• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ái khanh quay đi làm gì, trẫm không nhìn thấy khanh nữa rồi."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Vương miện của đế vương bị ném bừa bãi xuống đất, những viên ngọc trên đó rơi tán loạn.

Tần Huyền Hiêu dùng dải lụa trên tay buộc vào thành giường, hắn đè người xuống giường, sau đó thả hai tay ra, bắt đầu thăm dò từng chút một.

Một đầu của dải lụa được buộc vào cuối cột giường, đầu kia quấn từng vòng quanh cổ tay y.

Tần Đạc Dã như đã cam chịu số phận, y nằm ngửa trên giường, hai tay bị trói nắm chặt màn trướng buông xuống trên đỉnh đầu, đầu ngón tay và khớp xương trắng bệch vì dùng sức.

Y nhắm chặt hai mắt, lông mày cau lại, đuôi mắt đỏ ửng, dưới ánh nến, nốt ruồi son trên sống mũi rung nhẹ theo từng chuyển động ngửa đầu.

Tần Huyền Hiêu nhìn dáng vẻ người trước mặt như vậy, ánh mắt hắn cuồn cuộn phong ba, chẳng khác gì cơn mưa gió bên ngoài điện. D.ục vọ.ng đế vương càng thêm sâu thẳm, yết hầu nhấp nhô từng đợt.

"Ưm..."

Cả người Tần Đạc Dã run rẩy vì động tác này, y vô thức muốn lùi về sau, như thể muốn trốn chạy, đầu y ngửa ra tạo thành một đường cong, toàn thân căng cứng như một cây cung đã lên dây.

"Ái khanh, mở mắt nhìn trẫm." Giọng nói của Tần Huyền Hiêu khàn đặc, mang theo mệnh lệnh.

Tần Đạc Dã chậm rãi mở mắt, giữa cơn mê loạn, y chạm phải đôi mắt phượng đó, trong đôi mắt sâu thẳm ấy phản chiếu ánh sáng lấp lánh của ngọn nến.

Tia sáng vụn vỡ, bóng tối mờ ảo, thậm chí chính y cũng tồn tại trong đó.

Y bỗng cảm thấy sáng tối rối loạn chồng chéo, giống như mặt hồ ánh lên sắc vàng dưới ánh mặt trời, gợn sóng lăn tăn khuếch tán ra, rồi chỉ một thoáng, ánh sáng và bóng tối tan biến, chỉ còn lại làn sương mờ hơi nước trên mặt hồ.

Một đôi mắt phượng đẹp đến mức hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Tần Đạc Dã.

Y phải thừa nhận rằng, y rất thích đôi mắt này.

Tần Đạc Dã chậm rãi dời mắt, hoàng bào trên người đối phương vẫn nguyên vẹn chỉnh tề, còn quan bào của y đã bị vò nhăn nhúm, hỗn loạn không chịu nổi, tạo thành một sự đối lập rõ rệt.

Dưới sự khống chế của đối phương, mặt hồ rộng lớn cuộn lên mưa gió, y trôi dạt giữa những cơn sóng dữ do bão tố quét qua.

Giữa cuồng phong và sóng dữ, y có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình bị cuốn theo đó, trầm bổng bất định.

Tần Đạc Dã lại nhắm mắt.

Thà không nhìn thì hơn, đường đường là một đế vương, mất mặt quá.

"Bộ dạng này của ái khanh, quả thật giống hệt như hưởng thụ nhưng trong đầu lại đang giằng co đấy."

Ngón tay nóng rực của Tần Huyền Hiêu lướt qua da thịt, nhẹ nhàng chạm lên môi người kia, khiến y bất giác run rẩy.

Tần Đạc Dã nhắm mắt, đầu óc mơ hồ, cảm giác toàn thân đều nóng bừng, nghe giọng điệu trêu chọc của tên khốn này, y không nhịn được mắng: "Bớt nói nhảm đi, nhanh kết thúc cho ta!"

"Gấp vậy sao?" Tần Huyền Hiêu khẽ cười: "Ý của ái khanh là muốn trẫm nhanh hơn?"

Hắn thực sự làm theo ý Tần Đạc Dã, như thể rất nghe lời, Hoàng đế trẻ tuổi cúi xuống.

"...!"

Tần Đạc Dã khựng lại trong thoáng chốc, sau đó hai tay y không tự chủ mà giật mạnh, kéo cả màn trướng.

Màn trướng đỏ đen nhẹ nhàng rơi xuống, nửa che lấy gương mặt của Tần Đạc Dã, nửa che đi đôi mắt, che đi mọi hỗn loạn, mép màn nhẹ tựa trên sống mũi, khiến y trông như một con rùa rụt đầu.

Không biết vì sao cảnh tượng này lại kí.ch thí.ch Tần Huyền Hiêu, hắn bỗng trở nên hứng thú hơn, lúc nhanh lúc chậm mà hành hạ y, rõ ràng đến khi sắp kết thúc lại cố ý dừng lại.

Điều này khiến Tần Đạc Dã bị treo lơ lửng, tiến thoái lưỡng nan.

Y muốn mở miệng mắng người, nhưng giọng nói không đổi tông thì cũng mềm nhũn, chẳng có chút uy hiếp gì cả.

Thế mà Tần Huyền Hiêu còn cười: "Bây giờ giọng của ái khanh hay lắm."

Tần Đạc Dã im lặng, cắn chặt môi.

Y tuyệt đối không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Hàm răng siết chặt, sắc đỏ lan ra, y chẳng chút do dự cắn đến mức để lại những vết hằn lốm đốm.

Tần Huyền Hiêu cúi đầu nhìn, bỗng đưa tay, dùng hai ngón tay tách môi y ra, thuận thế xâm nhập vào khoang miệng, buộc y phải hé răng.

"Cắn nữa thì chảy máu đấy." Tần Huyền Hiêu nhẹ giọng nói.

Lưỡi và môi bị ngón tay chặn lại, Tần Đạc Dã không thể nói chuyện, chỉ có thể đáp lại hắn bằng tiếng thở gấp bất đắc dĩ.

Tần Huyền Hiêu nghe thấy, hơi thở trầm xuống, hắn đưa tay tháo dây lụa khỏi thành giường, lật người y lại, để đôi tay bị trói của y chống lên giường.

Hắn dùng tay kia nâng cằm Tần Đạc Dã, ép y phải ngẩng đầu.

Đêm nay cả hai đều có phần vội vã, dù chỉ dùng tay, nhưng họ đã ướt đẫm mồ hôi.

Không biết từ khi nào dây lụa trên cổ tay Tần Đạc Dã đã lỏng ra, mưa ngoài điện chỉ rơi một lát rồi tạnh, khi tiếng mưa dứt, chăn gối trên giường đã hỗn độn, một số còn bị đá xuống đất.

Sắc mặt Tần Đạc Dã đỏ ửng, vết máu lốm đốm trên môi như những cánh trà mi rơi rụng, y kiệt sức, lười biếng nằm trên phần giường còn sạch sẽ, chậm rãi điều hòa hơi thở.

Quả nhiên thể lực y khá lên nhiều, bị lăn qua lăn lại như vậy mà chỉ thấy mệt mỏi chứ không giống lần trước, muốn thiếp đi ngay lập tức.

Y nhìn Tần Huyền Hiêu bước xuống giường, ra lệnh cho Câu Hoằng Dương đi lấy nước.

Lý trí trở lại, đạo đức quay về, xấu hổ theo đó mà dâng lên từng chút một.

Tần Đạc Dã đột nhiên úp mặt vào gối.

Giả chết.

Rõ ràng tên khốn kiếp Tần Huyền Hiêu này là kẻ thù cướp đoạt giang sơn của y. Rõ ràng y nên hận hắn, rõ ràng y nên vung kiếm chém chết hắn để khôi phục trật tự.

Thế nhưng tại sao hết lần này đến lần khác, y lại rơi vào tình cảnh này?

Thậm chí y còn cảm thấy sự hầu hạ của Tần Huyền Hiêu rất dễ chịu, thậm chí có chút đắm chìm trong khoái cảm giác quan.

Toi rồi, lẽ nào trời sinh y chính là một hôn quân chỉ biết hưởng lạc sao?

Chẳng lẽ kiếp trước vì áp lực và trách nhiệm mà y phải thanh tâm quả dục? Vậy nên kiếp này mới trở nên hoang đường như vậy?!

Tần Đạc Dã chẳng muốn thừa nhận chút nào.

Mất mặt, quá mất mặt!

Bên kia, Câu Hoằng Dương bưng nước ấm đến, nhưng Tần Huyền Hiêu chỉ cho ông dừng lại bên ngoài bình phong, dĩ nhiên hắn sẽ không để bất kỳ ai vào trong nhìn thấy cảnh tượng trên giường lúc này.

Ngay cả Thái giám cũng không được. Tần Huyền Hiêu quay đầu lại nhìn người nào đó đang vùi đầu giả chết.

Trong mắt hắn ánh lên ý cười.

Dáng vẻ này người trước mặt, chỉ một mình hắn mới có thể nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, lòng hắn lại dâng lên một ha.m m.uốn chiếm hữu và chinh phục.

Tần Huyền Hiêu bước tới, nhẹ nhàng vỗ lên vai Tần Đạc Dã.

"Ái khanh? Dậy đi, trẫm giúp khanh lau người." Hắn thì thầm bên tai y, còn cố ý thổi hơi.

Tần Đạc Dã cảm thấy thân thể nặng nề, không muốn động đậy, bèn dịch người ra xa khỏi Tần Huyền Hiêu.

Nhưng giây tiếp theo, một chiếc khăn thấm nước ấm áp dán lên thắt lưng y.

Y giật mình ngồi bật dậy, đoạt lấy khăn từ tay Tần Huyền Hiêu.

"Ta tự làm." Tần Đạc Dã có điên mới để tên này một lần nữa lau từ trên xuống dưới cho mình.

Nhưng dường như Tần Huyền Hiêu không có ý định buông tha y, cả người hắn lại áp sát vào, cơ thể nóng rực.

Tần Đạc Dã nghe thấy giọng nói đầy ẩn ý của đối phương: "Ái khanh, trẫm đã giúp khanh giải tỏa không ít lần rồi..."

Khốn kiếp, đây là điều y muốn chắc?!

"Có qua có lại mới toại lòng nhau, chẳng lẽ ái khanh không nên giúp trẫm một chút sao?"

Tần Đạc Dã chưa hiểu ý, đột nhiên hơi thở của Tần Huyền Hiêu phả tới, y sững người trong giây lát, vành tai và đuôi mắt càng đỏ bừng. Dù cách một lớp y phục, y vẫn cảm nhận rõ ràng sự nóng bỏng đó.

Tần Huyền Hiêu nắm lấy cổ tay y, dẫn dắt xuống dưới.

"..."

Tần Đạc Dã giật bắn người, lập tức vung khăn trong tay đập thẳng vào mặt hắn.

"Cút..." Vệt đỏ vừa mới lắng xuống trên mặt Tần Đạc Dã lại một lần nữa lan tràn từ dưới da.

Tần Huyền Hiêu bị khăn che kín mặt: "..."

Hắn lau nước trên mặt, vươn tay giữ chặt Tần Đạc Dã đang định bỏ chạy.

"Vậy khanh đừng động, trẫm tự làm."

Tần Đạc Dã ngẩn người: "... Cái gì?"

Sau đó, y thấy Tần Huyền Hiêu lười biếng dựa vào giường, duỗi chân ra, ánh mắt xâm lược nhìn chằm chằm vào y.

"..."

Tần Đạc Dã sững sờ, đồng tử rung lên dữ dội.

Y lập tức quay ngoắt người đi.

Mọi kinh ngạc đều nghẹn nơi cổ họng, nhất thời không biết nên nói gì.

Con cún này đang làm cái gì vậy?

Y vừa nhìn thấy cái gì? Rồi hắn vừa bắt đầu làm cái gì trước mặt y?

Cổ họng Tần Đạc Dã nghẹn cứng, y trợn mắt đầy kinh hoàng, gần như quên cả hô hấp.

Sau lưng, giọng nói của Tần Huyền Hiêu mang theo vẻ lười nhác, tựa hồ có chút không hài lòng, hắn bật cười: "Ái khanh quay đi làm gì, trẫm không nhìn thấy khanh nữa rồi."

Biến... biế.n th.ái!

Con cún này lại dám ngang nhiên làm chuyện đó ngay trước mặt y...

Tần Đạc Dã cứng đờ không nhúc nhích, trong nội điện yên tĩnh đến mức hơi thở có phần gấp gáp của Tần Huyền Hiêu trở nên vô cùng rõ ràng, gần như vang vọng ngay bên tai y.

"Phạch." Chiếc khăn trong tay Tần Đạc Dã rơi xuống đất, y run rẩy đưa tay lên bịt kín tai mình.

Không, không, chuyện này...

Lúc mới tỉnh lại, Tần Đạc Dã còn nghĩ, chỉ là xuyên thời không mà thôi, y đã làm Hoàng đế suốt mười hai năm, còn cảnh tượng nào mà mình chưa từng thấy qua?

Nhưng không, cảnh này y thật sự chưa từng thấy bao giờ!

Y không dám động đậy, chỉ cứng đờ ngồi bên mép giường, nhắm chặt mắt, bịt chặt tai, hai tai nóng rực.

Y cố gắng ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập của chính mình.

Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, không ngờ Tần Huyền Hiêu lại dễ dỗ dành đến vậy?

Y không từ mà biệt, tự ý rời cung, nếu nói nghiêm trọng thì đây chính là hành động khiêu khích uy quyền của Tần Huyền Hiêu. Lưỡi kiếm của Hoàng đế sao có thể có lòng riêng chứ?

Vậy nên lần xuất cung này, thực ra y cũng mang theo ý định thử nghiệm.

Y đã chuẩn bị sẵn lý do để giải thích khi quay về cung.

Nhưng lại không cần dùng đến.

Bởi vì dường như Tần Huyền Hiêu chỉ tức giận vì bị bỏ lại một mình trong cung, sau đó liền kéo y lên giường làm mấy chuyện này.

Dường như thế là xong.

Không hề truy cứu y đã liên lạc với ai, đã làm những gì.

Tại sao hắn lại có thể yên tâm với một thần tử đầy sơ hở và dã tâm như y đến thế?

Âm thanh sau lưng dần ngừng lại.

Y cảm nhận được Tần Huyền Hiêu rời khỏi giường, thùng nước bên cạnh vang lên tiếng nước chảy.

Ngay sau đó, một đôi tay ướt nắm lấy cổ tay y. Y chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Tần Huyền Hiêu lười biếng khoác áo bào, lộ ra lồng ng.ực rắn chắc và đôi chân trần.

Thứ đó dường như chỉ mới được thỏa mãn một phần, vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, mơ hồ ẩn trong bóng tối của lớp áo.

Tần Đạc Dã chậm rãi thở ra một hơi, ngước mắt nhìn hắn.

Trong đôi mắt đen láy, ánh sáng hỗn loạn đã tan biến, chỉ còn lại sự tỉnh táo tuyệt đối.

"Ngươi không hỏi ta vì sao lại đến phủ Thái úy, lại còn theo Đệ Ngũ Ngôn ra khỏi phủ sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK