"Chẳng phải bệ hạ của các ngươi đã cử một ám vệ bảo vệ ta rồi sao?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Dưới mặt đất, ánh kiếm lạnh lẽo hiện lên hàn quang dưới bầu trời u ám.
Quận thú Kỳ Xuyên đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, giọng nói mang theo sợ hãi, mắt nhìn chằm chằm vào kiếm Thiên Tử đang kề sát cổ mình.
"Ngươi... ngươi... không có bằng chứng, sao có thể tùy tiện giết người?!"
Đúng lúc này, vài Huyền Y vệ được phái đi trước khi vào thành đã quay về.
Bọn họ bước lên ngay ngắn, báo cáo lại những gì đã thấy cho Tần Đạc Dã.
Không cần điều tra sâu, chỉ cần đứng trên một ngọn đồi cao hơn, nhìn từ xa cũng có thể thấy rõ.
Các thôn làng gần sông Kỳ Xuyên thuộc địa phận quận Kỳ Xuyên, giờ đây đã ngập chìm trong biển nước.
Nghe báo cáo, ngón tay Tần Đạc Dã khẽ run, y cố gắng trấn tĩnh tâm trạng.
Khoảnh khắc bàn tay run lên, lưỡi kiếm sắc bén lướt qua cổ Quận thú Kỳ Xuyên, cắt thành một vết máu.
Gã ta phát ra một tiếng thét chói tai, vang vọng cả bầu trời.
"Câm miệng!" Nghe tiếng hét thảm, Tần Đạc Dã nhíu mày, giọng điệu trở nên cộc cằn vì tức giận: "Còn kêu la nữa, ta lập tức lấy mạng ngươi."
Quận thú Kỳ Xuyên im bặt.
Bất chợt, "bịch" một tiếng.
Một người ăn mặc giản dị, trông vô cùng bình thường bị ném xuống trước mặt Tần Đạc Dã.
"Bắt được rồi, tên thông báo tin tức." Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai, sau đó tan biến.
Tần Đạc Dã quay đầu nhìn, chỉ kịp thấy một bóng đen chớp nhoáng biến mất. Lúc quay lại, y thấy sắc mặt Quận thú Kỳ Xuyên trắng bệch như giấy.
Tần Đạc Dã lập tức phản ứng, nhanh chóng lục soát người kẻ bị ném xuống, rút ra một lệnh bài khắc chữ "Chu".
Lệnh bài bị y quăng xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
"Không cần giải thích nữa. Thanh Huyền, áp giải gã ta vào lao ngục, sau đó thông báo toàn bộ dân trong quận, từ giờ ta sẽ tiếp quản mọi việc của Kỳ Xuyên."
Tình hình khẩn cấp, lũ lụt vẫn đang hoành hành, hàng vạn dân chúng lâm vào cảnh nguy nan. Tần Đạc Dã không có thời gian đôi co với Quận thú Kỳ Xuyên. Việc truy cứu trách nhiệm có thể để sau, bây giờ việc cấp bách là cứu nạn.
"Ngươi, thị vệ thủ thành, đúng, là ngươi đó. Dẫn đường, đi phủ nha." Tần Đạc Dã sải bước nhanh chóng, nắm lấy một thị vệ bắt hắn dẫn đường, rồi thẳng tiến vào trong thành.
"Những người khác tiếp tục giữ phòng thủ, không cho phép kẻ không phận sự ra vào thành!"
"Năm Huyền Y vệ lập tức chia đến kho lương Kỳ Xuyên, kiểm tra tình hình, xem lương thực bị lũ cuốn trôi bao nhiêu, còn lại bao nhiêu. Nếu còn lương thực, lập tức tổ chức nhân lực vận chuyển đến nơi an toàn."
Tần Đạc Dã tra kiếm vào vỏ, khuôn mặt trầm tĩnh, từng mệnh lệnh được đưa ra rõ ràng rành mạch.
"Triệu tập toàn bộ quan viên trong quận Kỳ Xuyên, nhanh chóng đến phủ nha chờ lệnh!"
"Các Huyền Y vệ khác, chia thành từng nhóm năm người, tỏa ra dọc theo sông Kỳ Xuyên, kiểm tra tình hình lũ lụt tại các thôn làng xung quanh."
"Hai ngươi, triệu tập tất cả thợ thủ công trong thành, nhanh chóng tập hợp!"
"Thanh Huyền, đích thân áp giải Quận thú, nhất định phải moi tin từ miệng gã, số lương thực thu gom lại đã cất ở đâu, càng rõ ràng càng tốt!"
Theo từng mệnh lệnh của Tần Đạc Dã, Huyền Y vệ lập tức xuất hiện, chia nhau hành động, nhanh chóng tỏa ra khắp nơi.
"Văn đại nhân, ngài đã phái tất cả Huyền Y vệ đi rồi, chỉ còn một mình ngài, có thể sẽ nguy hiểm." Thân hình Thanh Huyền cường tráng, ngay cả tên Quận thú béo phệ cũng có thể xách lên bằng một tay. Cậu không lập tức rời đi mà theo sát Tần Đạc Dã.
Tần Đạc Dã không dừng bước, thân ảnh nhanh nhẹn lên ngựa, liếc nhìn Thanh Huyền, thản nhiên nói: "Chẳng phải bệ hạ của các ngươi đã cử một ám vệ bảo vệ ta rồi sao?"
Y luôn cảm nhận được có một luồng hơi thở ẩn nấp trong bóng tối, chắc chắn đó là một cao thủ, còn mạnh hơn cả Huyền Y vệ hiện tại.
Nghe vậy, Thanh Huyền không do dự nữa, lập tức kéo Quận thú Kỳ Xuyên rời đi.
Bên trong phủ nha, không khí căng thẳng cực độ. Các quan viên trong quận Kỳ Xuyên chưa bao giờ chứng kiến cảnh bị người áo đen kề kiếm vào cổ, ai nấy đều sợ đến mức ngã lăn ra đất, nhanh chóng chạy đến phủ nha.
Tần Đạc Dã đạp mạnh cửa, mang theo áp lực đáng sợ bước vào.
Y đặt mạnh kiếm Chỉ Qua lên bàn.
Tiếng động vang lên, uy nghiêm lập tức lan tỏa.
Tất cả quan viên trong phủ nha đều nín thở, không ai dám hó hé.
Chẳng bao lâu, tin tức Quận thú Kỳ Xuyên bị giam vào đại lao đã lan truyền khắp nơi.
Vốn dĩ vị Quận thú này dựa vào thế lực nhà họ Chu mà tung hoành ngang dọc, trước nay vẫn luôn chèn ép đám quan viên dưới quyền. Giờ đối phương ngã ngựa, đám quan lại đồng loạt tố giác tội trạng của gã.
Nào là bức hiếp dân lành, tham ô hối lộ, đắm chìm trong tửu sắc, biển thủ công quỹ, lười biếng trễ nải, đó chỉ là chuyện thường ngày.
Tần Đạc Dã lẳng lặng lắng nghe, chẳng hề ngạc nhiên. Y khẽ gõ chuôi kiếm xuống bàn, cắt ngang đám quan viên đang ồn ào.
"Đủ rồi, ta chỉ muốn biết một chuyện: Đê điều trên sông Kỳ Xuyên, rốt cuộc đoạn nào gặp vấn đề? Trước khi mưa lớn, có ai kiểm tra không? Kết quả thế nào?"
Không khí phủ nha bỗng chốc im bặt. Chuyện này... phải nói thế nào đây?
Đê điều bị hỏng gây ra lũ lụt, tất cả bọn họ đều có trách nhiệm.
Nhưng ai là kẻ đứng ra thừa nhận, thì kẻ đó sẽ gánh hậu quả nặng nề nhất.
Hơn nữa, dù Quận thú đã thất thế, nhưng thế lực nhà họ Chu vẫn còn vững chắc trong vùng này.
Không ai dám chắc vị quan từ kinh thành mới đến này có thể trụ lại bao lâu, rốt cuộc là người thế nào, liệu có thực sự đào sâu điều tra hay sẽ bị thế lực nơi đây đồng hóa?
Nhỡ đâu y báo cáo tình hình lên kinh thành, mà mấy nhân vật lớn trên kia chỉ làm cho có rồi bỏ qua, thì bọn họ vẫn phải tiếp tục sống dưới thế lực nhà họ Chu.
Thế nên lúc này, tất cả quan viên trong phủ nha đều nhìn nhau, chẳng ai dám mở miệng.
"Không ai biết?" Tần Đạc Dã quét mắt sắc bén nhìn từng người.
"Vâng, vâng." Một quan viên khúm núm nói. "Chuyện này là do một mình Quận thú quyết định, bọn ta không biết gì cả!"
Dù sao cũng có thể đổ hết trách nhiệm lên Quận thú.
Tần Đạc Dã khẽ day trán, sắc mặt trầm xuống.
Chậc, xem ra bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Thanh Huyền cạy miệng Quận thú Kỳ Xuyên thôi.
"Khụ... tại hạ biết..."
Một giọng nói yếu ớt bệnh tật, mang theo sự mệt mỏi nặng nề vọng đến từ cửa phủ nha.
Tần Đạc Dã ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thanh Huyền đang dìu một thanh niên gầy gò trọng thương.
Thanh niên tóc tai bù xù, mặc bộ tù phục dính đầy vết máu. Quần áo rộng thùng thình như một cái bao tải khoác lên thân hình gầy trơ xương của y.
Người này trông vô cùng yếu ớt, sắc mặt trắng bệch. Mắt bị bịt kín bởi một lớp vải dày, chỉ có thể dựa vào Thanh Huyền để đứng vững, cả người lảo đảo như thể sắp đổ gục bất cứ lúc nào.
Thanh Huyền mặt không cảm xúc, xách y lên rồi bẩm báo với Tần Đạc Dã: "Y bị giam trong lao ngục, nghe nói có quan viên kinh thành xuống, nên vùng vẫy cầu xin thuộc hạ đưa y đến đây, nói rằng y biết rõ nội tình về nạn lũ."
"Đại nhân, bảy người bọn họ đã an toàn đến kinh thành rồi chứ?" Thanh niên gầy trơ xương dò dẫm hỏi.
"Ta gặp sáu người, đều an toàn." Tần Đạc Dã nhìn y một giây, đoán được thân phận của người này, bèn mở miệng: "Lâu tiên sinh, hãy nói cho ta biết về tình hình lũ lụt."
"Xem ra thư cầu viện của chúng ta đã được đưa đi thành công." Lâu Kha nở nụ cười nhẹ nhõm, nhưng cũng hiểu thời gian cấp bách, y nhanh chóng thu lại ý cười, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: "Tại hạ từng làm việc trong phủ nha một thời gian... khụ khụ khụ, khoản tiền sửa chữa kho lương được phát xuống vào mùa thu năm nay đã bị Quận thú Kỳ Xuyên tham ô. Gã có đem dâng lên cho ai hay không thì tại hạ không biết, khụ khụ..."
Nói đến đoạn này, Lâu Kha ho khan kịch liệt, cả người run rẩy như chiếc lá mỏng bị gió cuốn bay.
"Nhưng gã không ngờ năm nay mưa lớn, trực tiếp nhấn chìm kho lương. Gã sợ không có lương thực để nộp lên triều đình, bèn lén lút tiếp tục thu thuế." Tần Đạc Dã lên tiếng tiếp lời khi y còn đang ho.
"Khụ khụ... đúng vậy." Lâu Kha điều chỉnh hơi thở, nói tiếp: "Nhưng gã không nghĩ đến, không còn lương thực thì dân chúng làm sao sống sót qua mùa đông? Dù sao chỉ còn một con đường chết, vậy nên họ tụ tập nổi loạn. Gã sợ chuyện này làm lớn, bèn nghĩ ra cách, bảo dân chúng trở về thôn, rồi phái người đi nổ đê..."
Nổ đê!
Trước mắt Tần Đạc Dã như tối sầm lại, y siết chặt lòng bàn tay, giữ cho sắc mặt bình tĩnh.
"Ngươi nói tiếp đi."
"Ban đầu gã phái tại hạ dẫn người đi. Tại hạ hoảng hốt, xông vào phủ Quận thú chất vấn gã, kết quả bị gã bắt giam về nhà... Sau đó, gã lại phái người khác đi."
Lâu Kha nhớ lại, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ: "Tại hạ trốn khỏi đó ngay trong đêm. Biết mình không đánh lại đám người kia, bèn lập tức thông báo cho dân chúng sơ tán. Dù không giúp được nhiều... nhưng ít nhất có thể cứu sống thêm một nhóm người. Lúc chúng ta chạy trốn, không may bị quan binh truy sát."
Tần Đạc Dã gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Y siết chặt nắm đấm.
"Chúng cho nổ đê ở đâu?" Y tập trung vào điểm quan trọng, "Phạm vi ngập lụt ảnh hưởng đến bao nhiêu thôn huyện?"
"Đê trên thượng nguồn sông lớn Kỳ Xuyên, chỗ đầu tiên." Lâu Kha lập tức đáp: "Ngoài ra, đê thôn Thôi Vân cũng bị nước lũ cuốn trôi. Ban đầu, vùng chịu thiên tai là tất cả thôn làng hai bên bờ thượng lưu sông lớn, tổng cộng bảy thôn. Sau này còn những nơi nào khác thì tại hạ không rõ, vì lúc đó đã bị Quận thú tống vào lao ngục rồi."
"Được, ta đã hiểu." Ánh mắt Tần Đạc Dã sâu thẳm, lập tức ra lệnh: "Thanh Huyền, trước tiên đưa Lâu tiên sinh về nghỉ ngơi."
Y tiếp tục dặn dò: "Mọi người có mặt ở đây, lập tức đến thành tổ chức nhân lực, chuẩn bị đầy đủ trang thiết bị cứu hộ. Khi đợt Huyền Y vệ đầu tiên trở về, lập tức cùng họ đến vùng bị ảnh hưởng nặng nhất để sơ tán và cứu trợ, nhất định phải đảm bảo an toàn cho bách tính!"
"Thanh Huyền, lát nữa quay lại, dẫn thợ thủ công ra vùng đất cao bằng phẳng ở ngoại thành mà chúng ta đã đi qua lúc đến đây, dựng nhà tạm. Chuyển toàn bộ lương thực trong phủ Quận thú ra, triệu tập nhân lực nấu cháo, phân phát lương thực cho dân khi họ được tiếp nhận trở lại."
"Rõ!"