn thần trong kinh cũng luyện võ phòng thân. Trước kia, mọi người đều khinh thường dáng vẻ "bệnh tật yếu ớt", "chỉ biết nịnh bợ trên dưới" của Tần Đạc Dã. Nhưng hôm nay, khi nghe chuyện y bắn hổ, tất cả đều thay đổi cách nhìn.

Có lẽ vị quan viên này là môn sinh của Đệ Ngũ Ngôn, nên khi nói chuyện, giọng điệu mang theo vẻ khinh thường thế gia: "Dương thái úy quản lý không nghiêm, gây ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Chu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Dương đâu. Đoán chừng lúc này, người phe nhà họ Chu trong Ngự sử đài đã soạn sẵn tấu chương đàn hặc rồi."

"Tin tức của bọn họ nhanh như vậy sao?" Tần Đạc Dã trầm ngâm.

Có lẽ vì biết Đệ Ngũ Ngôn thân thiết với Tần Đạc Dã, lại thêm chuyện bắn hổ, vị quan viên kia đã có thiện cảm với y nên nói nhiều hơn: "Thế gia luôn dòm ngó lẫn nhau, bên này lên thì bên kia xuống, quyền lực chỉ có chừng đó. Ai giành được nhiều hơn, tức là kẻ khác bị mất đi. Cho nên một khi bắt được sai lầm của đối phương, chắc chắn bọn họ sẽ nhân cơ hội cắn chặt không tha. Cứ chờ mà xem, sau khi hồi kinh còn có khối chuyện để ầm ĩ."

"Vậy nhà họ Văn thì sao? Sao không thấy nhà họ Văn ra tay đối phó Dương thái úy?" Tần Đạc Dã hỏi ra điều y thắc mắc bấy lâu nay.

"Nhà họ Văn à..." Vị triều thần nọ liếc nhìn Tần Đạc Dã một cái, dường như đang cân nhắc quan hệ giữa y và gia tộc Văn. Nghĩ ngợi một lát, hắn vẫn giữ ý tứ dè dặt: "Ta không rõ."

Tần Đạc Dã chỉ tùy ý gật đầu, không truy hỏi thêm. Dù sao hiện tại y mang họ Văn, mà nhà họ Văn đã sớm tách chi, các quan viên cũng không muốn nhắc nhiều ở trước mặt y.

Sau khi cảm ơn vị triều thần kia, Tần Đạc Dã bước về phía Dương thái úy.

Dương thái úy và một nhóm người đi vào lều lớn. Một lát sau, Câu Hoằng Dương bước ra, truyền khẩu dụ của Hoàng đế, lập tức áp giải hai kẻ đó xử tử.

Tần Đạc Dã nhìn hai người vốn đã thất hồn lạc phách, lúc này như sét đánh ngang tai, ngã quỵ xuống đất, khóc lóc cầu xin: "Sáng nay chúng thần đã kiểm tra, lưới sắt vẫn nguyên vẹn! Ai mà ngờ được đột nhiên nó lại xuất hiện một lỗ hổng chứ?"

"Câm miệng!" Dương thái úy quát lớn: "Hai người các ngươi lơ là chức trách, suýt gây đại họa, lại còn dám ngụy biện?"

"Thái úy đại nhân!" Hai quan viên Binh bộ gào khóc: "Chúng thần không hề lơ là! Chúng thần có thể làm chứng cho nhau! Sáng nay lưới sắt tuyệt đối vẫn còn nguyên! Dù con hổ kia có dữ dằn đến đâu, cũng không thể xé thủng lưới một cách ngay ngắn như vậy..."

"Chẳng lẽ bản quan cố ý vu khống các ngươi à?!" Dương thái úy giận dữ quát lên: "Lôi xuống, lập tức xử tử!"

Tần Đạc Dã đứng bên cạnh quan sát một lát, đại khái đã hiểu tình hình. Thấy thời cơ vừa đủ, y bước lên một bước.

"Khoan đã."

Giọng y không lớn, nhưng lại khiến người ta chú ý hơn cả tiếng khóc than và quát tháo xung quanh.

"Dương thái úy đừng vội, hai người này tội chưa đáng chết." Tần Đạc Dã nhàn nhạt nhìn qua, "Sao ông lại gấp gáp như vậy?"

Dương thái úy thấy đó là Tần Đạc Dã, gương mặt khô héo lập tức sụp xuống: "Thánh thượng có khẩu dụ, lệnh xử tử hai quan viên thất trách này. Ngươi nhúng tay vào làm gì?"

"Chỉ là khẩu dụ thôi mà." Tần Đạc Dã khoát tay: "Khẩu dụ thì vẫn có thể thay đổi."

Nói rồi, y quay người bước vào trong lều.

Một lát sau, Tần Đạc Dã vén rèm bước ra, trên tay còn cầm một cuộn lụa màu vàng sáng.

Y ném thánh chỉ cho Câu Hoằng Dương, nhẹ nhàng thốt ra một chữ: "Đọc."

Nội dung thánh chỉ chính là thu hồi mệnh lệnh xử tử hai vị đại thần kia, đổi thành tạm thời giam giữ, toàn quyền giao cho Tần Đạc Dã xử lý.

Tần Đạc Dã lặng lẽ chờ Câu Hoằng Dương đọc xong thánh chỉ, nhìn vẻ mặt hơi cứng đờ của Dương thái úy, khẽ mỉm cười: "Vậy, Thái úy đại nhân, giao hai người này cho ta đi."

Tại lều trại, Tần Đạc Dã đứng thẳng lưng, ung dung tự tại, một mình đối diện với Dương thái úy và đám người của lão mà khí thế không hề suy giảm.

Từ ngày hai mươi mốt tháng Chín đến mùng tám tháng Mười, chưa đầy một tháng, vị quan văn ốm yếu này đã rực sáng nơi triều đường, diễn giải một cách sống động rằng thế nào là quyền thần, quyền thần có thể khiến thiên tử thay đổi mệnh lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK