• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ái khanh diễn giỏi lắm."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Ban đầu, Tần Đạc Dã còn tự an ủi rằng có lẽ mình nghe nhầm. Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, y thấy trong mắt Tần Huyền Hiêu là d.ục vọ.ng không thể che giấu.

Phía trước tối sầm lại, cơn giận bùng dọc theo sống lưng, thiêu đốt đến mức tai y nóng rực.

Nam sủng ông nội ngươi!

Tần Đạc Dã nghiến răng nghiến lợi, giận đến mức muốn đấm hắn một trận. Tay đã giơ lên nhưng lại cố nhịn, nắm chặt thành quyền, cuối cùng buông xuống.

Y đẩy mạnh người kia ra, đứng dậy hít một hơi thật sâu, giữ cho cơn giận không thiêu đốt hoàn toàn lý trí.

Tần Đạc Dã lạnh lùng cúi người với Giám chính, giọng nói mang theo chút hậm hực: "Cứu không được rồi, ngươi tự chịu đi. Sớm chết sớm siêu sinh."

Giám chính: "?"

"Giận rồi?" Tần Huyền Hiêu mỉm cười, bỗng thấy thú vị, hắn tựa đầu lên tay nhìn nét mặt của Tần Đạc Dã.

"Nào dám." Tần Đạc Dã không thèm nhìn hắn mà chỉ đáp qua loa, sau đó rời khỏi chỗ ngồi, tự mình bước xuống phía dưới điện, hành lễ với thiên tử rồi cúi đầu đứng bên cạnh Giám chính.

Nụ cười trên gương mặt Tần Huyền Hiêu biến mất, hắn hỏi: "Ái khanh có ý gì?"

Tần Đạc Dã không đáp mà nhìn Giám chính đang quỳ dưới đất, nhẹ giọng nói: "Bây giờ ngươi vẫn không chịu nói ra điều gì giá trị à? Nếu không nói thì đầu lìa khỏi cổ rồi, có những lời sẽ mục rữa theo thi thể đấy."

"Khoan đã, Văn đại nhân..." Giám chính lăn tròn trên đất, nắm lấy vạt áo của Tần Đạc Dã, "Nếu ta nói, đại nhân có thể bảo toàn mạng sống của ta trước mặt bệ hạ không?"

Tần Đạc Dã ngồi xuống, giơ ngón tay: "Tám phần chắc chắn."

"Được được, ta nói, ta nói!" Giám chính nuốt một ngụm nước bọt, nói hết mọi điều mình biết ra: "Chuyện tinh tượng là thật, nhưng ý nghĩa thì không hoàn toàn vậy. Thiên tử tuyệt hậu là đúng, nhưng việc thần tử loạn quyền là giả. Song tinh đồng tọa cũng có thể chỉ thiên hạ thái bình... Nhưng mọi người đều hiểu, những lời của Tư Thiên Giám, tin thì có, không tin thì không..."

"Nói trọng điểm, ai ra lệnh ngươi thay đổi ý nghĩa tinh tượng để tâu với bệ hạ?" Tần Đạc Dã ngắt lời.

"Không... không ai cả! Là thần nhất thời hồ đồ, muốn khuyên bệ hạ bỏ việc nuôi nam sủng mà thôi!"

Tần Đạc Dã cười lạnh: "Không nói thật à? Đường đường là Giám chính Tư Thiên Giám, không làm việc cho bệ hạ mà lại lo lắng thay triều thần, hóa ra là chó săn của bọn họ?"

Giám chính nhìn Tần Đạc Dã, sống lưng ông ta lạnh toát, cảm giác như mọi tâm tư đều bị y nhìn thấu.

Tần Đạc Dã đứng dậy, đưa tay ra lệnh: "Huyền Y vệ, mang đao đến!"

Khí thế tự nhiên như bẩm sinh, mỗi câu nói của y đều mang sức nặng như một đế vương đang hạ lệnh.

Huyền Y vệ đưa cho y một thanh trường đao.

Tần Đạc Dã nhận lấy, rút đao ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập khắp điện.

Mũi đao chỉ thẳng vào cổ Giám chính: "Giờ chém đầu ngay tại đây, tránh để vào ngục rồi lại bị cứu ra."

Mặt Giám chính tức thì tái nhợt.

Lưỡi đao sắc lạnh kề sát cổ, Giám chính run rẩy nhìn Tần Đạc Dã, không nói nên lời.

Ông ta nhìn người trước mặt đầy khí thế sắc bén, nỗi sợ hãi bất chợt trào dâng. Rõ ràng, người từng xin tha mạng trước mặt Hoàng đế chính là y, nhưng giờ đây người muốn giết mình cũng là y.

Giám chính từ căm ghét chuyển thành cảm kích rồi đến sợ hãi, cảm xúc tụt dốc như rơi xuống vực, gần như hồn bay phách lạc.

"Ba."

"Hai."

Tần Đạc Dã bắt đầu đếm ngược, lưỡi dao áp sát da đối phương.

Chưa kịp nói ra chữ tiếp theo, Giám chính liền hét lớn: "Ta không thể nói được!"

"Tại sao?" Tần Đạc Dã thu lại lưỡi dao một chút.

"Nếu ta nói, cha mẹ vợ con ta sẽ bị chúng giết hại!"

Tần Đạc Dã khẽ nhíu mày, nhìn Giám chính ngồi bệt dưới đất, dáng vẻ không giống đang giả vờ.

Y ngẩng đầu, đưa mắt về phía đại điện, nơi phía sau long án, có một đôi mắt sắc sảo đầy hứng thú đang nhìn về phía này.

Tần Huyền Hiêu nhận được ánh mắt bèn hiểu ý. Hắn giơ tay ra lệnh với người bên ngoài: "Huyền Y vệ, đi bảo vệ người nhà của Giám chính."

Huyền Y vệ tuân lệnh hành động.

Thấy vậy, Tần Đạc Dã thu đao về vỏ, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: "Giám chính đại nhân, người nhà của ngươi đã an toàn rồi, đừng sợ, ta và bệ hạ sẽ chống lưng cho ngươi. Bị người khác ép buộc, thực sự là bất đắc dĩ, không đáng vì kẻ khác mà mất mạng."

Giám chính ngẩng đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhìn Huyền Y vệ bên ngoài điện, rồi lại nhìn lên đại điện. Thấy mọi việc Tần Đạc Dã làm đều có sự đồng ý ngầm của Hoàng đế.

Ông ta gật đầu, từ từ nói ra tên kẻ đứng sau: "Là Chu đại nhân. Tối nay Chu đại nhân tìm vi thần, muốn dùng thiên tượng để thuyết phục bệ hạ gi.ết ch.ết..."

Giám chính ngừng lại, thận trọng quan sát sắc mặt của Tần Đạc Dã, thấy mọi thứ bình thường mới tiếp tục nói: "... G.iết ch.ết Văn đại nhân."

Nói xong, Giám chính cúi đầu thật thấp.

"Là nguyên Lại bộ Cấp sự trung?" Tần Đạc Dã nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi.

Vì y mà nguyên Lại bộ Cấp sự trung Chu Thư Dịch bị điều đến Công bộ làm Thị lang, tuy là thăng chức, nhưng lại bị đẩy khỏi trung tâm quyền lực.

Trong lòng bất mãn cũng không có gì lạ, nhưng đối phương hành động nhanh như vậy lại khiến Tần Đạc Dã hơi bất ngờ.

"Được, ta đã rõ." Tần Đạc Dã gật đầu, "Nhưng để tránh đánh rắn động cỏ, vẫn cần phiền Giám chính đại nhân vào ngục ở tạm vài ngày, làm dáng một chút. Tội khi quân ta sẽ thuyết phục bệ hạ giảm nhẹ hình phạt."

Tần Huyền Hiêu ngồi sau long án, ánh mắt không rời khỏi người Tần Đạc Dã, cũng không phản đối.

Không phản đối tức là đồng ý.

Huyền Y vệ theo lời Tần Đạc Dã, đưa Giám chính vào Thận Hình Ty, tạm thời giam giữ.

Đại điện yên tĩnh trở lại, chỉ còn bóng dáng hai người.

Tần Đạc Dã từ từ bước trở lại bên bàn.

Tiếng cười khẽ bỗng vang lên, phá tan sự im lặng.

"Ái khanh diễn giỏi lắm."

Tần Đạc Dã đáp lời: "Bệ hạ diễn cũng khiến thần ngưỡng mộ không thôi."

Không chỉ ngưỡng mộ, mà suýt nữa dọa thần sợ chết khiếp.

Tần Đạc Dã nhớ lại cảm giác ở đầu ngón tay vừa rồi, chỉ cảm thấy vành tai mình nóng bừng.

Tuy là diễn, nhưng như vậy thật sự quá nhập tâm, đến mức y nghi ngờ rằng có lúc tên nhóc này định "diễn giả thành thật".

Dù sao thì thứ đó đã dựng lên rồi, không giống giả vờ chút nào.

Tần Đạc Dã cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tạm thời không nghĩ ra.

Dẫu thế nào y cũng thấy mình và tên nhóc này có một loại ăn ý kỳ lạ. Chuyện vừa rồi diễn cho Giám chính xem, hai người không hề bàn bạc trước, chỉ cần một ánh mắt, vài câu nói đầy ẩn ý, Tần Đạc Dã liền hiểu ngay ý định của Tần Huyền Hiêu.

Đó chính là diễn một vở kịch, khiến Giám chính lâm vào trạng thái lưỡng lự giữa việc có thể được cứu hoặc sẽ bị chém đầu.

Hoặc là khai ra kẻ chủ mưu, hoặc là chết.

Tất cả chỉ trong một khoảnh khắc.

Vậy nên, ngay lúc ánh mắt bọn họ giao nhau, Tần Đạc Dã đã hiểu.

Quá đỗi ăn ý.

Đồng thời, trong lòng Tần Huyền Hiêu cũng nghĩ như vậy.

Nhưng hắn còn một tầng suy nghĩ bí mật không thể nói ra.

Vốn muốn nhân cơ hội này thử thăm dò, nhưng sau khi thử xong, nhìn dáng vẻ xa cách của Tần Đạc Dã, hắn lại thấy hơi không vui.

Bỗng nhiên hắn ý thức được mình cần phải từng bước tiến tới.

Không thể gấp gáp, không thể dọa người ta chạy mất, nếu không thì mất vui.

"Sao ái khanh không trở lại ngồi?" Tần Huyền Hiêu nhìn Tần Đạc Dã đang chậm rãi di chuyển dưới điện.

Tần Đạc Dã: "..."

Y không muốn lên.

Nhưng không lên thì cứ như thể mình đang chột dạ!

Tần Đạc Dã nghĩ lại, mình không thẹn với lòng, quay lại ngồi thì có gì to tát đâu!

Nghĩ vậy, y nhấc chân đi lên, "cạch" một tiếng, Tần Đạc Dã đặt thanh trường đao trên tay xuống long án, rồi tự mình ngồi vào chỗ.

Hành động này khiến Câu Hoằng Dương nhíu mày.

Một người cứ thế ngang nhiên đặt binh khí lên trước mặt thiên tử, người còn lại thì không thèm chớp mắt, mặc cho sự mạo phạm của thần tử, bao dung đến mức không giống Hoàng đế chút nào.

Nói quá lên, hành động này hoàn toàn có thể bị buộc tội ám sát vua.

Nhưng cả hai lại như không có chuyện gì xảy ra.

"Không thể chỉ có mỗi Chu Thư Dịch tham gia vào chuyện này." Tần Đạc Dã xắn tay áo, lại cầm bút chu sa lên, "Một Lại bộ Cấp sự trung, làm gì có năng lực lớn đến mức uy hiếp tính mạng cả gia đình một triều thần."

Tần Huyền Hiêu ngồi bên cạnh, các ngón tay vuốt nhẹ trên thân bút, tay kia khẽ gõ lên mặt bàn, phát ra hai tiếng vang nhỏ.

Người hầu mang khay ngọc bước tới, gập gối nhận lấy, đặt chén trà trên trên.

"Giọng hơi khàn rồi, ái khanh, uống một ngụm trà cho mát họng." Tần Huyền Hiêu đưa chén trà qua.

Nghe vậy, Tần Đạc Dã cũng nhận ra giọng mình đã khàn vì nói quá nhiều, bèn nhận lấy chén trà, nhấp thử một ngụm, hai mắt y sáng rỡ.

"Trà trắng Vân Nam?" Tần Đạc Dã nhấp thêm một ngụm, khen ngợi: "Là đợt hái mới nhất phải không? Trà ngon thật."

"Ái khanh thích loại này sao?" Bàn tay vuốt thân bút của Tần Huyền Hiêu hơi khựng lại.

"Trà trắng Vân Nam trong suốt, uống vào ngọt dịu, có hương hoa quả thanh thoát, đương nhiên là thích."

Đôi mắt phượng của Tần Huyền Hiêu bỗng nhìn chằm chằm người trước mặt.

"Sao vậy?" Tần Đạc Dã thấy vẻ mặt hắn như vậy bèn đặt chén trà xuống bàn.

Tần Huyền Hiêu dời mắt đi chỗ khác, ánh mắt thoáng vẻ buồn bã, hắn khẽ cúi đầu, như đang che đậy cảm xúc nào đó, đáp: "Không có gì, chỉ là lời ái khanh vừa nói có chút quen thuộc, trẫm từng nghe ai đó nói rồi."

Hửm?

Tần Đạc Dã cũng ngạc nhiên, hóa ra có người cùng sở thích với mình, cũng thích trà ngọt. Chỉ là không biết người đó là ai, lại khiến vị Hoàng đế này lộ ra vẻ mặt... buồn bã như vậy.

Cảm giác kinh ngạc trước đó đã bị Tần Đạc Dã gạt bỏ khỏi đầu, y không kìm được, lại đưa tay xoa đầu Hoàng đế.

Động tác này làm ngày một thành thục. Lần này Tần Huyền Hiêu cũng không phản kháng, cứ để mặc y vuốt tóc, rồi quay sang nói với Câu Hoằng Dương: "Đi lấy hết trà trắng Vân Nam mới cống năm nay ra, trẫm ban cho Văn khanh."

Không ai đáp lời.

Cả hai đều hơi khó hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Câu Hoằng Dương đang trưng ra vẻ mặt kinh ngạc không sao tin nổi.

Mãi đến khi Tần Huyền Hiêu lặp lại lần thứ hai, Câu Hoằng Dương mới miễn cưỡng bình tĩnh, bước chân loạng choạng rời đi.

Xoa long đầu!!! Cặp mắt này của nô tài còn giữ được không!!!

Thấy Tần Huyền Hiêu đổi chủ đề bằng trà, Tần Đạc Dã cũng hiểu ý hắn. Chờ khi trong điện chỉ còn lại hai người, Tần Đạc Dã mới tiếp tục câu chuyện.

"Bệ hạ, triều đình của ngài chẳng khác nào cái sàng, toàn là lỗ hổng."

Tần Huyền Hiêu: "..."

Bị mắng đến nghẹn họng.

"Khanh nghĩ trẫm muốn như thế sao?" Tần Huyền Hiêu cười lạnh, "Triều đình của Tiên hoàng chẳng khác nào cái muôi thủng, trẫm giết một loạt người, mới tạm vá lại được thế này."

Nghe vậy, Tần Đạc Dã thấy trước mắt tối sầm lại.

Đại Ngụy này.

Y phải lập tức tìm thời gian xem kỹ sử sách, không thể chỉ đọc bản tóm lược nữa, y cần biết các Hoàng đế đời sau đã làm gì.

Tức chết tổ tông mà.

Nhưng hiện tại còn chuyện quan trọng hơn.

"Khi nãy Giám chính nói rằng tối nay mới quan sát thấy hiện tượng song tinh cùng xuất hiện. Vậy một quan chức Lại bộ như Chu Thư Dịch, làm sao có thể nhận được tin tức ngay từ Tư Thiên Giám để dùng nó đối phó ta?" Tần Đạc Dã cũng chỉ ra lỗ hổng trong lời nói của Giám chính.

"Gia tộc họ Chu ở Tị Thủy bốn đời làm quan, chút quyền lực như vậy, trong mắt họ chẳng đáng là gì." Tần Huyền Hiêu phê xong tấu chương cuối cùng, đáp một cách nhạt nhẽo.

Môn phiệt.

Tần Đạc Dã vỡ lẽ.

Xem ra Đại Ngụy của y đã đổi vị từ lâu.

"Chu Thư Dịch chỉ là một con tốt thí." Y chắc chắn.

Tần Huyền Hiêu gật đầu, đứng dậy nói: "Trẫm đã phái người giám sát Chu Thư Dịch, không cần vội, trước tiên nghỉ ngơi đi."

Tần Đạc Dã gật đầu, hỏi: "Ta ngủ ở điện nào?"

"Ngươi không ngủ với trẫm sao?" Tần Huyền Hiêu có chút ngạc nhiên.

"..." Tần Đạc Dã chỉ vào mình, lại chỉ vào Tần Huyền Hiêu, lắp bắp: "Ta... ngài..."

"Thần không nên quá phận thì hơn..." Nếu là trước đây, Tần Đạc Dã thấy cũng chẳng có gì to tát. Nhưng giờ y vừa nghĩ tới chuyện ban nãy, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

Lại nhớ đến lần ngâm thuốc trước đó, y chợt thấy cả người không thoải mái.

Giọng điệu trêu chọc của Tần Huyền Hiêu vang lên: "Chẳng phải ái khanh từng nói trẫm và khanh cùng nhau đàm đạo thế sự, trò chuyện đến nửa đêm, rồi chân kề chân mà ngủ ư? Vậy hãy đến mà kề đi."

Tần Đạc Dã: "..."

Y cứng ngắc nói: "Bệ hạ, tuy rằng ngài giám sát ta, ta biết ngài giám sát ta, ngài biết ta biết ngài giám sát ta, ta cũng biết ngài biết ta biết ngài giám sát ta, nhưng việc này đưa ra ánh sáng chẳng phải sẽ khiến chúng ta đều khó xử sao?"

Bỗng nhiên Tần Đạc Dã thấy trời đất quay cuồng, y bị Tần Huyền Hiêu bế lên, ném thẳng lên long sàng.

"Cổ họng Văn khanh không tốt, đừng nói mấy lời vòng vo nữa."

Đèn nến bị Tần Huyền Hiêu cắt phụt một tiếng, cả điện chìm vào bóng tối dịu dàng.

Tiếng loạt soạt vang lên.

Trong bóng tối, Tần Đạc Dã cảm nhận được Tần Huyền Hiêu cũng leo lên giường, kéo chăn trùm kín cả hai.

"Thân thể không tốt thì nghỉ ngơi sớm đi."

Bên tai truyền đến hơi thở dịu nhẹ mát lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK