• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chẳng khác nào một con cún đang chờ được vu.ốt ve."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Đêm đó giằng co đến rất khuya, ý thức của Tần Đạc Dã có chút mơ hồ. Y nhớ đại khái mình đã tranh thủ đấm Tần Huyền Hiêu mấy cú, mỗi cú đều dốc hết sức, tuyệt đối không nương tay.

Đánh người tất nhiên là hả giận, nhưng mỗi lần hạ một cú đấm, thứ y nhận lại chính là cách hành hạ càng quá đáng hơn từ tên cầm thú kia.

Vì thế, y lại tung thêm một đấm vào người trên thân mình.

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Tần Huyền Hiêu, Tần Đạc Dã cảm thấy cực kỳ sung sướng, nốt ruồi đỏ trên sống mũi càng thêm nổi bật, đỏ đến mức nhỏ ra máu.

Cuối cùng, y nghiến răng đe dọa: "Tần Huyền Hiêu... có bản lĩnh thì đêm nay ngươi giết ta luôn đi. Bằng không, sớm muộn gì cũng có ngày ta giết ngươi."

Những chuyện sau đó, Tần Đạc Dã đã không còn nhớ rõ.

Sau một đêm giày vò y đã kiệt sức, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên tai là tiếng mưa ngoài điện, cơn mưa xối xả dần nhỏ lại, chỉ còn âm thanh tí tách rả rích.

Trong cơn mơ màng, y có cảm giác mình bị ai đó bế lên, thân thể được nhẹ nhàng lau chùi, sau đó đặt lại lên giường.

Rồi chẳng còn cảm nhận được gì nữa.

Cơ thể này thật sự quá yếu.

Sáng hôm sau, y lờ mờ tỉnh dậy, đôi mắt mông lung một lát rồi dần dần rõ nét.

Vẫn là trên giường của Tần Huyền Hiêu, nhưng lần này bên cạnh không có ai. Không giống mấy hôm trước, mỗi lần tỉnh lại, tên cầm thú kia đều quấn lấy y trong chăn mà cọ loạn.

Lúc đó, Tần Đạc Dã không thấy có gì kỳ lạ. Nhưng sáng nay ngẫm lại, sắc mặt y bỗng cứng đờ, có vẻ y đã biết lúc ấy Tần Huyền Hiêu đang làm gì rồi.

Đồ khốn kiếp này!

Tần Đạc Dã cảm nhận một chút, thấy trên người sạch sẽ. Lớp mồ hôi dính nhớp từ tối qua hẳn đã được Tần Huyền Hiêu lau đi.

Ngoại trừ tứ chi có chút mỏi nhừ và vài vết sưng đỏ vì cọ xát, cơ thể y không có gì khó chịu nữa.

Tần Đạc Dã nằm ngửa trên giường, ánh mắt dừng trên màn trướng phía trên. Tấm màn vẫn vậy, những hoa văn kim ngân vẫn lặng lẽ bao phủ.

Hoa kim ngân vẫn còn đó, nhưng giang sơn đã đổi chủ.

Mới chỉ trăm năm ngắn ngủi mà thôi.

Cho đến khoảnh khắc biết được sự thật vào hôm qua, y vẫn còn mơ tưởng dạy bảo Hoàng đế, dẫn dắt minh quân, khôi phục cơ nghiệp thái bình thịnh thế.

Hôm nay tỉnh dậy nhớ lại, thật là...

Tần Đạc Dã giơ tay lên, dùng mu bàn tay che mắt, tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.

Thật là nực cười.

Y khẽ cười một tiếng, rồi thở dài nặng nề. Sau đó, nụ cười kia lại biến thành một cái cười cúi đầu không thành tiếng. Chỉ có đôi vai hơi run run, rồi cuối cùng, biến thành nụ cười cay đắng.

Nửa đời tâm huyết bỗng tan thành mây khói.

Đột nhiên, y ngừng cười, khóe môi chậm rãi hạ xuống.

Cuối cùng, đôi môi ấy khép chặt, mím thành một đường thẳng, trên mặt không còn chút ý cười nào.

Y bỏ cánh tay ra, hoa văn kim ngân lại hiện rõ trong mắt.

Tần Đạc Dã nghiêng đầu, nhìn thấy thanh kiếm Chỉ Qua đặt bên gối.

Hôm qua khi tranh chấp, y đã dùng Chỉ Qua rạch một vết trên người Tần Huyền Hiêu.

Bây giờ, Chỉ Qua vẫn lặng lẽ nằm ở đó, vết máu trên lưỡi kiếm đã được lau sạch, không còn vết bẩn, lưỡi kiếm lại được tra vào vỏ.

Kiếm Chỉ Qua dài ba thước, được đúc từ huyền thiết, cực kỳ mỏng, có vân sóng hàn quang sắc lạnh.

Lúc Chỉ Qua mới rèn thành, nó chưa có vỏ kiếm, lưỡi kiếm sắc bén đến mức không ai dám chạm vào.

Sau khi Tần Đạc Dã lên ngôi Hoàng đế, y đã một lần nữa mời vị đại sư đúc kiếm năm xưa xuống núi. Lúc ấy, vị đại sư này đã không còn nhận rèn kiếm nữa, nhưng vì đích thân y đến cầu, ông ta mới miễn cưỡng đồng ý, rèn vỏ kiếm cho Chỉ Qua.

Chuôi kiếm chạm khắc hai tầng âm dương, tầng dương là giang sơn, tầng âm ẩn trong đó là kim long uốn lượn, hợp thành một thể, khí thế sắc bén.

Hôm qua, lưỡi kiếm Chỉ Qua đã kề ngay trên cổ Tần Huyền Hiêu. Chỉ cần cứa nhẹ một đường, tên nghịch tặc cướp lấy giang sơn nhà họ Tần sẽ lập tức đầu lìa khỏi cổ.

Tần Đạc Dã lặng lẽ nhìn thanh kiếm.

Phải, y thừa nhận, y không thể ra tay được.

Dù sao thì... Tần Đạc Dã nhắm mắt, ký ức trong đầu lại bắt đầu trôi nổi.

Trong ký ức đó, hai mươi năm trước, núi sông loạn lạc, con phố ấy của kinh thành, những con người gầy gò lang thang trên đường phố, trong đôi mắt đờ đẫn chỉ còn nỗi bơ vơ không nơi nương tựa. Rõ ràng không có ngoại địch xâm lăng, vậy mà chỉ một mình Hoàng đế chết tiệt kia cũng đủ khiến giang sơn rơi vào cảnh hoang tàn hỗn loạn.

Thuế má nặng nề, bóc lột không ngừng, lao dịch liên miên, từng đợt vơ vét nối tiếp nhau, quan trên quan dưới đều thông đồng làm bậy.

Ngụy Hoang đế hoang dâm vô độ, xa hoa vô hạn, chỉ để thỏa mãn thú vui mà tiêu xài phung phí, khiến quốc khố quanh năm trống rỗng.

Quan lại triều đình và địa phương cấu kết, lén lút điều chỉnh dụng cụ đo lúa, biển thủ từng đợt từng đợt lương thực cứu nạn.

Thế gia vọng tộc thờ ơ đứng nhìn, thừa dịp thiên tai hạn hán, lũ lụt châu chấu, dịch bệnh triền miên, mùa màng thất bát, quan phủ thu thuế nặng, giả bộ nhân từ thu mua ruộng đất mà dân chúng bán rẻ để sinh tồn, biến lương dân vô đường sống thành tá điền, nhằm mục đích mở rộng thế lực của chính mình.

Lục triều thoáng qua như nước chảy, tất cả chỉ còn lại tư lợi của thế gia vọng tộc.

Năm này qua năm khác, tuổi này tiếp tuổi kia, chim hót cỏ xanh, hoa nở chóng tàn, mùa màng vàng rộm, tuyết trắng tiêu điều...

Trụ cột của Đại Ngụy đã bị gặm nhấm đến trống rỗng.

Trong suốt hai mươi bốn tiết khí xoay vần, điều y vẫn không thể nhìn thấy, chính là con đường phía trước chìm trong bóng tối vô tận.

Nếu kẻ đang đứng trước mặt y là Ngụy Hoang đế, dẫu cho y mang dòng máu nhà Tần, Tần Đạc Dã cũng sẽ không hề do dự mà vung kiếm xuống, tự tay tiễn kẻ ngu dốt kia xuống Hoàng Tuyền.

Nhưng...

Đêm qua, y đã do dự.

Tại sao chứ?

Y chưa bao giờ là người do dự thiếu quyết đoán.

Sau khi xuyên đến đây, y cũng đã đích thân xuất cung để nhìn ngó.

Phố xá đông đúc, chợ búa nhộn nhịp, có quầy bánh kẹo, có hàng tửu lâu, có những bách tính không còn phải liều mạng vì cơm áo gạo tiền.

So với cảnh tượng hỗn loạn đến nghẹt thở hai mươi năm trước, thì thiên hạ giờ đây đã khá hơn rất nhiều.

Tần Đạc Dã hiểu rõ, bất kể phẩm hạnh ra sao, y không thể giết một vị quân vương chí ít vẫn đang lo nghĩ đến dân chúng.

Vậy nên, y đã do dự.

Thế nhưng, kết quả của sự do dự ấy lại là việc tên súc sinh kia thừa cơ táy máy tay chân với mình!!!

Chỉ cần nhớ đến cảnh tượng đêm qua, ngọn lửa giận dữ lại bùng lên trong lồng ng.ực.

Quả nhiên, khi đó y nên ra tay giết hắn ngay lập tức.

Nghĩ đến đây, Tần Đạc Dã bật dậy, hất tung chăn ra, vớ lấy kiếm Chỉ Qua, chân trần bước xuống giường.

Ra khỏi nội điện, vòng qua bức bình phong, Tần Đạc Dã mang theo sát khí bừng bừng, lao thẳng vào tiền điện.

Ngay lúc đó, cửa điện Hàm Chương vừa bị đẩy mở, bên ngoài trời vẫn mưa, Tần Huyền Hiêu tay cầm ô, tay còn lại xách một hộp đựng thức ăn, cả người mang theo hơi lạnh từ ngoài bước vào.

Vừa nhìn thấy Tần Đạc Dã, ánh mắt hắn lập tức dán chặt vào y, tỉ mỉ thu hết hình bóng người kia vào đáy mắt.

Cuối cùng, ánh nhìn đó dừng lại trên vết cắn trên yết hầu Tần Đạc Dã.

Tần Huyền Hiêu vô thức nuốt nước bọt.

Tần Đạc Dã chỉ cần thấy ánh mắt đầy vẻ động dục này của hắn là đã hiểu ngay tên gia súc này đang nghĩ những thứ bẩn thỉu gì trong đầu.

Y cúi xuống nhìn mình, thấy y phục xộc xệch, vạt áo mở rộng để lộ xương quai xanh cùng lồng ng.ực trắng nõn, bèn vội kéo lại ngay ngắn.

Mẹ kiếp, hai đời làm người, thế mà lần đầu tiên trẫm bị đàn ông dòm ngó!

"Sao ái khanh không mang giày rồi hẵng xuống giường?" Tần Huyền Hiêu đặt hộp thức ăn lên bàn, giọng nói dịu dàng: "Thân thể vốn đã yếu, sàn nhà lại lạnh, đừng để bị nhiễm phong hàn."

Tần Đạc Dã sầm mặt, ngón tay siết chặt chuôi kiếm Chỉ Qua.

"Sao vậy?" Tần Huyền Hiêu liếc mắt nhìn động tác của y, không nhịn được mà bật cười: "Đêm qua chưa đủ sao, hôm nay lại muốn giết trẫm nữa à?"

Giọng điệu cợt nhả đó như thể nhắc bọn họ về những chuyện hoang đường xảy ra đêm qua.

Tần Đạc Dã khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua Tần Huyền Hiêu, nhìn thấy cổ và bàn tay chó Hoàng đế đều được quấn một lớp vải mỏng.

Trước cửa điện có Thái giám và cung nữ chờ sẵn, trong điện Hàm Chương, ở góc xa xa có Câu Hoằng Dương đang cúi đầu đứng chờ.

Ngoài ra, còn có người khác.

Không rõ vì lý do gì, sáng nay khi tỉnh dậy, Tần Đạc Dã cảm thấy thể lực và nhận thức của mình dường như được tăng cường một chút. Khi linh hồn y xuyên qua đây, thính lực và tri giác vẫn còn mơ hồ, như bị lớp sương dày đặc bao phủ.

Nhưng sáng nay, tri giác của y bỗng trở nên nhạy bén một cách kỳ lạ, dường như có thể cảm nhận được bóng tối trong điện có chút dao động mơ hồ.

Không biết là do tâm trạng biến động mạnh hay do thời gian trôi qua, linh hồn y đang dần dần thay đổi và tác động lên thân thể này.

Sự nghi ngờ ấy của Tần Đạc Dã bắt đầu từ cái ngày y nhìn thấy nốt ruồi đỏ trên sống mũi kiếp trước của mình, không hiểu vì sao lại xuất hiện trên thân thể hiện tại.

Nếu ngay cả diện mạo còn bị linh hồn tác động, thì thể trạng cũng vậy thôi.

Vậy nên, trong điện Hàm Chương này có ám vệ hoặc tử sĩ.

Có lẽ là người của Huyền Y vệ.

Tần Đạc Dã biết, y không thể gi.ết ch.ết Tần Huyền Hiêu. Cho dù có thể giết, y cũng không muốn liều mạng để chết cùng hắn. Nếu lỡ như giết rồi, mà vị Hoàng đế đời sau còn tệ hơn, thì phải làm sao bây giờ?

Khó khăn lắm mới được sống lại sau trăm năm, y không thể trơ mắt nhìn Đại Ngụy diệt vong được.

"Chỉ Qua, đưa ta." Tần Đạc Dã mặt không cảm xúc, y xách kiếm, lạnh nhạt nói.

"Ái khanh muốn lấy kiếm Thiên Tử?" Tần Huyền Hiêu nhướng mày.

Tần Đạc Dã không nói, chỉ gật đầu.

"Không được." Tần Huyền Hiêu không chút do dự từ chối.

Nghĩ ngợi một lúc, hắn lại bổ sung thêm: "Nếu ái khanh muốn đặc quyền, trẫm có thể cho khanh. Ngọc bội của trẫm, hoặc là ngọc tỷ? Tất cả đều được, khanh cứ chọn đi, có tác dụng như nhau, gặp nó như gặp trẫm. Nếu vẫn chưa vừa lòng, trong quốc khố có vô số kỳ trân dị bảo, còn có rất nhiều danh kiếm khác, tùy khanh chọn. Nhưng Chỉ Qua thì không được."

Tần Đạc Dã nghe xong thầm cười lạnh.

Hừ, Hoàng đế này cũng chẳng khá hơn kẻ trước là bao.

Tùy tiện ban tặng ngọc tỷ truyền quốc cho sủng thần, cứ đà này, Đại Ngụy e rằng chẳng còn bao lâu nữa là diệt vong.

Bỗng nhiên y thấy có chút chán nản. Tần Đạc Dã lười biếng đặt kiếm Chỉ Qua lên bàn, khoát tay nói: "Thôi, không cần nữa."

"Giận rồi à?" Tần Huyền Hiêu thấy bộ dạng này của y, bèn bước đến gần, cúi người nhìn y chăm chú: "Đừng giận, xem này, trẫm đích thân mang bữa sáng đến cho khanh."

Tần Đạc Dã liếc qua hộp thức ăn, vẻ mặt hờ hững, chẳng có chút hứng thú nào.

Tần Huyền Hiêu đứng bên cạnh, chậm rãi mở hộp thức ăn, tự tay bày biện các món ra bàn.

Câu Hoằng Dương đã sớm nhận lệnh không được tiến lên, lúc này ông không nhịn được nữa, lén lút ngẩng đầu, len lén liếc nhìn hai người trong điện.

Liếc một cái, úi!... Lại nhìn một cái nữa, úi úi úi!

Thái giám biến thành cái chuông.

Câu Hoằng Dương chưa từng thấy ai có thể khiến Tần Huyền Hiêu đối xử nhiệt tình như vậy, không chỉ chủ động lấy lòng mà còn tự tay hầu hạ người ta dùng bữa.

Bữa sáng nóng hổi đã được Tần Huyền Hiêu bày lên bàn, hắn kéo Tần Đạc Dã ngồi xuống.

Bánh hấp tinh xảo, thịt hầm mềm nhừ, canh đậu thơm lừng. Các nguyên liệu bổ dưỡng đều được khéo léo hòa vào món ăn.

Tần Đạc Dã liếc nhìn Tần Huyền Hiêu đang đứng bên cạnh, rồi tự mình ngồi xuống, cầm đũa ngọc lên.

Kiếp trước lúc vừa đăng cơ, trong thời khắc nguy hiểm nhất, món ăn mà y yêu thích bị hạ độc, suýt nữa y đã bị chôn vùi hoàn toàn trong cơn sóng tranh giành quyền lực.

Kể từ đó, mỗi lần dùng bữa y đều gắp từng lượng thức ăn bằng nhau từ mỗi món, không để lộ sở thích rõ ràng với bất kỳ món nào.

Thế nhưng, Tần Huyền Hiêu lại nhìn ra được y thích gì, mấy bữa ăn gần đây đều được chuẩn bị đúng theo khẩu vị của y.

Tần Đạc Dã nhai qua loa thức ăn, bất giác suy ngẫm: Chẳng lẽ kiếp trước làm Hoàng đế sống trong an nhàn quá lâu, tư tưởng mình đã trở nên lơi lỏng? Hay là vì kiếp này mình không còn bị trói buộc bởi thân phận, tính cách cũng trở về bản chất, nên mới để lộ sơ hở cho người khác nắm bắt?

"Hôm nay trẫm dậy từ canh ba, đã duyệt hết tấu chương dồn lại từ hôm qua rồi." Tần Huyền Hiêu thấy y im lặng, đột nhiên lên tiếng.

Tần Đạc Dã không đáp.

"Sao ái khanh không nói gì?"

Tần Đạc Dã chậm rãi nuốt miếng cơm trong miệng, thản nhiên đáp: "Lúc ăn không nói."

"Thế bây giờ thì sao? Có phải hôm nay trẫm rất chăm chỉ không?" Tần Huyền Hiêu nhếch môi cười, chống cằm nhìn y, trong mắt Tần Đạc Dã, hắn chẳng khác nào một con cún đang chờ được vu.ốt ve.

"Vậy sao?" Tần Đạc Dã đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn hắn: "Liên quan gì đến ta?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK