"Ngươi tên gì?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
"Ôi! Chân ta gãy mất rồi!" Bà cụ quấn khăn che đầu lập tức ôm chân, mặt đầy đau đớn, r.ên rỉ nằm trên đất.
"Hể? Kia chẳng phải là con trai nhà Đệ Ngũ đại nhân, Đệ Ngũ Trọng Hi sao?"
Người đàn ông đang trò chuyện với Tần Đạc Dã nhìn qua cửa sổ thấy cảnh tượng bên ngoài thì giật mình thốt lên.
Nhà Đệ Ngũ?
Tần Đạc Dã nghe cái tên này, trong lòng dấy lên chút tò mò, bèn hỏi: "Thiếu niên đó làm sao vậy?"
"Phải rồi, huynh đệ à, ngươi ốm bệnh nên không biết, Đệ Ngũ Trọng Hi là ông trời con ở phố Tây Phường chúng ta. Cha nó là Đệ Ngũ Đại học sĩ đương triều, quyền lực ngút trời, nên không ai dám đụng vào nó cả! Thằng nhóc này thường ngày hành sự tùy tiện, không ai dám quản."
Thì ra là vậy...
Tần Đạc Dã lặng lẽ quan sát thiếu niên áo tím bên ngoài cửa sổ. Khuôn mặt cậu bé đó đầy giận dữ, không ngừng quát tháo cụ bà ngã trên đất là "già mà không biết xấu hổ".
Hôm qua, trong lúc Lưu Huyên Hải uy hiếp Tần Đạc Dã cũng nhắc đến trưởng nữ của nhà Đệ Ngũ, dường như muốn dùng cô gái này làm con cờ trong cuộc tranh giành ngai vàng.
Đệ Ngũ đại học sĩ à?
Tần Đạc Dã cầm chén rượu, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên miệng chén, khiến rượu bên trong gợn sóng lăn tăn.
Gã đàn ông bên cạnh định kéo y ra ngoài hóng hớt, nhưng khi vừa giơ tay lại thấy ánh mắt trầm tư của Tần Đạc Dã, bỗng dưng hắn cảm giác sống lưng lạnh toát, bàn tay cũng khựng lại giữa không trung.
Tần Đạc Dã đứng dậy, phủi áo nói: "Ta ra ngoài xem."
Trên đường phố bên ngoài quán rượu, đám đông nhanh chóng tụ tập, bàn tán xôn xao.
"Người cưỡi ngựa kia là ai vậy?"
"Ôi dào, không biết à? Đó là Đệ Ngũ Trọng Hi, tiểu công tử nhà Đệ Ngũ đại nhân đấy!"
"À, à, là cái tên hay ức hiếp dân lành đó hả?"
"Trời ơi, con đã thế thì cha chắc còn tệ hơn! Đấy mà là Đại học sĩ à?"
Đệ Ngũ Trọng Hi ngồi trên lưng ngựa, nghe những lời này, mặt mũi y đỏ bừng, giơ roi quất mạnh xuống đất gần chân người nói, làm ông ta giật mình ngã ngửa, rồi ngồi bệt xuống đất, hét toáng lên: "Đánh người! Con trai của Đệ Ngũ đại học sĩ đánh dân thường rồi!"
Tiếng hít thở sâu vì kinh hãi vang lên từ đám đông.
Bỗng có tiếng hô to vọng lại: "Đệ Ngũ đại học sĩ dạy con còn không nổi, sao xứng làm quan văn trong thiên hạ?"
Cả đám đông lặng đi trong giây lát, rồi một giọng khác phụ họa: "Đúng thế, danh tiếng nghe thì cao thượng, nhưng tâm địa không biết bẩn thỉu cỡ nào!"
Như một ngọn lửa bị kích động, đám đông bắt đầu hò hét, biến thành một cuộc chỉ trích ầm ĩ.
"Chuyên ức hiếp dân lành..."
"Đệ Ngũ đại học sĩ không xứng làm người đứng đầu văn đàn..."
Tần Đạc Dã đứng ngoài đám đông, lặng lẽ nghe những lời mang tính kích động rõ rệt, đôi mày y nhíu chặt.
Đệ Ngũ Trọng Hi tức giận, chỉ tay vào người vừa lên tiếng, hét lên: "Là gã chửi cha ta trước! Các người điếc cả rồi sao?"
Nhưng trước cơn phẫn nộ của đám đông, lời cậu nhóc trở nên yếu ớt, chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm bởi tiếng chửi bới.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, ai đó bất ngờ ném một quả trứng gà vào đầu Đệ Ngũ Trọng Hi. Lòng đỏ trứng nhầy nhụa chảy xuống, cậu nhóc ngơ ngác đưa tay lau, nhưng lại bị thêm những mảnh rau và đá vụn từ đám đông ném tới.
Bên cạnh Tần Đạc Dã, một người cũng lục trong rổ rau của mình, giơ cao vài lá rau lấm lem đất rồi ném mạnh, chỉ là người này không để ý, bất ngờ thúc cùi chỏ vào ngực y.
Tần Đạc Dã: "..."
"Hể, người anh em, ngươi đứng đây làm gì mà im re vậy? Ta không thấy ngươi, có sao không?"
"Khụ, khụ khụ..." Tần Đạc Dã vừa xoa ngực vừa lùi lại vài bước, phẩy tay ra hiệu không sao.
Quả là không đáng, một Hoàng đế vĩ đại như mình, suýt bị người ta đấm chết vì tò mò ra ngoài hóng hớt. Đúng là mất mặt!
Y vừa xoa ngực, vừa chậm rãi bước ra khỏi đám đông cuồng loạn.
Kỳ lạ thật.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, y cảm thấy giống như có ai đó đã sắp đặt tất cả từ trước. Một cái bẫy hoàn hảo được dựng lên, chỉ cần thêm một tia lửa nhỏ là có thể khiến mọi chuyện bùng nổ.
Rất kỳ lạ, diễn biến của sự việc dường như bị ai đó cố tình dẫn dắt, khiến mọi sự chú ý đều tập trung vào người cha quyền cao chức trọng của kẻ gây rối, như thể muốn kéo ông ấy xuống nước.
Tần Đạc Dã buông tay, mắt khẽ nheo lại, tầm nhìn nhanh chóng quét qua đám đông.
Dường như mọi người đều quên mất người bắt đầu sự việc là ai.
Ở kia!
Bên rìa ngoài cùng của nhóm người đang vây quanh, bà lão bị ngã kia thấy sự việc đã chuyển hướng, đang định âm thầm rút lui. Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ gian xảo, nhìn cậu thiếu niên áo tím đang bị mọi người chỉ trích rồi lộ ra nụ cười đắc ý.
Bỗng nhiên, bà cụ cảm thấy có người vỗ vai mình.
Bà ta quay đầu lại, đối diện với một gương mặt tuấn tú, điểm thêm vẻ yếu ớt bệnh tật, khiến khí chất đối phương càng thêm phần đặc biệt.
Tần Đạc Dã nở nụ cười "hiền hòa," ánh mắt lại chẳng mang chút hơi ấm nào, giọng nói nhẹ nhàng: "Ơ kìa, ông cụ này, chân gãy mà còn vội đi đâu thế?"
Giữa đám đông, chủ đề bàn tán đã chuyển sang "đi báo quan", "không được, quan lại bênh nhau, chẳng ai đứng về phía dân", "vậy thì đánh trống kêu oan!"...
Đột nhiên, đám đông bị xô ra, một người trẻ tuổi ăn mặc giản dị nhưng khí chất mạnh mẽ, tay kéo theo cụ già vừa bị ngã, từng bước tiến đến cạnh Đệ Ngũ Trọng Hi.
Người trẻ tuổi đó trông yếu ớt, nhưng lại dễ dàng kéo cụ già suốt dọc đường đi, y đứng thẳng dậy rồi nhanh chóng gỡ chiếc khăn trùm đầu của ông ta xuống.
Cùng với khăn trùm đầu, bộ tóc giả trắng xóa lộn xộn bên trong cũng rơi xuống đất.
Tần Đạc Dã khẽ cười lạnh, y vỗ tay hai lần.
Đám đông lập tức im bặt, bầu không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường.
"Các vị." Giọng nói Tần Đạc Dã tuy không lớn nhưng lại mang khí thế không giận tự uy, đầy vẻ châm biếm, "Mắt mọi người để đâu vậy? Xem kịch lâu thế mà chẳng ai gọi thầy thuốc cho cụ già bị gãy chân cả."
Hai từ "gãy chân" và "cụ già" được Tần Đạc Dã nhấn mạnh, khiến đám đông nhận ra bộ dạng ngớ ngẩn của họ trong màn chỉ trích vừa rồi.
Đệ Ngũ Trọng Hi nhìn rõ sự thật, lập tức phủi sạch đống rau cỏ trên người, y hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Ta đã nói rồi, ta không chạm vào ông ta!"
Tần Đạc Dã liếc mắt lạnh lùng về phía y, giọng nói mang theo hơi lạnh: "Ngươi cưỡi ngựa giữa phố, thế là có lý à?"
Đệ Ngũ Trọng Hi lập tức im bặt, rụt cổ lại như con chim cút, sau đó ngoan ngoãn leo xuống ngựa.
Một câu nói khiến cả đám đông á khẩu, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng xì xào chửi mắng tên thủ phạm thật sự, rồi mọi người nhanh chóng tản ra.
Tên giả vờ ngã kia run rẩy quỳ xuống, không ngừng dập đầu cầu xin Tần Đạc Dã và Đệ Ngũ Trọng Hi tha thứ.
Kiếp trước Tần Đạc Dã đã quen với cảnh người khác quỳ trước mặt mình nên y vẫn đứng yên như núi, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía cậu bé nhà Đệ Ngũ, nói: "Ngươi xử lý đi."
Mà Đệ Ngũ Trọng Hi lại giống như một con thỏ nhảy lùi ra sau, tránh xa tên đang quỳ lạy, hét lên: "Này! Ta không gánh nổi đâu! Hôm nay, ngươi phải xin lỗi ta!"
Kẻ kia vội vàng xin lỗi.
"Sau này không được dùng trò này để lừa gạt người khác nữa." Đệ Ngũ Trọng Hi nhìn dáng vẻ của ông ta, giơ roi ngựa lên đe dọa, "Nếu để ta phát hiện thêm lần nữa, nhất định sẽ đánh ngươi một trận! Đi đi!"
Tần Đạc Dã nhìn Đệ Ngũ Trọng Hi dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế, không khỏi quan sát kỹ cậu nhóc thêm lần nữa.
Tưởng rằng kẻ xấu, hóa ra chỉ là một tên ngốc.
Bỗng nhiên, Đệ Ngũ Trọng Hi nắm lấy cổ tay y.
Tần Đạc Dã hơi mở to mắt, chỉ thấy hai mắt cậu thiếu niên sáng long lanh, đầy hứng khởi hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Tại hạ họ Văn, tên Văn Tình Hạc." Tần Đạc Dã thản nhiên rút tay về.
"Văn huynh, hôm nay nhờ có huynh! Đi, ta đưa huynh gặp cha ta!" Đệ Ngũ Trọng Hi kéo tay Tần Đạc Dã chạy đi.
Tần Đạc Dã: "...?"
"Này! Chạy chậm thôi! Ta đang bị bệnh mà..."