• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lần đầu tiên Thành Liệt đế sợ hãi như vậy."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・


"Cho ông ta vào."

Giám chính của Tư Thiên Giám khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc buộc gọn bằng một sợi dây, hai bên tóc mai và râu đã điểm bạc.

Giám chính bước vào, vốn định bẩm báo trực tiếp, nhưng ánh mắt bất ngờ lướt qua Tần Đạc Dã đang ngồi cạnh Hoàng đế, ông ta lập tức nuốt lời định nói xuống bụng.

Một lúc lâu không lên tiếng, Tần Huyền Hiêu đặt bản tấu đang phê duyệt bằng bút chu sa xuống, mất kiên nhẫn nhìn về phía Giám chính trong điện: "Có việc gì thì nói mau lên."

Giám chính vội vàng quỳ xuống, nghiêm mặt thưa: "Đêm qua thần và các quan Tư Thiên Giám quan sát thiên tượng, diễn giải tinh đồ, phát hiện mặt trăng đang ở vị trí Bích Tú, điều này báo hiệu rằng trời sẽ có mưa lớn."

Lời còn chưa dứt, Tần Huyền Hiêu đã khẽ gõ vào cái chặn giấy trên bàn, phát ra tiếng cạch.

"Nói tiếng người."

Giám chính vội nuốt xuống nửa câu sau, đổi giọng: "Đầu tháng sau sẽ có mưa lớn, mưa xong vài ngày trời quang đãng. Vì vậy, ngày mùng bảy tháng mười là thời điểm thích hợp để tổ chức lễ săn bắn mùa thu."

Tần Huyền Hiêu bỗng nhiên hỏi: "Khi nào Lận tướng quân hồi kinh?"

Câu Hoằng Dương đứng một bên chờ lệnh, nghe vậy bèn bước lên trả lời: "Nếu tính cả thời gian mưa, thì ngày mùng năm tháng mười có thể tới nơi ạ."

"Được, về thời gian tổ chức săn bắn, ngươi đến bàn bạc với Lễ bộ đi." Tần Huyền Hiêu gật đầu.

"Vâng." Giám chính Tư Thiên Giám chắp tay nhận lệnh, nhưng không lập tức rời đi, mà thay vào đó ông ta ngập ngừng một chút, liếc mắt nhìn Tần Đạc Dã, do dự nói: "Bệ hạ, còn một việc nữa..."

Tần Đạc Dã đang mài mực bỗng dừng tay, nhìn Giám chính với vẻ thú vị, không hề có ý định tránh mặt.

Đại khái y đã đoán được Giám chính muốn nói gì.

Tần Huyền Hiêu: "Có chuyện thì nói."

Giám chính chậm rãi thưa: "Bệ hạ, chuyện này không thể để người ngoài nghe được."

Vừa dứt câu, ông ta liếc nhìn Tần Đạc Dã, ý tứ trong lời nói không cần giải thích thêm.

Hài hước ghê, trăm năm trôi qua, trẫm lại trở thành kẻ ngoài cuộc trong cung điện này.

Tần Đạc Dã nhẹ nhàng đặt bút chu sa xuống, ngồi thẳng người hơn, hoàn toàn không có ý định ra ngoài.

Tần Huyền Hiêu buông tấu chương, nhìn Giám chính Tư Thiên Giám, lại liếc qua Tần Đạc Dã, rồi lên tiếng: "Văn khanh không phải người ngoài, có gì cứ nói."

Giám chính cau mày, thấy không thể thuyết phục được Hoàng đế, ông ta đành mạnh dạn dập đầu, âm vang như sấm, "Bệ hạ minh giám!"

"Thiên tượng có biến, sáu ngày trước đột nhiên xuất hiện một khách tinh* vô danh, sáng chói lạ thường, ngày càng tiến gần tới vị trí của Bắc Thần tinh. Đêm nay thần và các quan Tư Thiên Giám quan sát, phát hiện khách tinh đã chạm vào Bắc Thần tinh, hình thành cảnh tượng song tinh đồng tọa**."

*Khách tinh - 客星: chỉ các hiện tượng thiên văn bất thường khi một ngôi sao sáng đột ngột xuất hiện trên bầu trời và sau đó mờ đi hoặc biến mất.

**Song tinh đồng tọa: hai ngôi sao sáng cùng hiện diện rất gần nhau trên bầu trời

Giọng Giám chính bỗng cao vút, gần như nghẹn ngào: "Bệ hạ! Song tinh đồng tọa, một là Thiên tử tuyệt tự, hai là có thần tử tiếm quyền làm loạn!"

Nói xong, Giám chính lại dập đầu mạnh xuống đất: "Xin bệ hạ minh giám, chém giết khách tinh, bảo vệ giang sơn Đại Nguỵ!"

Tần Đạc Dã nghe xong màn kịch này, bỗng chốc hiểu ra.

Bắc Thần tinh, là biểu tượng của Thiên tử.

Khách tinh, vốn chỉ những ngôi sao không báo trước mà xuất hiện, di chuyển không theo quỹ đạo.

Chuyện xảy ra xung quanh Thiên tử, lại cố tình nhắc đến sáu ngày trước, rồi còn ám chỉ hành động tiếm quyền của quan thần.

Khách tinh ám chỉ ai, Giám chính suýt nữa thì chọc thẳng ngón tay vào mặt Tần Đạc Dã mà mắng.

Tần Đạc Dã bật cười.

Hành động của y mấy ngày qua rốt cuộc đã động chạm lợi ích của bao nhiêu người, mà lại khiến họ nóng lòng muốn giết y như thế.

"Văn khanh." Tần Huyền Hiêu bỗng quay đầu, nhìn về phía Tần Đạc Dã, "Ông ta nói khanh là khách tinh, muốn trẫm giết khanh."

Tần Đạc Dã thản nhiên gật đầu: "Ừm, thần nghe ra rồi."

Giám chính: "?"

Giữa điện Hàm Chương, Giám chính nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, bỗng ngẩng đầu kinh ngạc.

Không phải chứ?! Hai người nói thẳng như thế luôn à?

Tần Huyền Hiêu không quan tâm đến phản ứng của Giám chính, ánh mắt hắn vẫn đặt trên người Tần Đạc Dã. Nhìn vẻ ung dung cao quý này, dường như dù trong hoàn cảnh nguy cấp đến đâu y cũng có thể dễ dàng ứng phó, hắn không khỏi nghiến răng.

Hơn nữa, đúng là kỳ lạ, khi có người ngoài thì Tần Đạc Dã bỗng thu lại tính tình, còn dùng cả từ "thần" để xưng hô.

Dáng vẻ hờ hững này khiến trong lòng Tần Huyền Hiêu dâng lên một khao khát khó nói, tựa như cỏ dại mọc lan tràn.

"Ái khanh có muốn trẫm tự ra tay không?" Tần Huyền Hiêu ghé sát lại, thì thầm bên tai Tần Đạc Dã, giọng nhẹ nhàng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Tần Đạc Dã giật mình lùi lại, y không quen với cảm giác này, bất chợt đưa tay xoa xoa tai mình.

Vành tai có hơi đỏ lên.

Y cũng ghé gần, nở nụ cười nhẹ, thì thầm: "Nếu bệ hạ làm vậy, e rằng sẽ bỏ qua một thanh kiếm sắc bén rồi."

Tần Huyền Hiêu nghe xong, gật gù: "Người đâu! Giám chính Tư Thiên Giám dùng lời lẽ dối trá mê hoặc quân vương, hãm hại trung thần, kéo xuống chém đầu."

"Bệ hạ?" Giám chính sững sờ, quỳ bệt xuống đất, gần như không tin vào tai mình.

Trên đầu Tần Đạc Dã cũng hiện lên một dấu chấm hỏi, y nghiêng đầu.

Ngay lúc đó, một bóng dáng mặc áo đen thêu mây xanh lam từ bên ngoài xông vào, kéo cổ áo Giám chính định lôi ra.

Giám chính vội vàng vươn tay bám chặt xuống đất, liên tục dập đầu: "Bệ hạ, bệ hạ! Lời vi thần nói đều là sự thật, không hề có ý lừa dối bệ hạ! Nếu bệ hạ không tin, có thể cùng vi thần đến Tư Thiên Giám xem thiên tượng!"

Tần Huyền Hiêu không thèm nghe, chỉ phất tay ra hiệu cho Huyền Y vệ nhanh chóng lôi người đi.

Thấy vậy, Giám chính càng tuyệt vọng, quay đầu trừng mắt Tần Đạc Dã, như thể y chính là nguyên nhân khiến mình mất mạng: "Bệ hạ, ngài không thể bị khách tinh mê hoặc được!"

"Ồn ào quá! Huyền Y vệ, tháo khớp hàm ông ta ra."

"Khoan đã!"

Tần Đạc Dã đột nhiên đập mạnh tay lên bàn, đứng dậy hô lớn. Huyền Y vệ dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tần Huyền Hiêu chờ lệnh.

"Bệ hạ, không thể." Tần Đạc Dã vươn tay nắm lấy cổ tay Tần Huyền Hiêu, nhìn hắn.

"Không thể?" Tần Huyền Hiêu lặp lại lời y, cười lạnh: "Hôm nay nếu không phải khanh và trẫm ở đây, có lẽ ông ta đã thật sự thành công rồi."

"Bệ hạ... quả thật ông ấy có tội, dám dối gạt vua, ly gián trung thần, nhưng tội không đáng chết." Tần Đạc Dã nhẹ nhàng nói.

"Ha, Văn khanh, nghe khanh nói đi, dối gạt vua mà không đáng chết à?" Tần Huyền Hiêu như thấy thú vị, hắn nắm ngược tay đối phương, ngón tay cái nhẹ nhàng vu.ốt ve cổ tay Tần Đạc Dã: "Ái khanh đừng mềm lòng quá."

Tần Đạc Dã khẽ nhíu mày, nhìn vào mắt Tần Huyền Hiêu, đôi mắt dài hẹp như phượng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo vô tình, tựa như đây mới chính là con người thật của hắn. Còn bộ dạng yếu ớt như đứa trẻ mà y thấy trong phòng kín lúc chiều, chỉ là vỏ bọc.

"Văn khanh, ngồi xuống, nhìn nhận rõ thân phận của mình, đừng cố thuyết phục trẫm thay đổi ý định nữa."

Huyền Y vệ nhận lệnh, tiếp tục kéo Giám chính ra ngoài, ông ta lại gào khóc thảm thiết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Đạc Dã bất ngờ lên tiếng, giọng nói mang theo uy nghiêm không thể chối cãi, như thể đã quen ra lệnh từ lâu: "Huyền Y vệ! Dừng tay!"

Huyền Y vệ theo phản xạ dừng lại.

Nhưng sắc mặt Tần Huyền Hiêu lập tức u tối. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Đạc Dã, siết chặt cổ tay người đối diện đến mức da thịt y ửng đỏ.

"Hai lần rồi." Giọng Tần Huyền Hiêu như ngâm trong băng giá: "Văn khanh, khanh đã cãi lệnh trẫm hai lần... còn vượt qua mệnh lệnh của trẫm. Sao, khanh muốn làm Hoàng đế?"

Tần Đạc Dã chịu đựng cơn đau, nhưng y không thay đổi sắc mặt, bàn tay bên hông nắm chặt, ẩn giấu dưới tay áo.

Y cúi đầu, cố nghĩ cách để Hoàng đế thay đổi ý định.

Không thì khi Giám chính Tư Thiên Giám bị xử tử, chính là lúc tin đồn thực sự bùng phát. Dù là bách tính hay sử sách đều sẽ ghi lại rằng Thiên tử u mê, bạo ngược vô năng, vì nuôi dưỡng nam sủng mà giết hại trung thần.

Điều này mới thực sự là đòn đánh vào danh tiếng của Hoàng đế.

Tên nhóc này sao lại không hiểu điều đó?

Thần tử đứng ở phía chính nghĩa, có thể thoải mái chỉ trích hành động của Hoàng đế, ép buộc Hoàng đế phải làm theo những gì họ muốn, thậm chí dư luận thiên hạ cũng sẽ vì thế mà đảo chiều.

Đến lúc đó, Thiên tử sủng ái gian thần, đưa vào hậu cung làm nam sủng, đoạn tuyệt dòng dõi, gian thần vượt quá bổn phận, lời tiên tri của Tư Thiên Giám trở thành hiện thực.

Lúc đó ngươi phải làm sao đây, sao ngươi ngốc thế! Tần Đạc Dã gần như muốn chọc tay vào trán Tần Huyền Hiêu, kéo tai hắn mà răn dạy.

Chỉ tiếc rằng, sự tin tưởng mà Tần Huyền Hiêu thể hiện hôm nay, có lẽ chỉ là chút dung túng, chứ không phải là cho phép y "dạy Hoàng đế cách làm việc".

Đứa nhóc chết bằm này khỏe thật, bóp đau cổ tay ta quá! Ta đang suy nghĩ cho ngươi, ngươi động não một chút đừng bướng quá có được không!

Thật hết chịu nổi, sao ngươi làm Hoàng đế lại mệt hơn trẫm tự làm thế này.

Dù thế nào đi nữa, hôm nay Giám chính Tư Thiên Giám nhất định không được chết.

"Thần biết sai rồi, từ nay sẽ chú ý hơn." Tần Đạc Dã hiếm khi cúi đầu, trong lòng thở dài, thuận theo ý Tần Huyền Hiêu, "Bệ hạ thánh minh, nên nghiêm trị Giám chính, nhưng thần mạo muội cầu xin, có thể giữ lại mạng sống của ông ấy không?"

Giữ lại một mạng, như vậy sau này khi dư luận dậy sóng, vẫn còn một chút cơ hội xoay chuyển.

Chỉ cần nói rằng Giám chính muốn dùng chuyện quỷ thần để mê hoặc bệ hạ, nhưng bệ hạ nhân từ, tha cho ông ấy khỏi tội chết.

"Có thể."

Vốn nghĩ rằng phải tranh luận thêm một hồi nữa, không ngờ Tần Huyền Hiêu lại bất ngờ gật đầu.

Ánh mắt Tần Đạc Dã sáng lên.

Giám chính Tư Thiên Giám nằm trên sàn, ánh mắt cũng đột nhiên bừng lên sức sống, ông ta ngừng cào xé mặt đất, nhìn về phía Tần Đạc Dã đầy hy vọng, trong mắt tràn đầy lòng biết ơn trong lúc nguy nan.

Ông ta vốn tưởng rằng, dựa vào tính cách của bệ hạ, tối nay mình chết là điều không thể tránh khỏi. Không ngờ, người ông ta nhắm vào hôm nay lại không thèm so đo mà còn cố gắng nói đỡ, cứu mạng ông ta.

"Nhưng..." Tần Huyền Hiêu bất ngờ dùng lực kéo mạnh, Tần Đạc Dã không chú ý, bị kéo ngã ngồi lên người hắn.

Tần Huyền Hiêu nhìn người đang ở khoảng cách gần, hắn hạ giọng, đuôi mắt mang theo ý cười lạnh giá, rồi nắm lấy tay y, từ từ trượt xuống phía dưới.

Tần Đạc Dã không hiểu gì, cúi đầu mặc cho Tần Huyền Hiêu nắm cổ tay mình, bàn tay dần dần lướt xuống.

Đầu ngón tay dừng lại, Tần Đạc Dã bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, y lập tức ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt đầy ẩn ý của người kia.

Như rắn, như vực sâu, như ngọn lửa rực cháy.

Như một sự đụng chạm từ linh hồn.

Y bỗng chốc bừng tỉnh.

Tần Đạc Dã tựa như bị phỏng, mạnh mẽ rút tay về.

Từ kiếp trước đến kiếp này cộng lại, lần đầu tiên Thành Liệt đế sợ hãi như vậy.

Chết thật, đó là cái gì! Tên nhóc này nghĩ cái quái gì trong đầu vậy! Ngươi bắt tổ tiên ngươi chạm vào thứ gì thế hả!!!

Đồng tử Tần Đạc Dã chấn động, y trừng mắt nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Tần Huyền Hiêu, đột nhiên cảm thấy tương lai của Đại Ngụy mịt mờ không ánh sáng.

Trong đầu ong ong, đột nhiên y nghe thấy lời tên nhãi ranh kia nói.

"Muốn trẫm đồng ý yêu cầu của khanh, có lẽ ái khanh cần thực hiện một chút bổn phận của nam sủng rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK