"Nhất định Tần Huyền Hiêu sẽ tìm đủ mọi cách chơi y."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Trong doanh trại, không gian bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng vó ngựa lóc cóc của những công tử thế gia nhàn rỗi cưỡi ngựa ngang qua.
Dư Dẫn Mặc đang thăm dò y.
Tần Đạc Dã cụp mắt, chỉ khẽ chớp một cái, mọi cảm xúc lập tức chìm sâu vào đôi mắt đen láy, tĩnh lặng như vực sâu không thấy đáy.
Mười hai năm ngồi trên ngai vàng, y đã giao tiếp với vô số kẻ mang tâm tư khác nhau, đối với từng giọng điệu và thái độ, y đều thấu tỏ hơn ai hết.
Vậy nên lúc này, rõ ràng lời nói của Dư Dẫn Mặc có ẩn ý dẫn dắt, mang theo mục đích riêng, Tần Đạc Dã đều nhìn ra cả. Nhưng y vẫn thuận theo ý đối phương, để bà bày tỏ toàn bộ những điều muốn truyền đạt.
Song, y vẫn chưa biết vì sao Dư Dẫn Mặc lại nói như vậy.
Tuy nhiên, bất kể mục đích của bà là gì, cuộc đối thoại hôm nay đã dẫn dắt tư tưởng của y sang một hướng hoàn toàn mới. Trước kia, y thực sự bị hạn chế bởi vị trí của mình, thông tin tiếp nhận cũng có giới hạn.
Kiếp trước y nhận ra điều đó, nên đã có những thay đổi nhất định. Chẳng hạn như thường xuyên vi hành đến quán rượu, khách điếm, ngồi dưới gốc cây già ở thôn trang, đến cánh đồng lúa mùa thu, đến những nơi tụ tập đủ loại người để lắng nghe quan điểm của dân chúng.
Dù là lời ca tụng, ý kiến hay sự chỉ trích, tất cả đều có lợi cho y, giúp một người đứng đầu Đại Ngụy như y có thể dẫn dắt đất nước đi theo con đường mà lòng dân mong muốn.
Là Hoàng đế, điều quan trọng nhất không phải là ngồi trên cao, mà là hòa mình vào dân chúng, lắng nghe tiếng nói của mọi tầng lớp.
Đại Ngụy là thiên hạ của muôn dân.
Nhưng vẫn chưa đủ, y biết rằng bản thân vẫn chưa tiếp xúc được toàn bộ thế giới này.
Ví dụ như hôm nay, Tần Đạc Dã bỗng chốc bừng tỉnh. Khi y không còn là Hoàng đế, nghe được lời lẽ của một phu nhân đại thần trong triều. Không, phải nói là một người phụ nữ độc lập. Y đã nghe thấy một quan điểm mà trước đây chưa từng nghe, thậm chí còn là một tư tưởng trái với đạo lý đương thời.
Vì thế, trong lòng y dần hình thành một ý nghĩ.
Cho dù Dư Dẫn Mặc có mục đích riêng thì đã sao? Cho dù lời nói của bà mang dụng ý dẫn dắt, có chút nóng vội thì đã sao? Ngay cả những cuốn sách trong rương cũng chẳng quan trọng, bởi vì thông qua cuộc đối thoại hôm nay, y đã ngộ ra rất nhiều điều.
Đúng là người phụ nữ trung niên trước mắt này có sự sắc bén, tuy giọng điệu ôn hòa nhưng lại vô cùng cấp thiết.
Thậm chí nó còn khiến Tần Đạc Dã cảm thấy quen thuộc. Dù sao thì sự mạnh mẽ dịu dàng cũng là thói quen của y, chỉ là y che giấu quá tốt, khiến người khác chỉ cảm nhận được sự thân thiện bên ngoài.
Dù sao đi nữa, Tần Đạc Dã cũng đã học được những lý thuyết mà trước đây chưa từng học, từ đó lĩnh ngộ được không ít.
Nghĩ vậy, y đặt rương sách trong tay xuống, xoay người, cung kính hành lễ với Dư Dẫn Mặc.
"Dư phu tử, học trò đã hiểu." Tần Đạc Dã cúi đầu, khom người chắp tay thi lễ.
Bất kể thân phận ra sao, chỉ cần học hỏi được từ đối phương, đều đáng để gọi một tiếng "phu tử".
Dường như Dư Dẫn Mặc hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát bà đã lấy lại tinh thần, trong mắt lóe lên tia hài lòng.
Bất chợt, tiếng vó ngựa rối loạn vang lên xung quanh doanh trại.
Tần Đạc Dã nghe thấy sau lưng có vài tiếng cười khinh miệt non nớt.
"Ôi chao, đây chẳng phải là Văn Tình Hạc đại nhân sao!" Một giọng điệu chua ngoa vang lên, nghe có vẻ tuổi tác còn nhỏ.
"Đừng nói thế chứ, Tiểu Ngũ." Một giọng khác đầy khinh miệt và chán ghét tiếp lời: "Vị này là Văn cấp sự đó. Y chen chân vào, cướp vị trí Lại bộ Cấp sự trung, không biết có phải bò lên long sàng của Hoàng đế mà có được chức quan này không. Liệu có đau mông không nhỉ?"
Tần Đạc Dã: "?"
Ngay sau đó là một tràng cười ầm ĩ.
Y quay đầu lại, nhìn thấy ba thiếu niên tuổi còn nhỏ đang cưỡi ngựa, vênh váo đắc ý, lớn tiếng cười nhạo y, giọng cười tràn đầy ác ý.
Mới chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi... Tần Đạc Dã nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người ba đứa trẻ này.
Không quen, chưa từng gặp, trong ký ức của Văn Tình Hạc cũng không có.
Song, có thể có mặt trong đội săn thu này, chắc chắn là con cháu trọng thần trong triều, nhưng mà là con cháu nhà ai đây?
Y luôn tin rằng, nếu con trẻ có vấn đề về phẩm hạnh, thì hoàn toàn là do người lớn dạy dỗ không nghiêm. Đã sinh ra thì phải có trách nhiệm nuôi dạy cho tử tế.
Dư Dẫn Mặc thấy bọn trẻ vô lễ thì cau mày, bà vốn không định để tâm, nhưng thấy Tần Đạc Dã có vẻ sững sờ, bèn bước lên nói: "Đứa cầm đầu là cháu đời thứ tư của Chu thái phó. Đứa bên trái, người nói câu đầu tiên, là cháu đời thứ năm của nhà họ Chu. Còn đứa cuối cùng, là cháu đời thứ mười một của Dương thái úy. Tóm lại đều là lũ công tử bột vô phép tắc."
Tần Đạc Dã thoáng ngạc nhiên liếc nhìn Dư Dẫn Mặc.
Bà lắc đầu, dường như có phần bất đắc dĩ, "Những buổi tiệc nhàm chán đó, các phu nhân tụ tập lại chỉ có mỗi chủ đề là con cái mà thôi..."
"Hả?" Chu Tiểu Tứ lớn tiếng cười nhạo Tần Đạc Dã: "Văn cấp sự nịnh bợ Hoàng đế chưa đủ, còn phải vòng qua nịnh hót phu nhân nhà Đệ Ngũ nữa à? Làm chó sướng thế sao, khiến ngươi mãi chẳng đứng thẳng nổi?"
Tần Đạc Dã: "..."
Cái thằng nhóc này.
Y thở dài, day trán.
Thực ra y không định chấp nhặt với bọn trẻ con, nhưng lời của tên này thật sự quá đáng.
Tần Đạc Dã thản nhiên đáp: "Con cháu nhà họ Chu vô giáo dục như vậy à? Nếu Chu thái phó đã già đến mức không dạy được cháu mình thì cũng đừng ngồi mãi cái ghế Thái phó nữa."
Chu Tiểu Tứ vung roi ngựa, "Ngươi không quyền không thế mà cũng dám nhắc đến tổ phụ ta?!"
"Không chỉ nhắc đâu." Tần Đạc Dã cười tủm tỉm: "Ta còn định nhờ bệ hạ nói với tổ phụ các ngươi về hành vi hôm nay nữa cơ."
Bây giờ y không có quyền thế, chỉ nói suông hay cãi nhau cũng không đè ép được lũ con cháu nhà quyền quý này. Vậy nên thỉnh thoảng mượn oai hù dọa một chút cũng thú vị.
Quả nhiên câu này làm bọn oắt kia hoảng sợ, Chu Tiểu Ngũ có vẻ chần chừ, kéo tay áo Chu Tiểu Tứ.
Chu Tiểu Tứ giận dữ vung roi, mắng: "Quả nhiên là chó săn của Hoàng đế! Gian thần!"
"Chó săn đang cắn người thay bệ hạ." Tần Đạc Dã vẫn cười: "Hôm nay tổ phụ các ngươi sẽ bị cắn đấy. Đoán xem bệ hạ sẽ phạt thế nào?"
Dứt lời, y bỗng nghĩ đến Tần Huyền Hiêu, cảm thấy vị Hoàng đế kia mới đúng là con chó thực sự.
Tần Đạc Dã buông thả bản thân, bắt đầu nói năng lung tung, cảm thấy thú vị vô cùng, y dọa mấy đứa trẻ: "Gian thần là loại người sẽ thêm mắm dặm muối rồi đến làm ầm ĩ với bệ hạ, nói không chừng bệ hạ sẽ tức giận mà bãi chức của Chu Thái phó luôn đấy! Thảm quá đi!"
Y thấy ba đứa trẻ là Chu Tiểu Tứ, Chu Tiểu Ngũ và Dương Tiểu Thập Nhất như thể vừa nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt chúng lập tức biến đổi.
Dương Tiểu Thập Nhất nhỏ giọng nhắc nhở: "Đi thôi, cái tên ông trời con Đệ Ngũ Trọng Hi kia sắp quay lại rồi, nó mà điên lên chúng ta đánh không lại đâu."
Ba đứa trẻ không định gây sự nữa, lập tức xoay đầu ngựa định rời đi.
"Đứng lại."
Tần Đạc Dã lên tiếng.
"Xin lỗi Dư phu nhân." Y nói.
Chu Tiểu Tứ hừ một tiếng: "Ta có nhắm vào Đệ Ngũ phu nhân đâu."
Tần Đạc Dã nói: "Trong lời lẽ của ngươi có sự bất kính."
"Ngươi lấy gì ra mà ra lệnh cho ta?" Chu Tiểu Tứ nói, rồi chợt đảo mắt, nghĩ ra một ý hay: "Thế này đi, ngày mai săn bắn, ngươi thi đấu với bọn ta, xem ai săn được nhiều hơn."
Tần Đạc Dã nhướng mày, gật đầu: "Vậy điều kiện sau cuộc thi là gì?"
"Nếu bọn ta thắng, ngươi không được mách lẻo với Hoàng đế!" Chu Tiểu Ngũ lập tức nói.
Chu Tiểu Tứ và Dương Tiểu Thập Nhất cũng gật đầu theo.
"Ừ, được thôi." Tần Đạc Dã đồng ý: "Vậy nếu ta thắng thì sao?"
"Một quan văn bệnh tật yếu ớt như ngươi thì thắng kiểu gì?" Chu Tiểu Ngũ buột miệng.
Chu Tiểu Tứ lập tức đập một cái vào đầu Chu Tiểu Ngũ, dạy dỗ: "Đừng nói thế! Lỡ y không chịu thi nữa thì sao!"
Chu Tiểu Tứ quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống Tần Đạc Dã, ngông cuồng nói: "Nếu ngươi thắng được bọn ta, bọn ta sẽ xin lỗi Đệ Ngũ phu nhân, không chỉ vậy mà còn xin lỗi ngươi nữa."
Tần Đạc Dã gật đầu: "Được, vậy ngày mai gặp."
Ba đứa trẻ rời đi, vừa đi vừa xì xào bàn tán.
"Có thể thắng không đấy?"
"Đương nhiên rồi, có khi y còn chẳng biết cưỡi ngựa nữa là."
"Lỡ biết thì sao?"
"Thì có làm sao, y đâu có bắt bẻ được lỗi trong lời bọn mình, ba đấu một, thắng chắc."
Tần Đạc Dã: "..."
Ta nghe thấy rồi đấy.
Nói chuyện bí mật mà còn to thế à? Đầu óc mấy đứa nhóc này có phải hơi thô không?
Tần Đạc Dã bất lực lắc đầu, quay người lại bỗng thấy Dư Dẫn Mặc đứng đó.
"Ta không quan tâm bọn chúng có bất kính hay không." Dư Dẫn Mặc nhìn Tần Đạc Dã, trong mắt càng lộ vẻ hài lòng, bà nói: "A Ngôn bảo thân thể ngươi không tốt lắm, ngươi cũng không cần cố chấp nhất định phải thi cưỡi ngựa bắn cung với bọn chúng."
"Không sao, ta biết cưỡi ngựa bắn cung." Tần Đạc Dã đáp.
Dư Dẫn Mặc không nói thêm gì nữa. Từ xa, Đệ Ngũ Ngôn xách theo một thùng nước trở về, Đệ Ngũ Trọng Hi ôm một bó củi lớn, Đệ Ngũ Mục Lan xách theo mấy con cá suối còn đang giãy giụa.
Mặt trời đã hơi ngả về Tây, trong rừng trời tối sớm hơn.
Tần Đạc Dã giúp nhà Đệ Ngũ nhóm lửa.
"Quoa! Văn huynh nhóm lửa thành thạo ghê!" Đệ Ngũ Trọng Hi trầm trồ.
Tần Đạc Dã cười nhẹ, kỹ năng nhóm lửa ngoài trời này là được rèn luyện khi hành quân ở Bắc Cương.
"Vậy ta về chỗ bệ hạ trước." Tần Đạc Dã đứng lên, từ chối lời mời nhiệt tình ở lại ăn cơm của hai đứa trẻ.
"Đây là cá nướng đó nha!" Ánh mắt Đệ Ngũ Mục Lan sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào con cá trên lửa, "Thơm quá đi!"
Cảm ơn nha, nhưng ta không thích ăn cá lắm.
Hơn nữa khi đến đây y đã hứa với Tần Huyền Hiêu rằng lúc ăn tối sẽ quay về.
Nhớ đến lần trước y không báo trước đã xuất cung, khi đó tuy Tần Huyền Hiêu cứng rắn, nhưng vẫn lộ ra vẻ tủi thân, Tần Đạc Dã hoàn toàn không nghi ngờ gì, nếu hôm nay y đã hứa rồi mà không về, nhất định Tần Huyền Hiêu sẽ tìm đủ mọi cách chơi y.
Vừa làm mấy chuyện quá đáng, vừa bày ra bộ dáng ấm ức.
Tần Đạc Dã khẽ nhắm mắt, y cảm thấy có vẻ như bản thân ăn mềm không ăn cứng.
Cảnh tượng đó, thật sự là không thể chịu nổi.
Đệ Ngũ Ngôn vẫn còn lý trí, ông biết tình cảnh của Tần Đạc Dã, nên chủ động đứng ra hòa giải, khuyên nhủ hai đứa trẻ.
Tần Đạc Dã rời khỏi lều trại của nhà Đệ Ngũ, đi về khu trung tâm nơi có lều trại của Hoàng đế.
Bên đống lửa, Đệ Ngũ Mục Lan xoay xiên cá nướng, nhìn thoáng qua rương sách bị dời đi, rồi dịch lại gần mẹ mình: "Mẹ à, chuyện cha muốn đưa Văn đại nhân đi gặp bác Quy, hôm nay người đã thử thăm dò rồi ạ?"
Đệ Ngũ Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn về phía vợ mình.
Dư Dẫn Mặc lườm Đệ Ngũ Ngôn một cái, trách móc: "Cũng tại cha con sốt sắng vội hứa với người ta, bằng không ta đâu cần phải vội vã ném mồi câu ra thế này, toàn sợ y nhìn ra sơ hở thôi."
"Thật sự là vì y quá thích hợp, khoảng thời gian này, chắc chắn thế gia cũng đang thăm dò và lôi kéo y, ta cần phải đi trước một bước." Đệ Ngũ Ngôn ra vẻ nhận lỗi: "Phu nhân đừng giận."
"Biết thế thì tốt. May mà ông đoán đúng, Tiểu Văn rất ngoan." Dư Dẫn Mặc nhớ lại thái độ và thần sắc của Tần Đạc Dã trong cuộc đối thoại vừa rồi, bà khẽ gật đầu: "Aiz, không biết bệnh tim của y thế nào rồi, đợi buổi săn thu kết thúc, đưa y đi gặp Lão Quy đi."
Đệ Ngũ Trọng Hi mơ màng ngẩng đầu: "Hả? Đi tìm bác Quy? Vậy con cũng muốn đi!"
Đệ Ngũ Mục Lan dịu dàng xoa đầu em trai, đưa con cá nướng đã chín tới trước mặt đối phương: "Ngốc à, ăn nhanh đi."
Đệ Ngũ Trọng Hi mơ màng nhận lấy con cá nướng.
"Cứ từ từ mà làm." Đệ Ngũ Ngôn lại bỏ thêm một nắm củi vào lửa, khúc củi này còn hơi ẩm, tiếng cháy tách tách vang lên.
"Chỉ tiếc bệ hạ quá cố chấp, nếu có thể gặp được một vị minh quân như Thành Liệt đế thì tốt biết bao..."