• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trẫm có thể tin khanh."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・


Tần Huyền Hiêu bước vào phòng trong, thấy Tần Đạc Dã đang nhíu mày ngồi trên giường. Dưới chân giường có đặt một lư hương hình thú, bên trong đốt than bạc cao cấp.

Động tác của y có phần vụng về, một tay dùng khăn lụa lau tóc, tay kia đưa phần tóc còn ướt tới gần lò để hong khô.

Nghe tiếng bước chân, Tần Đạc Dã ngẩng đầu nhìn, y thấy mái tóc của Tần Huyền Hiêu xõa xuống, độ dài chỉ chạm đến thắt lưng, không khỏi thầm ghen tị. Nhìn lại mái tóc dài phiền phức của mình, y bực bội bĩu môi.

Văn Tình Hạc để tóc dài như vậy làm gì chứ!

Kiếp trước, tóc của Tần Đạc Dã rất ngắn. Hồi nhỏ ở Bắc Cương, gió vừa hanh vừa nóng, tắm xong cưỡi ngựa một vòng là gần như khô ráo.

Kinh thành quanh năm ẩm ướt, nhưng lúc ấy y đã là Hoàng đế, tất nhiên luôn có người hong khô tóc cho.

Dù công vụ bận rộn đến đâu, Tần Đạc Dã cũng sẽ chọn ngày tốt rồi cắt tóc ngắn lại để dễ dàng búi gọn, tiết kiệm thời gian hong khô.

Không giống như hiện tại, tốn công tốn sức hong lâu như vậy mà tóc vẫn còn ướt.

"Có kéo không?" Tần Đạc Dã thở dài, cầm mớ tóc còn ẩm lên, ngả người tựa vào giường hỏi.

"Làm gì?" Tần Huyền Hiêu bước tới.

Tần Đạc Dã lắc tóc, "Cắt đi, phiền phức quá."

Tần Huyền Hiêu nhíu mày, hắn tiện tay lấy kéo đưa qua, "Chẳng phải người trong gia tộc các khanh thường nói tóc là biểu hiện của lễ nghĩa và phẩm cách à?"

"Lễ nghĩa liêm sỉ là do tự mình suy xét, độ dài tóc thì có thể phản ánh được gì?" Tần Đạc Dã nhận lấy kéo, dứt khoát nâng tay cắt ngang mái tóc dài.

Tóc đen như mực, vừa ẩm vừa nặng rơi thẳng xuống đất.

"Phản ánh một người có sống trong nhung lụa hay không à?" Tần Đạc Dã lắc đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, sau đó bổ sung thêm.

Trái tim Tần Huyền Hiêu run lên, ánh mắt hai người họ giao nhau, Tần Đạc Dã cúi đầu nhìn phần tóc ngắn hơn phân nửa của mình, tỏ vẻ hài lòng.

Tóc mái rũ xuống che khuất đôi mày, nét mặt dường như không còn vẻ nhút nhát khi bị ép trình tấu ở đại điện, mà thay vào đó là sự tự tin và bình thản.

Phong thái cao quý như rồng phượng.

Tần Huyền Hiêu bất giác nghĩ đến câu này, không cách nào xóa nó khỏi tâm trí.

Những ký ức trong điện Vô Cực dần phai nhạt, đôi mắt đen tuyền của Tần Đạc Dã lại hiện lên rõ ràng, như thể lần gặp gỡ thực sự của họ là tại điện Hàm Chương.

Tần Huyền Hiêu tiến tới ngồi bên cạnh, dùng khăn lụa lau tóc cho y.

Phòng trong trở nên yên tĩnh. Hai người chờ tóc khô, xung quanh chỉ còn tiếng than bạc cháy lách tách rất khẽ trong lò.

Chẳng mấy chốc, tóc đã khô ráo.

Tần Đạc Dã mặc xong y phục, chuẩn bị rời đi.

"Văn khanh." Tần Huyền Hiêu bất ngờ lên tiếng.

"Sao vậy?" Tần Đạc Dã ngoảnh lại.

Hoàng đế trẻ tuổi vẫn ngồi trên giường, tóc hắn buông xõa, áo trong khoác hờ, lộ ra lồng ng.ực rắn chắc, nhưng thần sắc lại vô cùng nghiêm túc.

Tần Đạc Dã nhìn rồi bước lên hai bước, "Sao vậy, bệ hạ?"

Đột nhiên, Tần Huyền Hiêu vươn tay, nắm chặt cổ tay Tần Đạc Dã, kéo y đứng trước mặt mình.

Đứa nhỏ này bị sao thế?

Tần Đạc Dã mang theo sự dò xét đối diện với ánh mắt sắc như phượng của Tần Huyền Hiêu, thấy bên trong dường như ẩn chứa cảm xúc sâu lắng nào đó.

Y vẫn kiên nhẫn chờ động thái tiếp theo.

Hồi lâu, Tần Huyền Hiêu cất tiếng, giọng hắn khàn khàn: "Văn khanh, trẫm có thể tin khanh."

Tần Đạc Dã chăm chú nhìn Hoàng đế trẻ tuổi trước mặt. Trong đôi mắt phượng ấy là cảm xúc giằng xé mãnh liệt, sau cùng đưa ra quyết định trước đây chưa từng có.

"Trẫm sẽ tin khanh. Dù trẫm biết hành vi của khanh có nhiều điểm khác thường, nhưng trẫm vẫn sẽ tin."

Câu nói lặp lại nhưng giọng điệu nặng hơn, không rõ là tự thuyết phục mình hay thuyết phục người trước mặt.

Tần Đạc Dã giữ yên cổ tay bị siết chặt, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt kia, y khẽ gật đầu.

"Đã nói là người của trẫm, vậy vĩnh viễn không được phản bội trẫm."

Tần Huyền Hiêu nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng gân xanh nổi trên mu bàn tay cho thấy tâm tình hắn đang bất an.

Tần Đạc Dã thu tất cả vào mắt, y cúi đầu, lặng lẽ thở dài, sau đó lại ngẩng lên, bước thêm một bước đến gần Tần Huyền Hiêu.

Hoàng đế trông có vẻ không lớn tuổi lắm, vừa mới qua tuổi thành niên. Khi nhìn thấy gương mặt trẻ trung kia, Tần Đạc Dã bỗng hơi mềm lòng.

Dù sao thì chưa đến tuổi trưởng thành đã phải ngồi lên ngai vàng, một vị trí cô độc lạnh lẽo như thế, hắn chỉ có thể bước đi một mình.

Kiếp trước, Tần Đạc Dã cũng bị kéo lên vị trí này năm mười bảy tuổi. Từ đó, âm mưu quỷ kế, kiếm sắc đao lạnh, kể từ ngày ấy, y đã không còn có một giấc ngủ trọn vẹn nữa.

Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi lưới trời của đám hoạn quan chuyên quyền, nhưng rồi hàng ngàn cặp mắt trong thiên hạ lại đổ dồn lên y.

Những ánh mắt đầy kỳ vọng, bất lực, khao khát...

Y vắt kiệt sức mình, đêm ngày khó yên.

Mọi người đều nói Hoàng đế là đấng chí tôn, được nuôi dưỡng bởi những điều tốt nhất trên đời. Ai cũng mong muốn có được vị trí này, nhưng chẳng ai hiểu nỗi khổ tâm trong đó.

Nhưng Tần Đạc Dã hiểu.

Vì thế, nhìn hậu bối nhỏ tuổi này của mình, y cảm thấy đau lòng.

Chỉ có y biết, để ngồi vững trên vị trí ấy khi tuổi còn trẻ đã phải gánh chịu những gì.

Đứa trẻ ngoan, cực khổ cho ngươi rồi.

Y khẽ giơ tay, đặt bàn tay lên đỉ.nh đầu của vị Hoàng đế trẻ tuổi, nhẹ nhàng vu.ốt ve.

Ngay khoảnh khắc bị xoa đầu, đôi mắt của Tần Huyền Hiêu mở to vì kinh ngạc. Đôi mắt phượng gần như tròn xoe, đồng tử khẽ run lên, hắn ngỡ ngàng nhìn Tần Đạc Dã, thậm chí quên cả phản ứng.

"Ngươi! Hỗn... hỗn xược..." Giọng hắn có phần lắp bắp.

Tần Đạc Dã cúi người xuống, ánh mắt ngang tầm với Tần Huyền Hiêu, rồi lại vò nhẹ mái tóc mềm mại kia.

Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.

Sự tín nhiệm của Hoàng đế quý giá đến nhường nào. Đây là quyết định khó khăn lắm mới có được của đứa trẻ ấy.

"Yên tâm, bệ hạ, thần sẽ không bao giờ phản bội ngài."

Dù sao thì ngươi cũng là hậu duệ của nhà họ Tần. Nếu trẫm đã vượt qua trăm năm thời gian để đến tương lai, hậu duệ của trẫm, tất nhiên trẫm sẽ chăm sóc chu đáo.

Kiếp trước, trẫm đã vất vả đến chết, chẳng phải cũng vì mong muốn Đại Ngụy kéo dài quốc vận muôn đời sao?

Nếu ngai vàng lạnh lẽo, thì trẫm sẽ ở bên ngươi, giúp ngươi đi trên con đường này dễ dàng, ấm áp và vui vẻ hơn.

Vì vậy ngươi hãy chăm lo cho giang sơn xã tắc, trở thành một minh quân vì nước vì dân.

Bỗng nhiên, eo của Tần Đạc Dã bị kéo mạnh, rồi đổ người về phía trước. Y đành vội giơ tay, chống vào cạnh giường bên cạnh Tần Huyền Hiêu, áp sát trước mặt hắn.

Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể nghe được nhịp thở và nhịp tim của đối phương.

"Bệ hạ?"

Tần Đạc Dã cất tiếng hỏi.

Bất thình lình, cái đầu vừa bị vò nát nãy giờ đột nhiên chồm tới, chưa kịp nhìn rõ thì vai y đã đau nhói.

Mẹ kiếp! Lại cắn nữa! Đồ thần kinh!

Tần Đạc Dã tức đến mức không còn chút thương cảm nào dành cho "đứa trẻ" này.

Lớn xác như thế này rồi, có chó mới thèm xót!

Không đúng, sao lại tự mắng mình thế này! A a a a!

Y vung tay, dùng lực thoát khỏi bàn tay bị giữ, rồi dùng tay kia đẩy mạnh, ép hắn ngã xuống giường.

Tần Đạc Dã tức đến mức nghiến răng, đè hắn xuống, nghiến giọng mắng: "Tần Huyền Hiêu, ngươi là chó sao?!"

Tần Huyền Hiêu nghe vậy, không giận mà còn bật cười, để mặc bản thân bị ép lên giường.

"Còn cười nữa!" Tần Đạc Dã phẫn nộ, kéo cổ áo, chỉ vào những vết răng trên vai và cổ mình, vừa chỉ vừa trách mắng, giơ nắm đấm dọa dẫm: "Một, hai, ba cái, dấu vẫn chưa phai đây! Lại cắn nữa là ta đánh ngươi đấy!"

Ánh mắt Tần Huyền Hiêu lướt qua những vết cắn sâu cạn khác nhau, rồi dừng lại trong đôi mắt đen láy của Tần Đạc Dã.

Hắn đột nhiên mở miệng: "Ái khanh, đừng lừa trẫm."

Tần Đạc Dã khựng lại, y thu tay kéo hắn dậy, ánh mắt nghiêm nghị đối diện với Tần Huyền Hiêu: "Ta sẽ không phản bội người, bệ hạ."

Bởi vì, ta cũng mang họ Tần.

...

Vào đêm.

Trong điện Hàm Chương, ánh đèn lẳng lặng cháy sáng.

Điện Hàm Chương là nơi mà Tần Huyền Hiêu thường xử lý chính vụ.

Cũng gần với điện Cần Chính, nơi Thành Liệt đế từng xử lý quốc sự, nhưng hắn không muốn ngày ngày phải đối mặt với nơi Thành Liệt đế qua đời.

"Lại đây, giúp trẫm mài mực."

Ban đầu Tần Đạc Dã không để ý đến lời nói đó, cho đến khi trong điện vẫn duy trì sự yên lặng, y mới ngẩng đầu, thấy Tần Huyền Hiêu đang nhìn chằm chằm mình, hơi ngạc nhiên hỏi: "Ta?"

"Ừm."

"Hả? Chuyện này không phải vốn là việc của Câu Hoằng Dương sao?"

"Ông ấy có việc." Tần Huyền Hiêu khẽ động ngón tay, Câu Hoằng Dương vốn đứng chờ bên cạnh lập tức rời khỏi điện.

Tần Đạc Dã nhìn động tác nhỏ của Tần Huyền Hiêu, không khỏi thở dài: "... Bệ hạ, thần không mù."

"Qua đây, mài mực. Trẫm không muốn nói đến lần thứ ba." Giọng nói của Tần Huyền Hiêu thêm phần nghiêm khắc.

Thôi được, đúng là bản tính thích kiểm soát của đế vương.

Tần Đạc Dã tiến lại gần, đứng bên cạnh long án, y cầm thỏi mực đỏ, từ từ mài trên nghiên.

"Người đâu, mang cho Văn khanh một cái bệ ngồi."

Câu Hoằng Dương từ ngoài điện lại bước vào, thấy Tần Đạc Dã nhìn mình chăm chú, không hiểu sao cảm thấy hơi chột dạ. Ông vội mang bệ ngồi đặt xuống, rồi cúi đầu nhanh chóng lui ra ngoài.

Tần Đạc Dã không khách sáo, không đợi Tần Huyền Hiêu lên tiếng, y ung dung ngồi xuống bệ, tiếp tục mài mực.

Khi Tần Huyền Hiêu phê duyệt tấu chương, vẻ mặt hắn chẳng khác nào lúc nhìn mọi người không vừa mắt.

Lông mày nhíu chặt, ánh mắt dán vào tấu chương trước mặt. Nhìn một lúc lâu, hắn bỗng cười khẩy một tiếng, rồi lật nhanh các tấu chương trên bàn, chọn ra năm sáu bản, ném xuống sàn điện.

"Từng người một vẫn chưa hết hy vọng phải không? Người đâu, lột quan phục của mấy vị đại nhân lo lắng cho thiên hạ này, tống vào Thận Hình Ty đi." Giọng nói Tần Huyền Hiêu lạnh lẽo.

"Lại là chuyện thúc giục bệ hạ sớm phong phi lập hậu sao?" Tần Đạc Dã bất chợt lên tiếng.

Tần Huyền Hiêu nhướng mày, quay đầu nhìn y - người có vẻ đang khá nhàn nhã: "Văn khanh đúng là hiểu trẫm."

Tần Đạc Dã điềm nhiên đối mặt.

"Không phải lại muốn khuyên trẫm rằng hành động này không thỏa đáng chứ?" Tần Huyền Hiêu đột nhiên cảnh giác.

"Không." Tần Đạc Dã lắc đầu. Nếu là trước đây, có lẽ y sẽ phản đối, nhưng sau chuyến ra ngoài cung, đặc biệt là sau khi nói chuyện với Lưu Huyên Hải, y đã nhận ra rằng việc phong phi lập hậu này không đơn giản như những gì các triều thần nói là "vì sự ổn định của giang sơn xã tắc".

Y biết rằng, khi Hoàng đế đã tỏ ra giận dữ rõ ràng như vậy, mà bọn họ vẫn dám ngang nhiên dâng tấu, thì đó chính là thách thức hoàng quyền.

"Giết gà dọa khỉ là cần thiết." Tần Đạc Dã nói.

Tần Huyền Hiêu bất chợt cảm thấy người trước mặt rất hợp ý mình.

Hắn còn định nói thêm gì đó, Câu Hoằng Dương đột nhiên vào báo: "Bệ hạ, Giám chính của Tư Thiên Giám cầu kiến."

•••

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK