"Hàm răng sắc nhọn cắn lên môi y, như dã thú ngoạm lấy miếng thịt non mềm."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Tần Đạc Dã đành phải dừng lại, rồi trơ mắt nhìn văn võ bá quan đi ngang qua mình, ánh mắt họ ít nhiều đều mang theo vài phần khó hiểu.
Y chưa kịp phân rõ thì cửa điện Vô Cực vang lên một tiếng "ầm" rồi khép chặt. Một luồng sức mạnh to lớn từ phía sau ập đến, nắm chặt lấy cổ tay y.
Tần Đạc Dã bị Tần Huyền Hiêu kéo mạnh nửa lôi nửa đẩy, cánh tay cứng rắn siết chặt lấy eo, ép y rời khỏi cửa sau bên kia, sau đó kéo vào điện Hàm Chương.
"Rầm!"
Y bị ép chặt vào cánh cửa, hơi thở nóng rực áp lên tấm cửa gỗ. Tần Huyền Hiêu kề sát y, không để lại chút không gian nào cho y cựa quậy.
Bất chợt, một luồng lạnh lẽo lướt qua cổ, miếng vải lụa quấn trên cổ y bị giật lấy, rơi xuống đất.
Tần Huyền Hiêu cúi đầu sát lại, hoàng bào trên người hắn vẫn chưa thay ra, mão miện vẫn đội, chuỗi ngọc trên mũ khẽ va chạm, phát ra âm thanh vang dội. Tần Đạc Dã hơi nghiêng đầu để tránh mão miện, nhưng động tác này vô tình để lộ điểm yếu chết người, ngay lập tức bị đối phương cắn lên cổ.
"Shh..."
Tần Đạc Dã hít sâu, theo phản xạ siết chặt nắm tay, nâng lên định đánh. Nhưng cổ tay y lại bị ghìm chặt, y cố sức vặn nhưng không thể thoát ra, đành thuận thế dùng khuỷu tay thúc m.ạnh vào ngực đối phương.
Không ngờ Tần Huyền Hiêu cũng muốn so bì sức mạnh với y, hắn ngang nhiên chịu đòn mấy cú, cuối cùng cũng tìm được cơ hội chế trụ hoàn toàn hai tay y, giơ cao lên, đơn tay giữ chặt trên đỉnh đầu, ép chặt y vào cửa.
Tiếp theo, cơ thể nóng rực kia lại một lần nữa áp xuống, ghì chặt y, đầu gối chen vào giữa hai chân y.
"Ngươi lại phát điên cái gì nữa?!" Tần Đạc Dã giãy giụa không được, đành nghiến răng nghiến lợi gắt lên.
Tần Huyền Hiêu không trả lời, hắn bất ngờ đưa tay bóp lấy cổ y rồi siết nhẹ.
Hô hấp của Tần Đạc Dã tức khắc nghẹn lại, buộc phải ngửa đầu lên, đối diện với hắn.
Lông mày hắn nhíu lại, ánh mắt sắc bén mang theo sự xâm lược mãnh liệt. Trong đôi mắt phượng ấy, Tần Đạc Dã nhìn thấy một ngọn lửa như muốn thiêu rụi y thành tro bụi.
Bỗng nhiên, trước mắt Tần Đạc Dã thoáng qua bóng mờ, một cảm giác ấm nóng chặn lấy môi y, tiếp theo là từng đợt cắn m.út dày đặc.
Tần Đạc Dã mở to mắt, chấn động đến mức quên cả phản kháng, chỉ sững sờ nhìn người phía trước.
Tần Huyền Hiêu... đang hôn y?!
Não y trống rỗng, mãi đến khi cơn đau nhói trên môi truyền đến, y mới bừng tỉnh.
Không đúng, thay vì nói hôn, chi bằng nói tên chó này đang cắn môi y.
Chắc chắn con chó này có răng nanh, hàm răng sắc nhọn cắn lên môi y, như dã thú ngoạm lấy miếng thịt non mềm, rồi nghiền ép giữa hàm, dữ dội và tham lam, mang theo d.ục vọn.g chiếm hữu mạnh mẽ, sau đó nhấm nháp từng chút một.
Mùi máu tanh nhàn nhạt lan ra trong khoang miệng, lúc này Tần Đạc Dã mới hoàn toàn hồi thần.
Đường đường là Thiên tử, thế mà y lại bị một tên nhóc vô liêm sỉ cợt nhả khinh bạc như vậy?!
Toàn thân Tần Đạc Dã bị khống chế không thể động đậy, y tức giận cực điểm, bèn há miệng, hung hăng cắn trả lên môi dưới đối phương.
Dùng mắt trả mắt, lấy răng trả răng.
Tần Huyền Hiêu nhíu mày vì đau, rời khỏi môi y.
Cú cắn này của Tần Đạc Dã đã dùng hết sức, trực tiếp cắn rách da thịt, máu rỉ ra từ khóe môi Tần Huyền Hiêu.
Y hung hăng trừng hắn, cơn giận ngút trời khiến lồng ng.ực phập phồng dữ dội.
Tần Huyền Hiêu buông tay đang siết cổ y, tiện tay quệt vết máu trên môi, đôi mắt phượng đảo qua, nhìn giọt máu dính trên ngón tay cái.
Hắn giơ tay, quệt vệt máu lên môi Tần Đạc Dã.
Môi y vốn đã đỏ thẫm vì bị cắn xé, nay lại thêm vệt máu tươi, khiến nó càng trở nên yêu mị mê người. Đuôi mắt y đỏ lên, nơi sống mũi có một nốt chu sa, dưới ánh nến chập chờn, tựa như đóa trà my bừng nở rực rỡ.
Tần Huyền Hiêu nhìn y, ánh mắt càng lúc càng tối sầm, cổ họng khô khát, hắn không nhịn được mà nghiến răng, chỉ muốn xé y ra nuốt trọn.
"Tần Huyền Hiêu!" Tần Đạc Dã thấy ánh mắt đầy d.ục vọn.g của hắn, lập tức biết được tên này đang nghĩ cái gì. Thấy Tần Huyền Hiêu càng lúc càng áp sát, y không nhịn được lên tiếng gọi hắn, nhưng âm cuối lại hơi run rẩy.
Tần Huyền Hiêu nâng mắt, rời khỏi đôi môi nhìn thẳng vào mắt y.
Dường như là đang cho y cơ hội nói chuyện, cũng giống như một con thú săn mồi tỏ vẻ bất mãn khi bị gián đoạn bữa ăn.
"Ngươi chờ đã, chờ đã..." Tần Đạc Dã vội vã lên tiếng: "Có chuyện gì thì từ từ nói, trước tiên ngươi buông tay ra đã."
Buông tay rồi xem ông đây đánh chết ngươi...
"Ưm!"
Tần Huyền Hiêu nhìn đôi môi y hé mở, vệt máu đỏ tươi theo đó mà khẽ nhấp nháy, hắn lập tức cúi xuống, nặng nề cắn lên môi y lần nữa.
Nghe thấy tiếng rên nghẹn ngào của y, Tần Huyền Hiêu cực kỳ hài lòng.
Tần Đạc Dã lại bị cắn không kịp đề phòng, y ngẩn ra một giây, sau đó hoàn toàn từ bỏ ý định an ủi đối phương. Y chửi thẳng: "Tên cầm thú này! Chuột còn có da, mà ngươi thì không có tí liêm sỉ nào..."
"Trẫm đã đợi khanh suốt một đêm."
Giọng nói khàn khàn của Tần Huyền Hiêu đột nhiên vang lên.
"Sao cơ?" Tần Đạc Dã sững sờ, lời mắng chửi nghẹn lại trong họng.
"Cả đêm trẫm không ngủ." Tần Huyền Hiêu cúi mắt, buông tay trói buộc rồi vòng qua eo y, hắn hạ giọng, trán nhẹ nhàng tựa lên vai Tần Đạc Dã một lúc, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào y, nói: "Trẫm vẫn luôn đợi khanh quay về."
Tần Đạc Dã cứng đờ, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.
Y nhìn dáng vẻ hắn thì thầm khe khẽ, chợt nhận ra quầng thâm nơi đáy mắt đối phương.
Vẫn luôn... đợi y?
Một cảm giác khó nói thành lời tràn lên từ đáy lòng y, rồi lan dần lấp đầy tâm trí, cuối cùng tràn ngập khắp tứ chi.
Kiếp trước, em trai ruột Tần Trạch Chi của y thích sự tự do, từ lâu đã luôn miệng nói muốn làm một Vương gia nhàn rỗi. Là huynh trưởng, đương nhiên y không nỡ để em mình chịu khổ, vì thế đã sớm phong vương cho nó, phong đất ngay bên cạnh kinh thành, một vùng đất trù phú.
Mặc dù Tần Trạch Chi vẫn thường xuyên chạy vào cung thăm y, cùng y uống rượu chơi cờ, hoặc thỉnh thoảng còn ném cả đứa con bé bỏng của mình vào cung để chơi với y.
Nhưng chung quy việc vào cung làm khách và việc sống trong cung vẫn là hai chuyện khác nhau. Phần lớn thời gian, nơi này chỉ có một mình Tần Đạc Dã.
Một mình cô đơn, ngồi sau long án bầu bạn với chính vụ, lẻ loi trơ trọi đến tận hừng đông.
Lúc này đây, câu nói "vẫn luôn đợi khanh quay về" bất chợt chạm vào một góc mềm mại trong tim Tần Đạc Dã.
Hai tay đã không còn bị trói buộc, y nhẹ nhàng chống lên vai đối phương, do dự muốn dùng sức đẩy người ra nhưng lại không thể, đầu ngón tay y khẽ run lên trong chốc lát, cuối cùng hờ hững đặt lên vai Tần Huyền Hiêu.
Dường như cơn giận bị dập tắt ngay trong khoảnh khắc đó, Tần Đạc Dã lấy lại giọng nói của mình: "Hôm... hôm qua ta đã nói với Huyền Y vệ đến đưa thuốc rằng tối nay sẽ không về cung."
"Nhưng chẳng phải trẫm đã tìm thấy khanh trước à?" Tần Huyền Hiêu siết chặt vòng tay ôm y hơn nữa, thuận thế áp sát, khiến chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt, "Trước đó khanh đã đi đâu, trẫm hoàn toàn không biết."
Tần Đạc Dã bất giác lùi về phía sau, nhưng sau lưng y chính là cánh cửa đóng chặt, không còn đường trốn thoát. Nghe lời nói của Tần Huyền Hiêu, y bất giác có chút chột dạ.
Tần Huyền Hiêu nói không sai, lúc này Tần Đạc Dã mới nhận ra dường như bản thân chưa từng cân nhắc đến cảm nhận của hắn.
Có lẽ do kiếp trước làm Hoàng đế đã quen với tôn nghiêm, chưa bao giờ nghĩ đến việc phải báo cáo hành tung cá nhân cho ai.
Bị đôi mắt phượng mang theo cảm xúc nồng đậm nhìn chằm chằm, Tần Đạc Dã không khỏi tránh né ánh mắt đó. Y hơi nghiêng đầu, nhưng lại bị người ta thô bạo giữ lấy cằm, cưỡng ép quay về đối diện với hắn.
"Lúc về trẫm còn đến Tây phường mua món ngọt mà hôm trước khanh thích ăn."
Tần Đạc Dã theo ánh mắt hắn nhìn qua, thấy gói giấy dầu của quán nước đường kia.
"Đêm qua Ngự thiện phòng đã hâm nóng điểm tâm hết lần này đến lần khác." Tần Huyền Hiêu nói: "... nhưng khanh mãi không chịu quay về, bánh đã nguội rồi."
Ánh mắt Tần Đạc Dã rơi xuống gói giấy đã loang lổ vết dầu, đột nhiên nhớ lại lời mà Đệ Ngũ Ngôn nói với y hôm qua.
Mặc dù Tần Đạc Dã không dễ dàng bị những thủ đoạn lấy lòng nhỏ nhặt làm rung động, nhưng chân tình của người ta, y đâu thể giẫm đạp.
Lòng y bỗng chốc trở nên mềm mại.
"... Xin lỗi." Tần Đạc Dã nhẹ giọng nói.
"Vừa nãy khanh còn mắng trẫm cơ mà."
Tần Đạc Dã nhìn vào đôi mắt phượng ánh lên tia sáng lấp lánh, bỗng nhiên cảm thấy Tần Huyền Hiêu lúc này có chút tủi thân.
"Lúc đó... ta không biết..." Tần Đạc Dã dịu dàng đáp.
Y không nhận ra mình đã sai, cứ tưởng Tần Huyền Hiêu lại đang phát điên vô cớ.
Tần Đạc Dã nhìn hắn vẫn cúi đầu, trán tựa vào vai mình.
Hình như vẫn còn vướng mắc trong lòng.
"Vậy ta bù đắp cho ngươi?" Tần Đạc Dã hỏi.
Y nghĩ, lần sau ra khỏi cung sẽ đến quán nước đường kia mua ít bánh mang về.
Nhưng khi Tần Huyền Hiêu nghe thấy câu này, hắn bỗng ngẩng đầu lên, ánh nến phản chiếu trong mắt lóe sáng.
"Bù đắp?" Hắn lặp lại, bàn tay vòng quanh eo Tần Đạc Dã khẽ siết chặt, đột nhiên cởi bỏ thắt lưng phía sau y, giọng nói trầm khàn: "Được, ái khanh nói xem, định bù đắp cho trẫm thế nào?"
"Lần sau xuất cung..."
Tần Đạc Dã còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên cả người y cứng đờ.
Đồng tử y khẽ run, cảm nhận được thắt lưng mình bị tháo ra, áo bào quan phục bên ngoài mở tung.
Một bàn tay nóng bỏng men theo lớp áo len lỏi vào, lướt qua phần vạt áo mở rộng, chạm đến làn da trần, khiến y run lên vì ngứa.
"Khoan đã... Tần Huyền Hiêu! Ngươi làm gì!"
Tần Đạc Dã vội vàng quát lớn, đưa tay chặn lại bàn tay đang tiếp tục mò mẫm xuống dưới.
Bất thình lình, cổ tay y bị nắm chặt, hai tay bị chồng lên nhau. Tần Huyền Hiêu dùng chính đai lưng của y quấn từng vòng quanh cổ tay, trói chặt lại, đầu còn lại nằm trong tay hắn.
"Không phải nói bù đắp sao?" Hắn kéo mạnh đai lưng, áp sát bên tai Tần Đạc Dã, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, khẽ nói: "Trẫm tự lấy, thế nào?"
"Ta không có ý đó!" Tần Đạc Dã giãy giụa nhưng không thể thoát ra, y nâng chân định đẩy người kia, nhưng lại bị bàn tay nóng rực của hắn luồn vào bên dưới.
"Ái khanh, khanh xuất cung cũng không báo với trẫm, còn qua đêm không về..." Hắn dùng đầu ngón tay linh hoạt trêu chọc, khẽ cắn lên vành tai Tần Đạc Dã, giọng nói trầm đục: "Trẫm một mình cô đơn trong cung, giữ lấy bánh ngọt đã nguội, đợi khanh đến tận bình minh..."
Tần Đạc Dã run lên một tiếng thật khẽ, nghe lời hắn nói, dần dần ngừng giãy giụa.
Quả thật là vậy.
Nhưng...
Nhưng như thế này...
Có ổn không đây?
Y do dự ngập ngừng, nhưng trong mắt người kia, đó lại là sự mặc nhận.
Tần Huyền Hiêu càng thêm lấn tới, chỉ vài động tác, đã có chuyện không thể miêu tả xảy ra.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, khiến vành tai Tần Đạc Dã tê dại.
"Hóa ra ái khanh cũng rất thích nhỉ, khanh xem, nó đã..." Tần Huyền Hiêu ghé sát bên tai Tần Đạc Dã nói một câu.
Vành tai Tần Đạc Dã lập tức đỏ bừng, y phản bác: "...Không phải, ai bị bày trò như vậy cũng sẽ có phản ứng thôi mà?"
Y cố giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được chút run rẩy.
Tên khốn này, ăn nói thật thô thiển.
Tần Huyền Hiêu lại chỉ nghe những gì hắn muốn nghe, tay siết chặt hơn, cố chấp nói: "Trẫm chỉ muốn khanh lấy cái này bồi tội, khanh thấy thế nào?"
Mặc dù y là người sai trước, cũng là người đang được hầu hạ...
Ánh mắt hắn lướt qua bàn, nơi mấy chiếc bánh ngọt đã nguội lạnh vẫn còn đó.
Tần Đạc Dã lại nhớ đến cảm giác mãnh liệt ngày hôm ấy khi ý thức trở nên mơ hồ, mặt y càng đỏ hơn.
Thực sự là, thoải mái.
Vậy thì, cứ như vậy đi?
Cứ thỏa mãn tên nhóc hỗn xược này, để hắn yên tĩnh lại, cũng tiện cho bản thân. Nếu không, lần sau ra khỏi cung lại phiền phức.
Y vẫn còn những kế hoạch chưa ai hay biết, cũng không thể để giang sơn nhà Tần rơi vào tay hắn.
Có lẽ y cần lừa gạt Hoàng đế để dễ hành động về sau.
Chắc chắn là như vậy.
Nghĩ đến đây, Tần Đạc Dã nhắm mắt, tựa đầu ra sau chạm vào cánh cửa.
Đầu óc y nóng bừng, chính y cũng không biết vì sao, cũng không rõ lý do mình tự thuyết phục bản thân có thực sự hợp lý hay không, chỉ đành hoang mang gật đầu.
Tần Huyền Hiêu luôn dùng khóe mắt để quan sát phản ứng của Tần Đạc Dã, thấy y như vậy hắn thoáng sững người, rồi lập tức lộ vẻ vui sướng.
Hắn vốn thông minh, nhìn thoáng qua bánh ngọt trên bàn, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Ánh lửa hắt bóng trong đôi mắt phượng, khiến nó lóe lên tia ranh mãnh khó nhận ra.
Hắn bất ngờ siết chặt dải lụa trong tay, nhìn Tần Đạc Dã với vẻ hào hứng, như thể y đã thỏa hiệp, đôi mắt ấy khép lại, hai tay bị trói buộc, đành thuận theo động tác của hắn. Cảm giác chinh phục khiến lòng hắn thỏa mãn tột cùng.
Ngọn lửa phun trào từ núi lửa trong dòng dung nham cực nóng, gầm thét chực chờ bùng nổ.
Tần Huyền Hiêu bế bổng y lên, bước về phía sau bức bình phong trong nội điện.
Tần Đạc Dã mở trừng mắt, kinh hãi thốt lên: "Ngươi... chẳng lẽ định ngay bây giờ?! Không được, sao có thể hoang dâm giữa ban ngày?!"
"Làm gì có mặt trời?" Tần Huyền Hiêu thờ ơ liếc ra ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, mưa lại đang rơi: "Trời đang mưa, không tính là ban ngày."