• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngước vọng núi xa ôm mây trắng, mưa dầm phai sắc bốn phương xuân."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Mũi tên rời cung, lưỡi tên sắc bén xé gió lao đi, xuyên thẳng qua cổ con hổ. Đầu mũi tên lạnh lẽo đâm thủng da thịt, mang theo máu tươi đầm đìa rồi cắm sâu xuống đất.

Khu rừng phút chốc rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gầm đau đớn của hổ. Vì chưa chết ngay, nó quằn quại trên mặt đất, tru lên mấy tiếng bi thương, rồi cuối cùng cũng gục xuống. Cơ thể nó run rẩy vài cái, sau đó chẳng còn động đậy nữa. Máu từ vết thương bị mũi tên xuyên thủng vẫn không ngừng rỉ ra, thấm ướt bộ lông rồi chảy tràn xuống đất, loang lổ thành từng mảng đỏ sẫm.

Tần Huyền Hiêu đứng sững tại chỗ. Hắn hơi hé môi, ánh mắt không rời khỏi người thanh niên đang nửa quỳ nửa ngồi trên cành cây – dáng vẻ sắc bén như một con báo mạnh mẽ.

Trong đôi mắt đen láy của y, đáy mắt ấy lặng như mặt hồ không chút gợn sóng. Hàng mày ép thấp, khí thế bùng nổ, đuôi mắt sắc lẹm tuôn trào sát ý lạnh lẽo và hung hãn.

Khoảnh khắc người kia giương cung lắp tên mà không chút do dự vẫn khắc sâu trong đầu Tần Huyền Hiêu. Tư thế ấy vừa gọn gàng vừa dứt khoát, ánh mắt lại sắc bén kiên định.

Giây phút đó, y chẳng khác nào một thanh cổ kiếm vẫn luôn ẩn giấu, hôm nay cuối cùng cũng rời khỏi lớp vỏ, phủi sạch bụi trần, lưỡi kiếm chợt lóe lên, tỏa ra hàn quang chói mắt.

Thình thịch!

Thình thịch!

Tần Huyền Hiêu nghe thấy nhịp tim đập rộn ràng trong lồng ng.ực.

Cả khu rừng tĩnh lặng đến mức chỉ còn lại tiếng tim dồn dập như tiếng trống vang vọng của hắn, chúng gần như muốn bật ra ngoài.

Trước mắt hắn, thế giới dường như trở nên lu mờ. Chỉ còn lại bóng hình áo đỏ trên cành cây sáng rực như ánh dương, hiên ngang giữa trời đất.

Hắn chậm rãi thu kiếm đã rút về lại trong vỏ, bàn tay đè lên chuôi kiếm, cố gắng kiềm chế nhịp tim cuồng loạn. Một tay khác đặt lên ngực, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tần Đạc Dã.

Bỗng nhiên, một ý niệm điên cuồng xâm chiếm tâm trí hắn, hắn muốn lập tức lao tới ôm chặt người kia vào lòng.

Thế là hắn giật cương ngựa, thúc Quan Nguyệt lao lên phía trước.

Trên cành cây, Tần Đạc Dã dõi mắt nhìn con hổ dưới đất. Chỉ đến khi xác nhận nó đã chết hẳn, y mới từ từ thở ra một hơi.

Cánh tay vừa giương cung của y đang đau nhức dữ dội, thậm chí còn không ngừng run rẩy.

Vì muốn hạ gục con hổ trong một đòn, y đã dốc hết sức mạnh vượt quá giới hạn của cơ thể này. Dù đối với bản thân ở kiếp trước, lực đạo ấy hoàn toàn bình thường, nhưng bây giờ thì không. Hiện tại cơ thể này chưa từng được rèn luyện bài bản.

Tần Đạc Dã cảm thấy mình đã bị kéo căng quá mức.

"..."

Từ xa, con ngựa Phi Quang chở theo Chu Tiểu Ngũ hồn bay phách lạc đang rón rén trở về. Tần Đạc Dã đảo mắt quan sát xung quanh, bất giác có chút khó xử, y không biết làm sao để xuống khỏi cây một cách tao nhã.

Ngay lúc ấy, một bóng dáng màu đen xông vào tầm mắt y.

Hoàng đế khoác bộ trường bào đen huyền, cưỡi trên lưng con tuấn mã đen tuyền đang lao vút tới. Ngựa nhảy vọt qua xác con hổ, phi thẳng đến chỗ y.

Dải băng trên trán hắn phất lên theo gió, mái tóc đen tung bay. Ánh sáng xuyên qua kẽ lá rọi vào đôi mắt phượng. Hắn dừng ngựa đúng ngay vị trí lý tưởng nhất để Tần Đạc Dã có thể nhảy xuống.

Mắt y bừng sáng.

Vị trí mà Tần Huyền Hiêu dừng lại vừa vặn hoàn hảo, không cần nói thêm lời nào, Tần Đạc Dã lập tức hiểu rõ ý hắn. Sự ăn ý khó tả như một sợi dây liên kết giữa cả hai.

Kẻ hiểu ta, chính là tri kỷ.

Trên lưng ngựa, Hoàng đế trẻ tuổi dang rộng hai tay, hắn nhướng mày, giọng dõng dạc: "Ái khanh! Ở đây!"

Tần Đạc Dã cong môi cười, ánh mắt lóe lên vẻ thấu hiểu. Y vứt bỏ trường cung, khẽ nhún chân trên cành cây, không chút chần chừ nhảy xuống. Y rơi chính xác xuống lưng ngựa, được đôi tay vững chắc kia đón lấy, rồi thuận thế ngồi vững, lưng áp sát vào lồng ng.ực ấm áp phía sau.

Tần Huyền Hiêu siết chặt vòng tay ôm người trong lòng, bật cười lớn.

Hắn giật cương, hô vang: "Giá!"

Quan Nguyệt tung bốn vó, phi nhanh về phía trước.

Gió lồng lộng mang theo mùi cỏ cây và hơi đất xộc qua mặt và tai. Tóc cả hai bay lên theo gió, quấn chặt lấy nhau.

Tần Đạc Dã có thể nghe rõ nhịp thở và tiếng tim đập của Tần Huyền Hiêu phía sau lưng. Y cũng bắt đầu cảm thấy kích động. Đã lâu lắm rồi y chưa từng có cảm giác cưỡi ngựa phóng khoáng như thế này. Gió cuốn y vào vòng tay rộng lớn, rừng cây nhanh chóng lùi về phía sau. Lòng y cũng trở nên nhẹ bẫng, tự do tự tại.

Nếu lúc này nhắm mắt lại, có lẽ y sẽ trở về những ngày tháng thiếu niên, phi ngựa tung hoành trên thảo nguyên Bắc Cương.

"Ái khanh, nhắm mắt lại, trẫm đưa khanh đến một nơi."

Như thể hiểu được tâm tư của y, giọng Tần Huyền Hiêu truyền đến trong cơn gió phần phật.

Tần Đạc Dã thuận theo nhắm mắt.

Gió rít bên tai, thời gian như quay ngược. Trời hôm ấy dường như còn rất dài, tháng ngày chậm rãi trôi qua. Thảo nguyên bạt ngàn, đàn gia súc rải rác như những viên ngọc trai trên tấm lụa xanh thẳm.

Em trai y bị bắt về vì làm bài không đạt, còn y thì lén cười, trộm ngựa rong ruổi đến vùng hoang dã.

Nhắm mắt lại, dường như tất cả ký ức đều trở nên mơ hồ theo nhịp phi nước đại của tuấn mã, mọi thứ bỗng chốc lờ mờ không rõ. Y như thấy được một bóng dáng cao ráo trong thảo nguyên sâu thẳm, nhưng khi vừa định đuổi theo thì bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói của Tần Huyền Hiêu.

"Mở mắt ra."

Âm thanh trầm thấp dễ nghe kéo y trở lại thực tại, Tần Đạc Dã mở mắt.

Phía trước là một hồ nước bằng phẳng và sáng trong như tấm gương, tầm nhìn xung quanh rộng mở, chỉ có vài cây cao lặng lẽ quây quần quanh mặt nước. Ở phía xa, núi non ẩn hiện trong sắc xanh thẫm, từng sợi mây mỏng lững lờ khắc họa vào đó.

Hồ nước xanh biếc cứ thế nằm yên giữa núi rừng, tựa gương soi, tựa bích ngọc, phản chiếu ánh nắng ấm áp như chốn bồng lai tiên cảnh.

Bỗng một cơn gió nhẹ thoảng qua, mặt hồ gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, những tia sáng vỡ vụn nhấp nhô theo dòng nước.

"Đẹp không?"

Trong lúc Tần Đạc Dã yên lặng thưởng thức cảnh sắc trước mắt, Tần Huyền Hiêu đã xoay người xuống ngựa. Hắn cầm cương đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người y.

Tần Đạc Dã khẽ gật đầu, như thể không nỡ phá vỡ vẻ đẹp nơi này, chỉ nhẹ giọng nói: "Trường phong ôm áo khẽ lay, bóng vàng rơi xuống hồ thu gợn đầy."

Tần Huyền Hiêu sững lại, nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Tần Đạc Dã, nhịp tim bỗng nhanh thêm vài phần. Trong tầm mắt hắn chỉ còn lại bóng dáng người trước mặt, rồi hắn bật cười, giọng nói dịu dàng: "Ngước vọng núi xa ôm mây trắng, mưa dầm phai sắc bốn phương xuân."

Tần Đạc Dã nhướng mày nhìn qua: "Nghiêm túc đối thơ thật à?"

Tần Huyền Hiêu chỉ cười, hắn không nói gì mà đưa tay ra: "Muốn xuống không?"

"Không cần ngươi đỡ đâu." Tần Đạc Dã tự mình xoay người nhảy xuống ngựa.

"Lần trước săn bắn trẫm vô tình phát hiện ra nơi này, thế nào?" Tần Huyền Hiêu không hề nản lòng, hắn buông dây cương của Quan Nguyệt, treo sang một bên, rồi vươn tay ôm lấy eo Tần Đạc Dã, thấp giọng nói: "Không ai biết nơi này, trẫm chỉ dẫn mình khanh đến thôi."

"Đẹp thật." Tần Đạc Dã thích vô cùng, y chăm chú ngắm nhìn mà không để ý đến bàn tay đang làm bậy của Tần Huyền Hiêu.

Bất chợt eo bị siết chặt, y bị kéo vào lòng, hơi thở nóng bỏng ập tới.

Tần Đạc Dã ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt phượng của người kia. Trong mắt hắn cuộn trào d.ục v.ọng sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào y với ánh mắt nóng rực.

"Ngươi..."

Tần Đạc Dã bị đẩy lui vài bước, chẳng mấy chốc lưng y chạm vào thân cây thô ráp.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cằm y, ngón tay của Tần Huyền Hiêu chạm vào môi y, khẽ vu.ốt ve, khiến y không thể không nhìn thẳng vào hắn.

"Rớm máu rồi..." Tần Huyền Hiêu thì thầm.

Tần Đạc Dã theo bản năng li.ếm môi, cảm thấy hơi đau rát.

Y nhớ lại lúc kéo Chu Tiểu Ngũ từ dưới đất lên ngựa, để giữ vững lực, y đã vô thức cắn môi mình.

Nhưng hành động li.ếm môi này khiến hơi thở của Tần Huyền Hiêu trở nên nặng nề hơn, cánh tay siết chặt eo y cũng mạnh hơn vài phần, khiến Tần Đạc Dã giật mình tỉnh táo lại.

Y nhìn thấy rõ yết hầu của Tần Huyền Hiêu trượt lên trượt xuống, ánh mắt hắn ghim chặt vào môi y, rồi từ từ cúi đầu.

Tần Đạc Dã khẽ mở to mắt, y bị ép sát vào cây, không thể động đậy, chỉ có thể nghiêng đầu tránh đi.

"Ngươi làm gì?" Tần Đạc Dã trấn định lại, thấp giọng hỏi.

"Muốn hôn khanh." Tần Huyền Hiêu đáp không chút do dự.

Tần Đạc Dã: "?"

"Ta không có sở thích Long Dương!" Tần Đạc Dã tức giận đẩy hắn ra.

Nhưng lại bị Tần Huyền Hiêu thuận thế bắt lấy cổ tay, hơi thở nóng rẫy phủ lên cổ y.

"Ái khanh, trẫm đã cho mọi người lui cả rồi, nơi này chỉ có hai ta..." Tần Huyền Hiêu chậm rãi nói: "Nơi đây cảnh sắc hữu tình, khanh cũng rất thích, trẫm muốn ở nơi này..."

Lời còn chưa dứt, Tần Đạc Dã đã cảm nhận được bàn tay của Tần Huyền Hiêu lần vào y phục y.

Đầu óc như muốn bốc cháy, trong thoáng chốc, y bỗng hiểu ra nửa câu sau của hắn là gì.

Tần Huyền Hiêu muốn làm tình ở đây!!!

Ngay giữa ban ngày ban mặt!!!

Ngay giữa thiên nhiên hoang dã!!!

Y ngây ra vài giây, máu dồn lên não, đột nhiên bật cười vì giận.

Tần Đạc Dã lạnh lùng hỏi: "Chẳng phải nói lần sau trước khi làm chuyện đó, phải hỏi qua ý ta à?"

"Trẫm đang hỏi đây." Tần Huyền Hiêu cắn nhẹ tai y, giọng nói mơ hồ, đôi tay vẫn không ngừng làm loạn.

"Ha..." Tần Đạc Dã thực sự bật cười thành tiếng.

Đây là thứ mà tên cầm thú này gọi là hỏi sao?

Chẳng khác nào cưỡng ép cả!

Vậy mà vừa nãy mình còn thấy hắn thuận mắt, đúng là vớ vẩn!

Nhưng mà...

Không có ai ở đây thật sao?

Ha...

Tần Đạc Dã không cảm nhận được hơi thở nào khác xung quanh, mà y cũng đã nhịn đủ rồi.

Toàn thân y như đang hừng hực kêu gào.

Nghĩ vậy, Tần Đạc Dã bất ngờ nắm chặt cổ tay Tần Huyền Hiêu.

Tần Huyền Hiêu khựng lại, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn y.

Tần Đạc Dã mỉm cười, tay di chuyển xuống dưới, tìm đúng vị trí trên cánh tay hắn, nắm chắc.

"Ngươi chắc chắn không có ai chứ?"

Giọng nói của Tần Đạc Dã nhẹ tựa lông vũ, quét qua tai Tần Huyền Hiêu, khiến hắn như bị trúng cổ.

Tần Đạc Dã vừa nói, một tay khác cũng đưa ra, nhẹ nhàng đặt lên vị trí giữa ngực và vai bên kia của Tần Huyền Hiêu. Theo động tác của y, trọng tâm cơ thể y chuyển từ việc tựa lưng vào thân cây sang đứng vững trên mặt đất, hai chân hơi tách ra.

Chỉ nhìn động tác, trông như thể y sắp ôm lại Tần Huyền Hiêu.

Tần Huyền Hiêu có chút kinh ngạc lẫn vui mừng, hắn chưa từng nghĩ Tần Đạc Dã sẽ chủ động đáp lại. Cảm nhận hơi ấm trước ngực, hắn lập tức gật đầu, nói: "Trẫm tuyệt đối sẽ không để ai nhìn thấy chúng ta."

"Ồ... thật sao?" Cuối cùng Tần Đạc Dã cũng chắc chắn, y kéo dài giọng, lực đạo trong tay thoáng chùng xuống không dễ nhận ra, "Nếu không có ai..."

Y đột nhiên cúi mắt, hàng mi che đi ánh sáng sắc bén lóe lên. Khóe môi y khẽ cong, rồi bật cười: "Vậy thì tốt quá."

Tần Huyền Hiêu bỗng cảm thấy tim mình chùng xuống, cảm giác nguy hiểm lập tức ập đến.

Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt bỗng nhiên hoa lên.

Tần Đạc Dã thuận thế nắm lấy cổ tay đối phương, kéo mạnh về phía sau, tay kia ấn lên trước ngực hắn. Cả người y đột nhiên xoay chuyển, chân còn lại quét qua chân Tần Huyền Hiêu, khiến hắn bất ngờ mất thăng bằng.

Ngay lập tức, y túm lấy cổ áo Tần Huyền Hiêu, nhanh chóng cúi người, mạnh mẽ quật hắn xuống đất!

Một cú quật vai hoàn mỹ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK