• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy bây giờ, chúng ta là quan hệ gì?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Ngày mùng bốn tháng mười một, Hoàng đế Đại Ngụy ngự giá đến quận Kỳ Xuyên.

Quan viên các quận huyện thuộc châu Tị Thuỷ đều nơm nớp lo sợ. Bắt đầu từ hôm đó, Tần Đạc Dã và Tần Huyền Hiêu cùng nhau kiểm tra sổ sách và công vụ văn thư của toàn bộ châu Tị Thuỷ trong suốt hai mươi ngày.

Thêm vào đó, vì Lâu Kha là người bản địa nên rất am hiểu tình hình thực tế nơi đây, không một quan viên bị điều tra nào che giấu được sai phạm của mình.

Chỉ trong nửa tháng, toàn bộ châu Tị Thuỷ bị lật tung lên để kiểm tra, nhổ cỏ tận gốc. Từ trên xuống dưới, tất cả những kẻ có vấn đề đều bị thanh trừng sạch sẽ.

Tần Đạc Dã dùng thủ đoạn cứng rắn, lại quen bày ra vẻ mặt ôn hòa thiện ý; còn Tần Huyền Hiêu thì tàn nhẫn, lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng phảng phất sát khí. Đối với những quan viên có vết nhơ, hắn luôn đe dọa lẫn khích lệ bằng giọng điệu cười như không cười, dọa đến mức bọn họ vội quỳ rạp xuống đất để thể hiện lòng thành, nước mắt nước mũi giàn giụa, cam đoan sẽ cải tà quy chính.

Đến ngày hai mươi bốn tháng mười một, công tác xử lý hậu quả thiên tai ở Kỳ Xuyên đã hoàn tất.

Tần Đạc Dã viết một bản chính sách dài, đầu tiên là phân phát lượng lương thực thu dư trong kho thóc tình nguyện của châu Tị Thuỷ đến từng hộ dân theo đầu người. Để đảm bảo chỗ ở cho mùa đông và giải quyết vấn đề lương thực tiếp theo, y áp dụng phương thức "lấy công chu cấp". Nghĩa là tuyển dân từ khu thiên tai đến nạo vét bùn tích tụ ven sông Kỳ Xuyên, lấy tiền công thay cho cứu tế vốn không thể duy trì lâu dài. Sau khi dọn sạch bùn sẽ tiến hành xây dựng nhà cửa, các khu trại tị nạn tạm thời có thể làm nơi ngủ nghỉ khẩn cấp, sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy.

Chẳng bao lâu, danh tiếng của Tần Đạc Dã và Tần Huyền Hiêu đã vang vọng khắp châu Tị Thuỷ. Mỗi khi đi ngang qua bất kỳ ngôi nhà nào, hai người đều có thể nghe thấy những lời cảm tạ và yêu mến chân thành vọng ra từ trong cửa sổ.

Sắp rời đi, Tần Đạc Dã hỏi Lâu Kha có nguyện ý đến kinh thành nhậm chức không.

Hai người đứng dưới ánh tà dương, Lâu Kha mang phong thái của một nho sĩ chính trực, lắc đầu nói: "Kinh thành thì thôi, ta không đi đâu. Ta sinh ra và lớn lên ở Kỳ Xuyên, từng may mắn đỗ đạt lên kinh, nhưng lại phát hiện rằng, kinh thành rộng lớn đến vậy lại chẳng chứa nổi một thường dân không có gia thế như ta."

"Ngươi từng đến kinh thành?" Tần Đạc Dã nghiêng đầu nhìn y.

"Phải, khoảng hơn hai mươi năm trước, khi ta vừa qua tuổi cập quan. Khi đó, ta ôm đầy hoài bão, tự cho mình có tài, muốn đến kinh thành lập thân, nhưng rồi phát hiện ra chẳng có lối nào để bước tiếp." Lâu Kha bật cười, nơi khóe mắt có nếp nhăn mờ nhạt, thể hiện chút dấu vết phong sương của năm tháng.

"Kinh thành đã cố định rồi, chen vào không được. Ta đã lãng phí vài năm ở đó, sau này, có lần tình cờ gặp một nữ tiên sinh giảng dạy ở ngoại ô kinh thành. Bà ấy lớn tuổi hơn ta, đang truyền dạy tri thức. Ta nghe giảng vài ngày thì bừng tỉnh ngộ, bèn vác hành lý trở về quê, làm một quan lại cấp thấp, mong rằng có thể góp một chút sức, ít nhất cũng giúp Kỳ Xuyên trở nên tốt hơn."

"Nữ tiên sinh giảng đạo ở kinh thành?" Tần Đạc Dã bỗng nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Có phải là Dư Dẫn Mặc không?"

"Văn đại nhân cũng biết bà ấy sao? Xem ra bà ấy vẫn luôn kiên trì giảng dạy nhỉ?" Lâu Kha thán phục một câu, y hồi tưởng về cuộc đời mình, chỉ cười khổ bất đắc dĩ. Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt y ánh lên vẻ hoài niệm, "Kỳ Xuyên là quê nhà của ta. Nghe nói thời Thành Liệt đế, nơi này từng là một vùng trù phú, lương thực dồi dào, thương lộ sầm uất, nhân khẩu đông đúc, mái ngói san sát. Ta mong trong những năm tháng còn lại, có thể tận mắt chứng kiến Kỳ Xuyên thay da đổi thịt... Không biết liệu có cơ hội được thấy cảnh tượng như thời Thành Liệt đế không."

"Lâu tiên sinh đừng nói như vậy. Lần này, may nhờ có ngươi giúp dân làng chạy đến kinh thành gõ trống Đăng Văn, mới có thể phơi bày được tội ác bị che giấu bấy lâu nay." Tần Đạc Dã đặt tay lên vai Lâu Kha, nhìn y đầy nghiêm túc: "Ngươi tốt bụng thiện lương, có trí tuệ, cũng có năng lực. Nếu đã muốn ở lại quê hương, vậy thì làm Châu mục Tị Thủy thì sao? Nếu ngươi thấy phù hợp, ta sẽ xin bệ hạ ban thánh chỉ."

Lâu Kha sửng sốt, sau đó nghiêm mặt lại, cũng trịnh trọng đáp: "Ta nhất định không phụ kỳ vọng!"

Sau khi nhận lời, Lâu Kha vô thức cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, bỗng ngạc nhiên nói: "Văn đại nhân, có ai từng nói với ngài chưa, tướng mạo của ngài có đôi phần giống với Thành Liệt đế."

Tần Đạc Dã khẽ cứng đờ, nhưng trên mặt không lộ ra điều gì, chỉ thuận miệng hỏi: "Sao lại nói vậy?"

Lâu Kha đáp: "Cụ cố của ta từng là trưởng thôn nhà họ Lâu. Nhà ta có một bức tranh vẽ các vị trưởng lão trong tộc cùng Thành Liệt đế đích thân cày ruộng. Trong tranh, Thành Liệt đế cũng vỗ vai đối phương như vậy, khích lệ nông dân cần cù canh tác."

Tần Đạc Dã im lặng, y hồi tưởng lại lúc còn trẻ, y từng xuống Kỳ Xuyên, vào thời điểm sắc lệnh "ươm mầm" vừa ban hành, cần tự mình khảo sát hiệu quả. Khi đó, y đã chọn Kỳ Xuyên, vùng đất có thể trồng lúa ba vụ một năm, bắt tay cày cấy cùng dân chúng.

Hình như lúc ấy, quả thực có một họa sĩ dân gian vẽ lại cảnh tượng đó, y không quá để ý, cứ để mặc bức tranh lưu truyền.

"Ha ha..." Tần Đạc Dã cười hai tiếng không mấy cảm xúc, "Có thể giống Thánh Hoàng đế vài phần, đúng là vinh hạnh của ta ha ha..."

Nói rồi, y giả bộ lau mồ hôi không tồn tại trên trán, làm như mình rất bận rộn.

Hôm ấy, y và Lâu Kha đứng trên tường thành phủ nha, vừa ngắm hoàng hôn vừa trò chuyện rất lâu. Tần Huyền Hiêu ở trong phủ nha chờ sốt ruột nên bèn đi tìm người. Nhìn thấy hai người đang vui vẻ trò chuyện trên thành lầu, người nào đó không nhịn được mà nổi giận đùng đùng.

Tần Đạc Dã bị hắn đè lên giường, hết lời dỗ dành cũng không dỗ nổi.

Bị cắn mấy lần, lại bị đè xu.ống hôn thật lâu, cho đến khi y hoàn toàn không thể thở nổi, quần áo xộc xệch, cả người mềm nhũn trên giường, sắc đỏ từ gò má lan xuống tận cổ và bả vai, đôi môi bị hôn đến mức rách da. Nhìn bộ dạng đó, dường như Tần Huyền Hiêu vẫn chưa muốn dừng lại.

Nếu không phải ngày mai phải khởi hành về kinh, Tần Đạc Dã cảm thấy tên này có thể ôm y gặm cả đêm.

Ngày hai mươi sáu tháng mười một, Hoàng đế và Sứ quân rời quận Kỳ Xuyên trở về kinh thành vào buổi sáng.

Trước lúc khởi hành, người dân chen chúc tiễn đưa, đứng hai bên đường từ cổng thành Kỳ Xuyên, họ hái phong đỏ, nhặt quế vàng ném lên khung xe ngựa mà hai người đồng hành. Những cánh hoa đỏ rực và chiếc lá vàng óng điểm tô cho xe ngựa, như thể được dát vàng, bánh xe lăn đều, để lại dấu vết uốn lượn trên mặt đất, chở theo ánh bình minh rời đi.

Hương hoa lan tỏa khắp đường.

Mãi đến khi đi xa, tường thành Kỳ Xuyên khuất dần trong những tán cây, Tần Đạc Dã mới chậm rãi buông rèm xe xuống, lặng lẽ thở dài một hơi.

"Sao thế, có vẻ lưu luyến vậy?" Tần Huyền Hiêu ngồi bên cạnh, thấy y như vậy bèn cong môi cười, ghé lại gần, "Ái khanh không nỡ rời xa ư?"

"Cũng có chút." Tần Đạc Dã gật đầu.

Những năm trước, y từng đến Kỳ Xuyên cày cấy cùng nông dân. Sự thuần phác và thiện lương của dân Kỳ Xuyên từ lâu đã trở thành phần ký ức không thể phai mờ trong lòng y.

Đường về kinh không vội, nên họ cứ thế ngồi xe ngựa lắc lư mà đi. Ban ngày y cuộn mình trong xe phê duyệt tấu chương. Kinh thành vẫn bình yên, lúc đi Tần Huyền Hiêu đã hạ lệnh giới nghiêm, Lận Tê Nguyên trung thành dẫn quân trấn giữ, chẳng ai dám gây sự.

Mệt thì xuống xe duỗi gân cốt.

Buổi tối trong xe thắp nến, nhưng vì đang đi đường nên không tiện xử lý chính sự. Họ bèn chơi đoán vật, Tần Đạc Dã vén rèm gọi Thanh Huyền vào cùng chơi, càng đông người càng vui, bộ dạng y chẳng khác nào đang ở nhà mình.

Thanh Huyền ngơ ngác nhìn chủ cũ của mình là Tần Huyền Hiêu, thấy vị Hoàng đế này dường như cũng vui vẻ để Tần Đạc Dã làm chủ, bèn ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân hiện tại mà bước lên xe.

Tần Huyền Hiêu suy nghĩ một chút, rồi cũng gọi Thương Huyền lên xe ngồi.

Lần đầu tiên Tần Đạc Dã được nhìn thấy vị thủ lĩnh tử sĩ này, kẻ luôn ẩn mình trong bóng tối, khuôn mặt hắn lạnh băng, vẻ ngoài cực kỳ tàn khốc.

Bốn người chia đội chơi một hồi, sao trời dần mọc, màn đêm càng khuya, trong xe ngựa cũng dần yên ắng.

Tần Đạc Dã có chút mệt mỏi, y đặt dụng cụ đoán vật xuống bàn, khẽ khép mắt, tựa đầu vào thành xe, định chợp mắt một chút.

Xe ngựa chắc chắn nên không xóc nảy chút nào, y dần ngủ sâu hơn, đầu nghiêng sang một bên, cứ thế thiếp đi.

Tần Huyền Hiêu thấy vậy, hắn hơi nghiêng đầu, vươn cánh tay dài ra, vòng qua lưng Tần Đạc Dã, nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai y, để y tựa vào mình.

Hắn nghiêng đầu, đến khi thấy đối phương hoàn toàn an ổn dựa vào mình, mới thoáng hài lòng mà nở nụ cười mờ nhạt, đôi mắt phượng ánh lên vẻ dịu dàng.

Thanh Huyền ngồi đối diện, tròn mắt sững sờ.

Cậu ta há hốc mồm, nhìn Tần Đạc Dã, lại nhìn Tần Huyền Hiêu, cuối cùng liếc sang vị huynh trưởng ngồi bên cạnh mình.

Thương Huyền: "..."

Hắn lập tức đưa tay bịt cả đầu đứa em ngốc nghếch lại, lặng lẽ kéo nó xuống xe.

...

Từ Kỳ Xuyên đến kinh thành, xe ngựa đi mất nửa tháng.

Từ ngày Tần Đạc Dã gặp lại Tần Huyền Hiêu, y không còn bị ai giám sát nghiêm ngặt chuyện ăn uống hay nghỉ ngơi đúng giờ nữa. Hơn hai mươi ngày trôi qua, y cảm thấy mình có thể đánh bại phiên bản trước đây của bản thân chỉ với một cú đấm. Tất nhiên là có phần phóng đại, nhưng nhìn chung sức khỏe đã khá hơn nhiều.

Đến ngày mồng mười tháng chạp, xe ngựa của họ tiến vào địa phận kinh thành.

Xung quanh bắt đầu náo nhiệt, chuyến đi lần này của họ không được công bố rộng rãi, nên chẳng ai nhận ra đây là xe của Thiên tử.

Tần Đạc Dã yên tĩnh dựa vào gối mềm, tay cầm một cuốn tấu chương, cẩn thận phê duyệt. Lúc này trên xe chỉ có hai người, Tần Huyền Hiêu lập tức bám dính lấy y.

"Hôn một cái nha?" Tần Huyền Hiêu hỏi.

Suốt tháng qua, Tần Đạc Dã đã quen với những lần Tần Huyền Hiêu đòi hôn. Tên này thật sự không phân biệt thời gian và địa điểm, một ngày có thể hôn đến cả trăm lần.

Vậy nên khi lại nghe câu hỏi ấy, Tần Đạc Dã chẳng cần suy nghĩ, mắt vẫn dán vào tấu chương, chỉ hơi ngẩng cằm, đáp hờ hững: "Hôn đi."

Cảm giác mềm mại lại phủ lên, Tần Đạc Dã khẽ hừ một tiếng, y nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối, đắm mình trong nụ hôn dịu dàng triền miên.

Hôn xong, y nhẹ nhàng thở một hơi, điều chỉnh nhịp thở, rồi lại cầm bút tiếp tục duyệt tấu chương.

Tần Huyền Hiêu bất mãn, dùng tay nâng mặt y lên, ép y nhìn thẳng vào mình, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu mang chút oán trách: "Vậy bây giờ, chúng ta là quan hệ gì?"

Tần Đạc Dã đối diện với đôi mắt phượng chan chứa tình cảm ấy, rồi ngẩn người một chút.

Quan hệ gì ư? Y thực sự chưa từng nghĩ đến.

Tương lai bọn họ như thế này, e rằng cũng khó tránh khỏi miệng lưỡi thế gian và những lời đồn thổi thị phi.

Vốn dĩ y chưa từng nghĩ xa đến vậy.

Đang chuẩn bị trả lời cho thật tốt thì đột nhiên từ bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng đồng dao.

Khoảnh khắc nghe rõ nội dung của bài đồng dao ấy, sắc mặt Tần Đạc Dã lập tức thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK