• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A Dã, đừng giận."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

"Ây da."

"Sao lại khóc dữ hơn rồi?" Tần Đạc Dã ngửa mặt nằm trên đùi Tần Huyền Hiêu, trơ mắt nhìn từng giọt lệ tích tụ trong đôi mắt phượng đẹp đẽ kia, chúng cứ thế rơi xuống, rồi nóng hổi vỡ tan trên mặt y.

"Không có gì." Tần Huyền Hiêu bị ánh mắt dịu dàng ấy nhìn chăm chú, vội vàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, rồi cúi xuống hôn Tần Đạc Dã một cách bừa bãi.

Trái tim này từ đây thôi không còn sợ hãi, không còn bất an, không còn lo lắng ngày qua ngày.

Thì ra Tần Đạc Dã biết tất cả, biết những chuyện hoang đường của hắn khi vừa lên ngôi, biết hắn đã để mặc bản thân sa lầy trong bùn lầy mục rữa, nhưng vẫn lựa chọn chấp nhận con người hắn.

Thật may mắn xiết bao, thật may mắn nhường nào.

Cả đời này, hắn không còn gì tiếc nuối.

"May sao... khi có được sự tha thứ của người."

Tần Đạc Dã thả lỏng cơ thể, mặc cho hắn hôn, y đưa tay vỗ nhẹ lên lưng người nọ, rồi chậm rãi xoa sau gáy Tần Huyền Hiêu, ngón tay len vào mái tóc đen nhánh, như xoa đầu một chú chó nhỏ.

Y ôm người trong lòng một cách dịu dàng, kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng đợi đến khi Tần Huyền Hiêu hoàn toàn bình tĩnh lại. Khi ngước mắt lên, Tần Đạc Dã có thể thấy trong đôi mắt phượng kia ánh lên tia sáng rực rỡ.

May quá, xem ra Hoàng đế nhỏ nhà y đã tỉnh táo trở lại.

Tần Đạc Dã chống người ngồi dậy, tay lướt qua tai Tần Huyền Hiêu, chỉnh lại những lọn tóc rơi lòa xòa của hắn, rồi vươn người qua, đặt lại phương thuốc lên bàn.

Cùng với động tác này, toàn bộ người y gần như ngã vào lòng Tần Huyền Hiêu.

Hắn theo phản xạ siết chặt vòng tay ôm lấy y.

"Rồi rồi, nới lỏng ra đi, ta sắp không thở nổi rồi." Tần Đạc Dã đẩy hắn ra, cảm nhận được lực tay Tần Huyền Hiêu đã dịu xuống mới nói tiếp: "Ngày mai có triều hội, bàn chính sự trước đã."

Hai người khoác áo ngồi trên mép giường, lò nhỏ trên bàn đang đun nước trà, Tần Huyền Hiêu nhấc lên, rót thêm một ít vào chén. Theo tiếng nước róc rách, bọt trà xoay tròn trong chén, hơi nóng lượn lờ tản ra khắp không khí.

Tần Huyền Hiêu đưa chén trà cho Tần Đạc Dã, y đón lấy, nhấp một ngụm rồi chậm rãi mở lời: "Ta muốn bảo vệ Đệ Ngũ Ngôn. Tuy ông ấy có lòng bất trung, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ đến ngôi vị Hoàng đế đời sau. Mấy ngày trước ta có đọc qua bên ngoài cung một số chính sách trị quốc của ông ấy, chí ít đối phương là người một lòng vì dân, sau này chúng ta có thể sử dụng."

"Ừm ừm." Tần Huyền Hiêu nghe xong không tỏ ý kiến gì, hắn lựa từ túi bánh một hồi, cuối cùng tìm ra một chiếc bánh hoa đậu sa có hình dáng đẹp nhất, cẩn thận cầm lên, đưa đến trước miệng Tần Đạc Dã, giọng nói nghiêm túc mà nhẹ nhàng: "Há miệng nào."

Tần Đạc Dã nghiêng đầu, thuận miệng cắn lấy, nhai nhai.

Đợi thức ăn trôi xuống, y tiếp tục nói: "Còn nhớ Giám chính của Tư Thiên Giám không? Trước buổi săn mùa thu ta nói với ngươi rồi, ta đã thả ông ta ra. Ông ta tự hủy dung, âm thầm quay lại ẩn nấp trong Tư Thiên Giám, hôm qua đã bí mật đến tìm ta."

"Trong mấy tháng này, ông theo dõi được trong Tư Thiên Giám vẫn có kẻ bí mật liên hệ với người bên ngoài." Tần Đạc Dã nói tiếp: "Vào đêm chúng ta quyết định đến chùa Hộ Quốc, quản sự của Tư Thiên Giám đã âm thầm hành động, đi đến một quán rượu."

"Vậy nên hôm đó trước khi khởi hành, ngươi mới bảo ta gọi Lận Tê Nguyên chuẩn bị binh mã để đón đầu?" Tần Huyền Hiêu lập tức theo kịp dòng suy nghĩ của Tần Đạc Dã, đôi mày kiếm nhíu lại, mắt phượng tối xuống một chút: "Mà số lượng thích khách đối phương phái đi lại vừa vặn nhiều hơn số Huyền Y vệ đi cùng, thậm chí còn phục kích đúng tuyến đường chúng ta quay về thành. Lễ bộ cũng có người của bọn chúng... Lễ bộ, Tư Thiên Giám... là nhà họ Chu."

Trong triều, ai cũng biết Binh bộ thuộc thế lực của nhà họ Dương, Lễ bộ thuộc nhà họ Chu, Lại bộ có nhiều người họ Văn, còn Hộ bộ là miếng bánh béo bở mà ba gia tộc đều tranh giành quyết liệt. Trong khi đó, Công bộ và Hình bộ thì lạnh lẽo tiêu điều, không có nhiều quyền thế và lợi ích.

"Giả thuyết này hợp lý, nhưng có lẽ cần chứng cứ, nếu không thì không thể một gậy đánh chết bọn chúng được." Tần Đạc Dã gật đầu, y đứng dậy, tiến lên nửa bước, rút mấy tờ giấy trắng từ trên bàn, chấm mực vẽ một đường thẳng dài.

Sau đó bắt đầu vẽ các nhánh phân tích.

Lúc này, Tần Đạc Dã không còn che giấu nét chữ của mình nữa, bút lực sắc bén, không còn bị tầng tầng ràng buộc của thân phận Hoàng đế, nét chữ tự do bay lượn như rồng múa, không có khuôn khổ nào có thể giam cầm được y.

"Theo thời gian tính toán, đầu tiên là Chu Thư Dịch sắp xếp người của Tư Thiên Giám vào nói lời khuyên bảo trước mặt ngươi. Ha, thủ đoạn thật vụng về. Còn nữa, Chủ sự Lễ bộ họ Vương kia cũng không thoát được, bản tấu dâng nam sủng là để thăm dò thân phận của ta." Tần Đạc Dã vừa viết chữ "Vương" lên giấy, vừa nói: "Thăm dò xem Hoàng đế có phải chỉ nhất thời yêu thích một kẻ hầu hạ hay không, hay là định làm gì đó bất lợi cho thế gia."

"Đều không phải." Tần Huyền Hiêu nhìn y viết chữ, đột nhiên lên tiếng: "Cả hai đều không phải. Ta chưa từng coi ngươi là kẻ hầu hạ, ta chỉ là không thể khống chế bản thân mà bị ngươi thu hút. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ta đã hoàn toàn rơi vào lưới tình."

"Khụ... được rồi, ta biết rồi." Tần Đạc Dã bị câu nói đột ngột của hắn làm cho bất ngờ, vành tai lại hơi đỏ lên, không khí nóng rực, y vội vàng phẩy tay: "Đừng có cắt ngang, đang nói chính sự đây."

"Ò." Tần Huyền Hiêu chăm chú nhìn góc nghiêng của Tần Đạc Dã, mái tóc và nốt ruồi đỏ dưới ánh nến phản chiếu lẫn nhau, đẹp quá... hắn lại nhất thời thất thần.

Sau khi bị Tần Đạc Dã gõ một cái lên đ.ỉnh đầu, hắn mới ngoan ngoãn, thành thật ngồi sát bên y, lần này chỉ nhìn vào chữ viết trên giấy.

"Tiếp theo là chuyện buổi săn thu." Tần Đạc Dã viết xuống một chữ "hổ", ngước mắt hỏi Tần Huyền Hiêu, "Hai kẻ gây chuyện khi đó thế nào rồi? Thận Hình Ty điều tra ra sao?"

"Chẳng có khí cốt gì cả, Phạm Quân mới vừa dùng hình nhẹ một chút, bọn chúng đã khai ngay." Tần Huyền Hiêu đáp: "Ta đã xem qua công văn thẩm vấn sau đó, nhưng vẫn chưa kịp công khai xử lý. Chúng khai rằng vì không có quyền thế nên bị chèn ép ở Binh bộ, tiền đồ mờ mịt, đúng lúc nhà họ Chu hứa hẹn vinh hoa, sai bọn chúng kêu oan trong buổi săn thu để thu hút sự chú ý của ngươi, lợi dụng ngươi bảo vệ chúng, rồi sau đó vu oan giá họa cho Dương thái úy. Có lẽ đây là cách để thăm dò xem ngươi có trọng lượng thế nào trong mắt ta. Dù không thành công khiến ngươi chú ý, bọn chúng cũng có thể nhân cơ hội này buộc tội Dương thái úy, làm suy yếu quyền hạn và thế lực của lão."

"Vậy à." Tần Đạc Dã khẽ rủ mắt, hồi tưởng lại tình hình khi ấy, nhàn nhạt nói: "Cũng không khác lắm so với những gì ta nghĩ ban đầu."

Khi tiếp quản thẩm vấn sơ bộ hai kẻ đó, y đã nhận thấy điểm bất thường trong lời khai của chúng, cảm giác chắc chắn có người đứng sau giật dây.

Vì thế y mới bảo Tần Huyền Hiêu sai Huyền Y vệ áp giải bọn chúng về kinh để thẩm vấn lại, không thể qua loa kết án.

Chỉ là y không ngờ rằng suýt nữa thì bị người ta lợi dụng ngược lại.

Nếu kiếp trước không phải y từng gặp vô số loại người, chỉ cần nhìn thoáng qua, nghe một câu là có thể phát hiện sơ hở do đối phương cố ý ngụy tạo, thì lần này e rằng nhà họ Chu đã thành công.

Ngẫm lại kỹ càng, quả thực có người vừa hay nhắc đến chuyện của nhà họ Chu và nhà họ Dương, trong lời nói ẩn chứa ý đồ dẫn dắt.

Tần Đạc Dã cười lạnh.

Thật sự là tính kế lên đầu y rồi.

"Thế gia truyền đời... ha." Tần Đạc Dã vuốt nhẹ thân bút, cảm nhận cơn giận âm ỉ dâng lên, giọng nói nhẹ bẫng, như thể lạnh lùng than thở: "Thật đúng là thế gia truyền đời, đánh tráo khái niệm, vu oan giá họa, chỉ còn thiếu nước một tay che trời nữa thôi."

Đột nhiên, một miếng bánh chạm vào khóe môi y.

Tần Đạc Dã thoáng sững sờ, ánh mắt chợt xoay chuyển, quay đầu lại thì thấy Tần Huyền Hiêu đang chớp đôi mắt phượng, lúc này hắn đưa một miếng bánh khác đến bên môi y.

"A Dã, đừng giận." Tần Huyền Hiêu ghé sát, hôn nhẹ lên má y, nói: "Ngày mai tìm một cái cớ, rồi giết sạch bọn chúng là xong."

Tần Đạc Dã: "..."

Y giật lấy miếng bánh đưa đến, nhét thẳng vào miệng hắn.

"Ngươi im lặng một chút đi." Cơn bực bội trong lòng y bỗng dưng tan biến, y bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên đầu hắn, nói: "Ngươi biết tại sao rõ ràng ngươi không thật sự hoang dâm vô độ, nhưng tiếng xấu vẫn lan truyền, dân chúng thì sợ ngươi đến chết khiếp không? Chính là do giết người như thế đấy, đám thế gia kia chỉ cần thêm mắm dặm muối một chút là ngươi đã trở thành bạo quân tội ác chồng chất ngay, thật oan ức biết bao?"

"Ừm." Tần Huyền Hiêu vô thức gật đầu, bắt đầu nhai bánh.

"Cho nên dù có xử tội, cũng phải tìm ra bằng chứng xác thực để dập tắt bọn chúng, chiếu cáo thiên hạ, rồi mới viết thánh chỉ định tội. Làm như vậy, pháp lý, nhân nghĩa, thiên đạo, tất cả đều đứng về phía ngươi." Tần Đạc Dã liếc hắn: "Nghe chưa?"

Tần Huyền Hiêu gật đầu như gà mổ thóc.

Thành Liệt đế đích thân chỉ dạy tên Hoàng đế cứng đầu như mình, hắn còn có gì không hài lòng nữa?

Hắn ước gì có thể lập tức khắc từng chữ này lên bia ngọc, bảo tồn vĩnh viễn.

"Được rồi, tiếp tục nào." Tần Đạc Dã viết tiếp, "Lũ lụt Kỳ Xuyên cũng là lỗi của nhà họ Chu. Tuy nhiên, hiện tại chỉ có thể định tội Chu thái phó vì tiến cử sai lầm, chưa có bằng chứng xác thực cho thấy người nhà họ Chu trong kinh thành thực sự tham ô công quỹ, phá hủy đê điều, hà hiếp bách tính."

"Không sao, manh mối vẫn chưa đứt. Mấy ngày trước, Huyền Y vệ đi tra xét tại Tị Thuỷ, sau đó vận chuyển sổ sách về kinh, ta sẽ tiếp tục điều tra." Tần Huyền Hiêu nắm lấy tay y, trấn an.

"Vẫn còn hai chuyện cuối cùng." Tần Đạc Dã nói: "Nguồn gốc bài đồng dao và kẻ chủ mưu đứng sau vụ ám sát. Hai chuyện này, cùng một người gây ra."

Tần Huyền Hiêu tiếp lời: "Bọn chúng đã không ngồi yên được nữa. Đồng dao thất bại bèn trực tiếp phái người hành thích. Xích Huyền đang điều tra đồng dao, Phạm Quân đang thẩm vấn thích khách. Ngày mai ta sẽ phái Thanh Huyền đi phong kín tửu lâu đó, chỉ cần ba việc này kết thúc là xong. A Dã, đừng để thân thể quá lao lực."

Tần Đạc Dã cụp mắt, rồi lại mở ra, đôi mắt như dòng nước tĩnh lặng, y chậm rãi thở ra một hơi: "Ừm, ta biết rồi, chờ kết quả thôi."

"Được rồi, nghỉ ngơi đi, trời cũng đã khuya, mai còn có triều nghị, ngủ sớm một chút." Tần Đạc Dã thu xếp lại giấy tờ trên bàn, nói.

Đột nhiên y bị nắm lấy cổ tay, cả người ngã lên giường.

Tần Huyền Hiêu cười, cúi người hôn lên môi y, hỏi: "Bây giờ ngủ sao?"

"Ừm? Không thì sao?" Tần Đạc Dã hỏi ngược lại.

"Nhưng mà, A Dã, ta vẫn chưa xong mà?" Tần Huyền Hiêu nhẹ nhàng kéo tay y, ám chỉ: "Lúc nãy chẳng phải vì đói nên chúng ta mới dừng giữa chừng sao?"

Tần Đạc Dã: "???"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK