"Chỉ có một vầng trăng sáng treo cao."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Cuối cùng Tần Đạc Dã cũng uống cạn thứ thuốc đen đặc đáng sợ khiến người ta nhìn mà kinh hãi kia, y vẫn giữ vẻ mặt bình thản, sau đó nghiến răng tiễn Câu Hoằng Dương rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa lớn đóng lại, y lao vào trong nhà, cầm lấy ly trà trên bàn rồi ngửa đầu uống cạn.
Vị chát nhẹ của trà xanh cuốn sạch mùi thuốc đậm đặc trong miệng, lúc này Tần Đạc Dã mới chậm rãi thở phào một hơi.
Ghét thật, cả hai đời đều không chịu được thứ gì đắng!
Sau khi tiễn khách đi, căn nhà lập tức trở nên im ắng. Tam Cửu đứng bên cạnh, do dự muốn nói rồi lại thôi.
Tần Đạc Dã thấy vậy, y điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng để bản thân trở nên thân thiện hơn: "Tam Cửu, có gì muốn nói thì cứ nói đi."
Tam Cửu lắc đầu, trước hôm nay, cậu luôn cảm thấy lão gia chẳng khác gì mình, là người cùng tầng lớp, có thể thoải mái nói chuyện mà không e dè sợ hãi.
Nhưng giờ đây, Tam Cửu không còn dám nữa. Cậu cảm thấy lão gia như có thêm một loại khí chất mà mình không thể diễn tả, khiến cậu bất giác muốn cúi đầu khom lưng, sợ hãi một cách khó hiểu.
"Được rồi, vậy ta có vài lời muốn nói." Tần Đạc Dã vẫy tay gọi Tam Cửu lại gần, đưa cho cậu một tờ khế ước bạc: "Ta biết ngươi đã chăm sóc ta hơn mười năm qua, ngày ngày đều chăm chỉ cần mẫn. Nhưng giờ ta không còn cần người chăm sóc nữa, ngươi cũng đến tuổi lập gia đình, số tiền này ngươi cứ cầm lấy, coi như là chuẩn bị cho tương lai."
Tam Cửu ngơ ngác nhận lấy khế ước, mất một lúc lâu mới hiểu được ý của Tần Đạc Dã.
Cậu mở to mắt không thể tin nổi, vội đẩy lại khế ước rồi quỳ sụp xuống, níu lấy áo của Tần Đạc Dã: "Lão gia, ta không cần tiền! Xin ngài đừng đuổi ta đi!"
Nước mắt Tam Cửu tuôn rơi, "Mạng của Tam Cửu là do lão gia cứu về. Tam Cửu không lập gia đình, chỉ muốn ở bên chăm sóc cho lão gia mãi mãi."
Hầy, Tần Đạc Dã thở dài.
Không thể phủ nhận một việc là Tam Cửu thật lòng muốn ở lại bên Văn Tình Hạc.
Nhưng mặt khác cậu cũng làm những việc phản bội chủ nhân.
Tam Cửu chỉ là một người bình thường giống như bao người khác trên đời này. Cậu thiện lương, nhưng cũng dễ xao động, cũng từng tranh đấu với chính mình.
"Vậy nói thẳng đi, ngươi đã gặp ai, nói những gì?" Tần Đạc Dã nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của Tam Cửu. Dù câu nói mang dấu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn và khẳng định.
Con ngươi của Tam Cửu bỗng nhiên run lên dữ dội.
Nhìn xem, chính là phản ứng này, không sai được nữa.
"Đừng sợ, ta không trách ngươi." Tần Đạc Dã nhìn đứa trẻ chỉ khoảng mười mấy tuổi, y dịu giọng lại, cố gắng khiến giọng mình nhẹ nhàng hơn: "Ta cũng không đuổi ngươi đi, tin ta."
"Ừ, ta đang nghe, đừng vội, từ từ nói."
"Là Lưu đại nhân..." Giọng Tam Cửu nhỏ dần vì áy náy, âm cuối còn run rẩy: "Thời gian trước ta cứ thuyết phục ngài chấp nhận giao dịch với Lưu đại nhân... Hơn nữa hôm nay khi ra ngoài mua đồ, ta cũng chạy đi báo với Lưu đại nhân rằng ngài đã về..."
"Không phải chuyện gì nghiêm trọng, đừng sợ." Tần Đạc Dã đưa tay xoa mái tóc lưa thưa của Tam Cửu, nhẹ giọng hỏi: "Có thể nói cho ta biết lý do không?"
Tam Cửu cảm nhận lực tay nhẹ nhàng trên đỉnh đầu, cậu hít hít mũi, gật đầu: "Lưu đại nhân tìm được em gái ta. Nó làm nha hoàn trong một gia đình, nghe nói sắp bị bán đi làm thiếp... Lưu đại nhân nói nếu ta giúp ông ấy làm việc, ông ấy sẽ chuộc lại khế ước bán thân cho em ấy, giúp chúng ta đoàn tụ."
Thì ra là vậy.
Quả nhiên đứa trẻ này không hoàn toàn xấu. Có lẽ cậu ta chỉ nghĩ việc nói vài lời, truyền vài tin không ảnh hưởng gì đến lão gia, nên mới vừa lo lắng vừa mạo hiểm làm.
Nhưng một khi nảy sinh ý định phản bội, thì cậu ta sẽ không bao giờ trở thành người thân tín được nữa.
Tần Đạc Dã không biết Văn Tình Hạc sẽ xử lý Tam Cửu thế nào, cũng chẳng muốn nghĩ đến. Nhưng y không có ý định làm khó dễ một đứa trẻ.
Tần Đạc Dã lấy tờ khế ước bạc cuối cùng từ trong hộp, cùng với tờ trước đó, đưa cả hai cho Tam Cửu.
"Chuộc khế ước bán thân cho em gái ngươi, bao nhiêu đây đủ không?"
Tam Cửu sững sờ, nhìn tờ khế ước trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tần Đạc Dã với ánh mắt không thể tin nổi. Tay kia của cậu bồn chồn vò góc áo.
Một lúc lâu sau, cậu nhỏ giọng nói: "Một tờ... một tờ đã thừa rồi."
"Được." Tần Đạc Dã không muốn nói thêm: "Tờ kia ngươi cũng giữ lấy. Vài ngày nữa ta sẽ chuyển vào cung sống, có lẽ không thường về đây. Sau khi chuộc em gái về, ngươi có thể đưa nó đến ở cùng. Số còn lại dùng để lo việc trong nhà. Nếu không đủ thì cứ gửi thư vào cung, ta sẽ cho thêm."
"Vào... vào cung?!" Tam Cửu kinh ngạc, cậu quên cả những lời sau của Tần Đạc Dã, ánh mắt không tự chủ nhìn vào vết cắn trên cổ vai y...
Tam Cửu nhận ra mình thất lễ, cậu vội dời mắt đi, khó nhọc hỏi: "Lão gia, là nam sủng... thật sao?"
Dĩ nhiên là không, nếu thật, ông đây sẽ chém bay đầu Tần Huyền Hiêu.
Dám đưa tổ tiên nhà mình vào cung làm nam sủng, đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Tần Đạc Dã thầm lườm nguýt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản. Y còn cần thân phận này, tất nhiên phải tuyên bố mình là nam sủng. Chuyện này không thể nói thật với Tam Cửu, kể cả người đáng tin cũng không cần thiết.
"Tam Cửu, đi ăn tối đi. Tối nay không cần đến phòng chính, ta tự xem sách rồi ngủ."
Lúc đầu Tam Cửu không tin nổi, nhưng sau đó như nghĩ ra điều gì, cậu lập tức lấy lại tinh thần: "Lão gia, ngài đừng ép buộc mình. Ngài có thể cầu xin gia chủ! Nhất định sẽ có cách mà! Các quan viên cũng không thể làm ngơ..."
"Được rồi, Tam Cửu." Tần Đạc Dã hơi nhíu mày, ngắt lời cậu. Dù giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng khiến Tam Cửu lập tức im bặt. Tần Đạc Dã phẩy tay ra hiệu cậu lui ra: "Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời."
Sự dịu dàng ban nãy thoáng chốc biến mất. Mười hai năm làm Hoàng đế đã rèn luyện cho y một uy nghiêm không ai dám cãi.
Cánh cửa phòng chính khép lại. Tần Đạc Dã cầm quyển Sử thư mà Tam Cửu vừa mua về, sau đó thay y phục ngủ, rót một ly trà thanh rồi ngồi vào bàn sách.
Những ngón tay thon dài khẽ lướt qua trang bìa, nơi có những hàng chữ ngay ngắn.
Mùi trà thoang thoảng bay xa.
Tần Đạc Dã nhắm mắt, từ từ thở ra một hơi.
Y ấy à, một linh hồn lẽ ra đã chết từ lâu, thế mà có thể tỉnh lại ở thế giới sau này.
Y nhắm mắt, những ký ức đời trước hiện lên như thước phim tua nhanh.
Thuở niên thiếu lớn lên nơi biên cương và chốn kinh thành đầy mưu mô hiểm độc. Một Thế tử thân vương như y tự lúc nào đã trở thành con rối dưới quyền lực của hoạn quan.
Một năm thu hồi quyền lực, thanh trừng triều đình; ba năm xông pha chiến trường, thân chinh dẹp loạn; năm năm thái bình thiên hạ, vạn quốc triều cống; bảy năm cải cách nội chính, an binh dưỡng sức; chín năm cải tổ chính trị, tăng cường quốc lực; mười một năm đặt nền móng cho thời kỳ thái bình thịnh thế của Đại Ngụy. Để rồi cuối cùng qua đời trong cơn gió thu tiêu điều của năm An Bình thứ mười hai.
Việc đời bấy nhiêu câu ngắn ngủi, nào hay xương trắng dưới miện vàng? Một đời y lo toan việc nước, đúng sai công tội thế nào, cứ phó mặc cho thế nhân phán xét, để thế cuộc tự ý xoay vần.
Hậu thế...
Có lẽ, y là vị Hoàng đế đầu tiên, có thể nhìn thấy giang sơn của mình sau khi băng hà.
Hừm hừm, đây là thành quả y một đời hành thiện tích đức mà có được!
Tần Đạc Dã từ từ mở mắt, ánh nến lung linh trên bàn phản chiếu vào đôi mắt đen láy của y, khiến đôi mắt ấy tựa như bừng sáng. Vị đế vương tiền triều chậm rãi mở quyển Sử thư của hậu thế ra.
Ngụy Thành Liệt Đế băng hà vào năm An Bình thứ mười hai, cả nước đau thương.
Ngón tay Tần Đạc Dã khẽ lướt qua hàng chữ này, sau đó tiếp tục đọc xuống.
Kế đến, em trai y là Tần Trạch Chi tiếp quản ngôi vị, tiếp tục niên hiệu An Bình. Trong mười lăm năm ấy, kho lương đầy đủ, nhà không cần đóng cửa, đường không ai nhặt của rơi.
Đầu năm, trời giáng dị tượng, khí tím từ phương Đông kéo đến, tựa như đôi cánh phượng hoàng sặc sỡ, vì thế niên hiệu đổi thành "Hưng Phượng", tuyên bố đại xá thiên hạ.
Về sau, Bắc Cương vì cái chết của Tần Đạc Dã mà bắt đầu rục rịch, âm mưu gây loạn.
May thay, em trai y là một người đầy võ đức, vừa ra tay đã dẹp tan quân giặc, khiến chúng phải cuốn cờ rút chạy về nhà trong nhục nhã.
Đến năm Hưng Phượng thứ mười một, Tần Trạch Chi thoái vị, nhường ngôi cho trưởng tử, còn bản thân thì làm Thái thượng hoàng, đi du ngoạn sơn thủy với vợ con.
Đọc đến đây, Tần Đạc Dã không nhịn được bật cười.
Em trai y ấy à, lúc bỏ trốn chắc chắn nghĩ rằng: Huynh trưởng ơi, thời thịnh thế của huynh, đệ giữ được rồi, cơ mà ngồi trên cái ghế này khổ quá, đệ không muốn ngồi nữa, đệ muốn đi chơi!
Ngay từ nhỏ đã vậy.
Tần Đạc Dã khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua những dòng chữ trên trang giấy.
Làn khói mỏng manh tỏa ra từ tách trà trên bàn, tựa như sợi trần duyên nhân gian mà người đời không hay biết.
Thật không ngờ, đứa trẻ năm ấy tươi cười rạng rỡ, nay lại hóa thành vài dòng chữ ngắn ngủi trên sử sách.
Sau khi y qua đời, dáng vẻ bướng bỉnh ấy lại có thể một mình gánh vác giang sơn, trở thành một đấng minh quân được người đời ca tụng.
Cười rồi cười, Tần Đạc Dã bỗng cảm thấy muốn khóc.
Y đưa tay quệt ngang mắt, tự giễu chính mình.
Sao đổi thân xác rồi mà lại đa sầu đa cảm thế này, đã lớn thế rồi mà...
Sau khi Tần Trạch Chi thoái vị mười chín năm thì qua đời, thọ tận thiên niên, an táng tại hoàng lăng.
Bạn bè thân thích đều đã yên nghỉ cả trăm năm trước. Sao chỉ còn lại một mình y chứng kiến cảnh hậu thế phồn hoa, nhìn người xưa bỗng chốc hóa tro tàn...
Tần Đạc Dã nhìn trang sử, những gì đập vào mắt đều là những ngôi mộ và quần áo của cố nhân.
Y vội đặt Sử thư xuống, ngẩng đầu chậm rãi chớp mắt. Đợi tầm nhìn mờ mịt dần trở nên rõ ràng, y lại tiếp tục đọc.
Trải qua hai mươi lăm năm tại vị, trưởng tử của Tần Trạch Chi qua đời vì bệnh nặng, thêm mười một năm sau, vị Hoàng đế kế tiếp không may bỏ mạng khi đang tuần du, lại thêm mười bốn năm nữa...
Kể từ lúc Ngụy Thành Liệt Đế băng hà, đến nay đã tròn một trăm năm.
Lúa chín mỗi năm một vụ, nay cũng đã gặt cả trăm lần.
Ngoài cửa sổ đêm đen như mực, trời khuya vắng bóng vì sao, chỉ có một vầng trăng sáng treo cao. Trăng này cũng từng soi bóng Ngụy Thành Liệt Đế vào trăm năm trước...
Bóng tối bao phủ toàn bộ căn nhà, bao phủ cả gian chính phòng.
Bên trong phòng, một ngọn đèn leo lét, một quyển sách như cánh buồm, mang linh hồn hàng trăm năm trước chầm chậm lướt qua từng đợt phong ba của lịch sử.
Tần Đạc Dã ngồi thẳng lưng, một mình cô độc trước án thư. Ánh nến kéo dài bóng dáng y, chiếu sáng sự ấm áp, rồi khắc họa trong bóng tối sâu thẳm.
Trên nóc chính phòng, bóng đen ẩn mình trong bóng tối chợt lóe lên, rồi nhanh chóng hướng về phía hoàng cung.
...
Hoàng cung, điện Hàm Chương.
Xích Huyền quỳ một gối dưới bậc thềm, cẩn thận báo cáo mọi việc quan sát được với Tần Huyền Hiêu, không bỏ sót chi tiết nào.
Tần Huyền Hiêu lắng nghe, thỉnh thoảng nhướng mày, chậc chậc tán thưởng.
"Y thật sự nói như vậy sao? Ha ha ha, tên Lưu Huyên Hải đó đáng chết!"
"Thế mà y không xử lý kẻ gia nô phản chủ kia?"
"Ngươi nói y đang xem... sử sách? Sao tự nhiên lại hứng thú với sử sách vậy?"
Xích Huyền chỉ làm nhiệm vụ báo cáo, không dám trả lời câu hỏi của Tần Huyền Hiêu, nhưng dường như Tần Huyền Hiêu cũng không mong hắn trả lời, chỉ tự nói một mình.
Tuy nhiên, Xích Huyền chưa từng thấy chủ nhân của mình lại quan tâm đến ai đó như thế này.
"Khuya thế này mà còn chưa chịu ngủ, hừ, định thử xem sức khỏe mình tốt đến mức nào à." Tần Huyền Hiêu nghe đến cuối, lạnh giọng hừ một tiếng.
Hắn tự mình bước đi vài vòng trong điện, rồi nói: "Câu Hoằng Dương, sáng mai mang điểm tâm và thuốc bổ đến, đừng gõ cửa, đợi khi y thức dậy Xích Huyền sẽ báo cho ngươi, lúc đó hãy gõ cửa."
Câu Hoằng Dương vội cúi đầu nhận lệnh, nhưng khi cúi xuống, mắt ông lại trợn tròn như chuông đồng.
Ý của bệ hạ chẳng phải là không muốn quấy rầy giấc ngủ của Văn Tình Hạc đấy à!
Điều này là sao đây!
Chẳng lẽ vị bệ hạ từ trước đến giờ không quan tâm sống chết của thần tử lại chủ động quan tâm đến sức khỏe và giấc ngủ của một người?!
Thật quá đáng sợ, đây có phải là bạo quân mà ai cũng biết không?
Hay là... bệ hạ thật sự có tình ý với vị triều thần kia?
Ngày mai khi mang thuốc đến, ông nhất định phải nhắc khéo vài câu về sự quan tâm của bệ hạ. Hy vọng vị triều thần đó không phụ lòng tốt của đế vương.