"Ái khanh, đã bảo rồi, đừng lừa trẫm."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Sau khi Tần Đạc Dã rời đi, lúc vòng qua bức bình phong, bước chân y hơi khựng lại, lặng lẽ ngoái đầu quan sát Tần Huyền Hiêu.
Khi thấy Hoàng đế trẻ tuổi lại cầm tấu chương lên phê duyệt, y nhẹ nhàng thở ra, rồi tiếp tục đi vào nội điện.
Tần Huyền Hiêu ngồi bất động trên tọa tháp đã lâu, ngón tay hắn siết chặt hai mép tấu chương, bóp mạnh đến mức vỏ tre bên ngoài biến thành một đường cong, đầu ngón tay tái nhợt vì dùng lực.
Mà trên bàn tay bị thương bởi kiếm kia, vết máu lại rịn ra từ lớp vải mỏng vừa mới thay.
Nhưng hắn hoàn toàn không phát giác.
Đôi mắt Tần Huyền Hiêu nhìn chằm chằm vào tấu chương, ngọn lửa ẩn hiện trong đôi đồng tử, lớp ấm áp dịu dàng tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lẽo sắc bén, ánh phản chiếu từ ngọn nến càng thêm u tối.
Làm sao có thể xuất hiện nhiều điều trùng hợp như vậy trên cùng một người?
Hắn chậm rãi lướt bàn tay đang rỉ máu qua bề mặt tấu chương, dừng lại nơi vết mực đỏ, máu nhỏ xuống trang giấy, hòa cùng hai hình tam giác đặc nhỏ xíu được khoanh lại bằng chu sa, thấm vào giấy rồi lan dần theo từng đường vân mỏng.
Trên cả tấu chương, mỗi một điểm được khoanh tròn đều kèm theo một hoặc hai ký hiệu hình tam giác, có khi đặc, có khi rỗng.
Tần Huyền Hiêu quá quen thuộc với những ký hiệu này.
Hắn từng vô số lần nhốt mình trong căn phòng chứa đầy di vật của Thành Liệt đế, từng lật đi lật lại những tấu chương mà vị Hoàng đế ấy phê duyệt.
Mỗi một chi tiết nhỏ đều được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hắn biết, những hình tam giác này lần lượt biểu thị sự tán thành, phản đối, hoài nghi, hay cần thảo luận thêm của Thành Liệt đế.
Người ghi chép sinh hoạt trong cung từng ghi lại rằng, Thành Liệt đế dạy Hoàng đế cách trị quốc, nhấn mạnh rằng dùng ký hiệu đơn giản để đánh dấu sẽ giúp người phải phê duyệt vô số tấu chương mỗi ngày dễ dàng nhận ra ý định của mình khi bàn bạc lại nội dung, như vậy sẽ nâng cao hiệu quả làm việc hơn.
Có lẽ cũng từng có người nhìn thấy những tấu chương của Thành Liệt đế, nhưng ngoài Hoàng đế, ai lại cần những ký hiệu này? Huống hồ, trước đây Văn Tình Hạc chỉ là một gián quan nhỏ nhoi, theo lý không thể nào tiếp xúc với di vật của Thành Liệt đế, càng không có lý do gì để bắt chước chúng.
Kể cả là trùng hợp đến mức cả hai người có chung thói quen.
Nhưng nét chữ này...
Ánh mắt sắc bén của Tần Huyền Hiêu quét qua phần ghi chú bằng chu sa trên tấu chương.
Tuy chữ viết không giống hệt bút tích của Thành Liệt đế, nhưng với hắn, chỉ cần liếc mắt là biết đây là bút tích mô phỏng.
Từng nét bút rắn rỏi mạnh mẽ, thật sự quá giống.
Dù cố tình không suy nghĩ sâu xa, hắn cũng không thể thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một sự trùng hợp lớn.
Gương mặt giống nhau, thói quen phê duyệt giống nhau, cùng với thái độ am hiểu của người đó về Thành Liệt đế trong buổi triều nghị hôm ấy.
Những thói quen gần như y hệt.
Tất cả khiến hắn không thể không nghi ngờ...
Nghi ngờ rằng đây là một kế hoạch được sắp đặt từ trước.
Việc hắn tôn sùng Thành Liệt đế không phải là bí mật.
Dù chuyện này có lan truyền hay không, thì ít nhất những quan viên từng tham dự tiểu triều hội bốn năm trước đều biết.
Thậm chí hắn từng có ý định lập miếu thờ Thành Liệt đế trên quy mô cả nước, chọn đúng vị trí của sinh từ* được lập cách đây một trăm năm. Nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy nếu làm vậy, chắc chắn Thành Liệt đế sẽ bật nắp quan tài bò dậy để đánh hắn, thế là đành bỏ qua.
*Đền thờ một người lúc người đó còn sống.
Nhưng nét chữ này...
Ngón tay hắn lướt qua tấu chương, để lại một vệt máu đỏ chói.
Hắn vươn tay, rút cuộn mật báo từ ô kệ bên cạnh. Đây là tư liệu do Xích Huyền thu thập về Văn Tình Hạc. Một tờ giấy rơi ra, Tần Huyền Hiêu cúi xuống nhặt lên. Đó là bài thi đình năm ấy của Văn Tình Hạc mà Lễ bộ lưu trữ.
Nét chữ rất thanh tú.
Có sự tương đồng rõ ràng với chữ viết trên tấu chương hiện tại. Nhưng chữ viết bây giờ, lại nằm giữa nét chữ trên bài thi và bút tích của Thành Liệt đế.
Đặt hai chữ viết cạnh nhau, Tần Huyền Hiêu bật cười lạnh lùng.
Bắt chước nét chữ của Thành Liệt đế, nhưng lại hóa hổ thành chó.
Hắn ghét nhất là loại người như vậy.
Trước đây không ít triều thần sau khi biết chuyện này đã lấy Thành Liệt đế ra khuyên bảo hắn, nhưng hắn chưa từng nghe. Bởi vì Thành Liệt đế thần thánh trang nghiêm, là độc nhất vô nhị, không ai có thể bắt chước ngài.
"Xích Huyền." Tần Huyền Hiêu lạnh giọng gọi.
Một bóng dáng đỏ đen xuất hiện, quỳ một gối dưới bậc thềm: "Bệ hạ."
Tần Huyền Hiêu tiện tay ném bản tấu chương trong tay, giọng điệu hờ hững hỏi: "Trong tư liệu ngươi điều tra lúc trước, chắc chắn không có ai đứng sau Văn Tình Hạc à?"
Nghe thấy giọng điệu này, lòng Xích Huyền căng thẳng. Hắn đã đi theo Tần Huyền Hiêu nhiều năm, lập tức nhận ra bệ hạ đang tức giận.
"Vâng." Xích Huyền cúi đầu thấp hơn nữa, đáp: "Nhánh nhà họ Văn đã không liên lạc với chính tộc trong nhiều năm. Còn về việc riêng tư, Văn Tình Hạc cũng chưa từng có giao tình với bất kỳ thế gia nào..."
Cạch, cạch.
Đầu ngón tay của Tần Huyền Hiêu gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, Xích Huyền lập tức im bặt.
"Ngu dốt." Giọng nói hắn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một áp lực khó tả.
"Nếu ngươi không có năng lực, thì cái tên 'Xích Huyền' nên để người khác dùng đi."
Xích Huyền lập tức quỳ xuống nhận tội.
Tần Huyền Hiêu bảo hắn đứng lên trước, sau đó hỏi: "Bình thường Văn Tình Hạc qua lại với những ai, chuyện này chắc phải biết chứ?"
Xích Huyền trả lời: "Trừ hàng xóm láng giềng và đồng liêu trong công việc, thì chỉ có Lưu Huyên Hải của Võ Khố Ty thuộc Binh bộ."
Lưu Huyên Hải.
Tên triều thần đã dùng đủ mọi cách ép buộc Văn Tình Hạc đề xuất việc phong phi lập hậu trên triều đình.
Tần Huyền Hiêu nhẩm đi nhẩm lại cái tên này trong lòng, mắt hắn nheo lại, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lẽo.
"Đi điều tra Lưu Huyên Hải. Điều tra xong, tự mình đến điện Huyền Y vệ lĩnh phạt."
Nói xong, Tần Huyền Hiêu đứng dậy rời đi.
Xích Huyền quỳ dưới đất, chắp tay lĩnh mệnh.
...
Trong nội điện, Tần Đạc Dã đặt bộ y phục luyện công lên giá áo bên cạnh, rồi chậm rãi cởi áo bào ngoài của triều phục rồi treo lên.
Sáng nay y vội vàng xách theo kiếm Chỉ Qua lao xuống giường, trên người chỉ mặc áo ngủ do Tần Huyền Hiêu chuẩn bị.
Sau đó y mới quay lại mang giày, tùy tiện khoác chiếc áo triều phục hôm qua.
Hôm nay vẫn chưa luyện Bát Đoạn Cẩm, Tần Đạc Dã định thay y phục luyện công, trời mưa thì tập trong phòng cũng được.
Luyện tập không thể gián đoạn. Y rất cần khôi phục thể lực và võ lực, có sức mạnh trong tay thì khi ở bên Tần Huyền Hiêu sẽ không bị động, cũng không đến mức vì cơ thể quá yếu ớt mà bị chế trụ, không thể phản kháng.
Tần Đạc Dã vừa nghĩ vừa cởi nút thắt trên áo ngủ.
Khi rời chính điện, y liếc nhìn lại, thấy Tần Huyền Hiêu đã cầm bản tấu chương mình từng duyệt qua.
Ban đầu, Tần Đạc Dã đã viết mấy nét lên đó, nhưng chợt nhớ ra, để không bại lộ thân phận, nét chữ của y phải giống hệt Văn Tình Hạc.
Cũng may, dù bị phong hàn nhưng y vẫn đến Gián viện, từ vị trí làm việc của Văn Tình Hạc để quan sát công vụ của người nọ.
Tần Đạc Dã nhớ rất rõ nét chữ của Văn Tình Hạc.
Vì vậy, khi viết trên tấu chương, y đã cố tình bắt chước bút tích của Văn Tình Hạc. Dù không giống hoàn toàn cũng không sao, vì Tần Huyền Hiêu là Hoàng đế, chắc chắn không rảnh để tra xét kỹ lưỡng từng nét chữ.
Y cởi nút áo ngủ, trút bỏ lớp áo trên, để lộ lồng ng.ực trắng trẻo nhẵn nhụi cùng tấm lưng thon gọn. Nhưng trên ngực hình như có một vết mờ mờ.
Tần Đạc Dã nghi hoặc nhíu mày, định nhìn kỹ hơn.
Bỗng nhiên, tấm bình phong phía sau phát ra một tiếng động nhẹ.
Tần Đạc Dã vốn đã nhạy bén, y lập tức cảnh giác, quay ngoắt lại, quát lớn: "Ai đó!"
Một bóng người đột ngột ập đến, thứ gì đó giống như vải phủ trùm lên đầu y. Tần Đạc Dã lập tức mất đi tầm nhìn, rơi vào bóng tối vô tận. Ngay sau đó, y cảm nhận có hơi thở đang tiến lại gần.
Cổ tay bị một bàn tay giữ chặt, Tần Đạc Dã lập tức co khuỷu tay, mạnh mẽ thúc về phía đối phương. Một tiếng "bịch" vang lên, đối phương đón trọn cú đánh, thuận thế áp sát, nắm lấy tay còn lại của y.
Chất vải thô ráp của băng gạc cọ vào da.
Là Tần Huyền Hiêu.
Động tác của Tần Đạc Dã chậm lại. Y hất đầu, nhưng không thoát khỏi lớp vải che.
"Tần Huyền Hiêu, ngươi lại giở trò gì?" Y bực bội hỏi.
Đối phương không đáp, chỉ ôm chặt lấy y.
Tần Đạc Dã vừa cởi áo ngủ, trên người chỉ còn một chiếc qu.ần l.ót mỏng. Y hoàn toàn không ngờ Tần Huyền Hiêu lại bất thình lình xông vào sau bình phong khi y đang thay đồ.
Lớp vải trơn của bộ cổn phục Hoàng đế áp lên da thịt, cảm giác lạ lẫm lan tỏa khắp cơ thể. Tần Đạc Dã giãy giụa một chút, nhưng lại bị ôm chặt hơn.
"Shh." Tần Đạc Dã bị miếng ngọc đeo bên hông đối phương chạm vào, cảm giác lành lạnh khiến y khẽ rùng mình.
Ngay sau đó, đôi môi mềm mại áp lên bờ vai y. Không còn quần áo cản trở, đối phương càng dễ dàng thăm dò hơn.
Hơi thở nóng rực phả lên vai và sau gáy, khiến Tần Đạc Dã cảm giác như bị một con dã thú săn mồi ngoạm lấy, mặc cho nó cắn xé.
Hơi thở của Tần Huyền Hiêu không ổn định. Tần Đạc Dã không vội hành động, chỉ đứng yên tại chỗ.
"Ái khanh..." Môi của Tần Huyền Hiêu chạm vào vai y, giọng nói trầm thấp như đang thì thầm.
"Ta đây." Tần Đạc Dã đáp, rồi nói tiếp: "Có thể bỏ thứ trên đầu ta ra không? Bịt kín thế này, ta khó chịu."
Tần Huyền Hiêu dường như không nghe thấy, vẫn thì thầm hai chữ "ái khanh" rồi cắn nhẹ lên vai y.
Thật là điên rồi! Tên b.iến th.ái này!
Tần Đạc Dã nắm chặt tay, đột nhiên đối phương cắn mạnh vào gáy y.
"Ưm!" Y khẽ rên lên.
Hắn cắn mạnh đến mức chắc chắn đã rách da rớm máu, thậm chí y có thể cảm nhận được cơn đau lan tỏa.
Tần Đạc Dã: "..."
Lần này thấy quen rồi, chỉ là có hơi bất đắc dĩ.
Tần Đạc Dã nghe được giọng nói gần như đe dọa của Tần Huyền Hiêu.
"Ái khanh, đã bảo rồi, đừng lừa trẫm."
Tần Đạc Dã: "?"
Y lại làm gì sao? Tên này lại phát điên cái gì nữa?
"Đây là cảnh cáo..." Tần Huyền Hiêu ấn lên vết cắn, cơn đau xen lẫn tê dại.
"Sẽ không có lần sau."