• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi còn dám để nó chĩa vào ta nữa, ta sẽ cắt phăng nó đi!"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Tần Huyền Hiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Hắn chưa bao giờ phòng bị trước Tần Đạc Dã, nên không kịp phản ứng, bị đối phương bất ngờ nhấc bổng lên. Giây tiếp theo, lưng hắn chạm đất, "bịch" một tiếng, Tần Huyền Hiêu ngã mạnh ra đất.

Một tay Tần Đạc Dã kìm chặt cánh tay hắn, tay kia ấn lên ngực hắn. Y cúi người, vắt chân một cái, trực tiếp ngồi lên người Tần Huyền Hiêu, giơ nắm đấm rồi giáng thẳng vào mặt đối phương.

Đôi mắt phượng của Tần Huyền Hiêu run rẩy, hắn vội giơ tay lên đỡ.

Nắm đấm ấy nện thẳng xuống cẳng tay.

Cơn đau nhói lên, Tần Huyền Hiêu rít một hơi lạnh. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng lực đánh của Tần Đạc Dã mạnh đến mức nào. Nếu không kịp chặn, cú đấm này mà giáng thẳng vào sống mũi, chắc chắn sẽ khiến hắn máu chảy ròng ròng.

Tần Huyền Hiêu hoang mang chịu trận, hắn dời cánh tay chắn mặt đi, ngẩng đầu nhìn Tần Đạc Dã đang ngồi trên người mình, biểu cảm đầy kinh ngạc.

"Ái khanh, sao khanh lại... á!"

Chưa kịp nói hết câu thì cú đấm của Tần Đạc Dã đã đổi hướng, đánh mạnh vào bên hông hắn.

Tần Huyền Hiêu lại ăn một đấm: "?"

Hắn ngơ ngác nhìn đôi mắt đầy giận dữ kia.

Tần Đạc Dã lại giơ tay, đấm thêm một cú nữa!

"Á! Đau đau đau!"

"Ngươi nhất định bắt ta phải đánh ngươi ở nơi non xanh nước biếc thế này đúng không?" Tần Đạc Dã lạnh lùng cười, túm lấy cổ áo hắn, nhìn từ trên cao xuống.

Y thừa nhận rằng lúc đầu y có chút mất kiểm soát vì tức giận nên hạ đòn chưa chuẩn, lẽ ra phải đánh vào nơi yếu nhất là bụng chứ sao lại đánh vào mặt được?

Nếu hôm nay y đánh cho Tần Huyền Hiêu mặt mũi bầm dập, lúc trở về bị quần thần nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Đường đường là Hoàng đế mà để người khác thấy bộ dạng này thì mất mặt biết bao! Nếu khiến Hoàng đế xấu hổ trước bá quan rồi giận dữ mà xử tử mình thì đúng là mất nhiều hơn được.

May mà, Tần Đạc Dã có thừa cách đánh đau đến chết đi sống lại mà không để lại dấu vết.

Nghĩ vậy, y đẩy mạnh Tần Huyền Hiêu xuống đất, tiếp tục đấm liên tiếp như mưa rơi.

Có lúc Tần Huyền Hiêu giơ tay lên chắn, nhưng Tần Đạc Dã đã bẻ ngoặt cánh tay hắn sang một bên, rồi chọn những chỗ yếu nhất trên cơ thể mà ra tay.

"Bịch!"

Lại thêm một cú nữa.

Tần Đạc Dã bảo đảm, Tần Huyền Hiêu sẽ đau đến chết đi sống lại, nhưng bên ngoài tuyệt đối không có vết bầm.

Tiếng đấm vang lên liên hồi bên hồ nước.

Một lúc lâu sau, động tác của Tần Đạc Dã dần chậm lại. Đánh người cũng không phải việc nhẹ nhàng gì. Y hoạt động mạnh đến mức trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, đôi môi hơi hé mở, sắc mặt nhuốm một tầng đỏ ửng.

Tần Huyền Hiêu như đã chấp nhận số phận, cũng không còn phản kháng nữa, chỉ nằm ngửa trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng nhìn Tần Đạc Dã.

Trong đôi mắt phượng ấy ẩn chứa một d.ục vọ.ng sâu lắng, hắn nhìn đôi môi hơi mở của y, trên đó còn vương vết máu đã khô, vì bị cắn nên hơi sưng đỏ. Cả nhịp thở không tự chủ phập phồng, lớp mồ hôi mỏng trên trán, sắc đỏ trên mặt của đối phương...

Hơn nữa, người nọ còn đang cưỡi trên người hắn, hai chân kẹp chặt lấy eo hắn.

Dù bị đánh, nhưng cơn đau thấu xương này khiến Tần Huyền Hiêu cảm nhận rõ ràng dấu vết tồn tại của người trước mắt.

Bất kể là cảm xúc gì, ngay lúc này, tâm tình của người này là vì hắn mà dậy sóng, tất cả đều xoay quanh hắn.

Tần Huyền Hiêu bỗng dưng có chút hưng phấn.

Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, không nhịn được nuốt nước bọt, cả cơ thể cũng có phản ứng.

Tần Đạc Dã đang định dừng tay để thở một hơi thì đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó cưng cứng.

Y lập tức sững sờ, trợn to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Tần Huyền Hiêu.

"Ngươi là cầm thú đấy hả?"

Bị đánh mà còn có tâm tư nghĩ đến chuyện đó, cơ thể còn phản ứng nữa chứ?!

Y thấy Tần Huyền Hiêu cong khóe môi, bật cười khe khẽ, tiếng cười tràn đầy niềm vui thích.

Tần Đạc Dã cứng người.

Y lại thấy hắn nâng tay lên, chậm rãi vu.ốt ve từng ngón tay y, ánh mắt như lưu luyến, nhẹ giọng hỏi: "Tay có đau không?"

Trời ơi, b.iến th.ái!!!

Tần Đạc Dã giật mạnh tay ra, rời khỏi người hắn, y rút con dao găm giấu trong ngực, bật lưỡi dao lên.

"Lạch cạch" một tiếng, dao rời khỏi vỏ.

Một tay y túm lấy cổ áo Tần Huyền Hiêu kéo lên, tay còn lại cầm dao gí xuống, y tức giận gằn từng chữ: "Ngươi còn dám để nó chĩa vào ta nữa, ta sẽ cắt phăng nó đi!"

Ai ngờ, dao vừa ấn xuống, Tần Huyền Hiêu bỗng cụp mắt, lông mi run rẩy, hắn khẽ rên một tiếng.

Tần Đạc Dã giật mình, lập tức buông tay!

Tai y vừa nghe phải thứ ô uế gì vậy!!!

"Ái khanh..." Tần Huyền Hiêu th.ở d.ốc, dính sát lại gần.

Dao găm rơi xuống bãi cỏ không một tiếng động. Tần Đạc Dã giận đến mức đẩy mạnh hắn ra, thậm chí còn dùng chân đá Tần Huyền Hiêu ngã trở lại đất, rồi giơ chân giẫm mạnh lên thứ đó.

"Á... ái khanh có thể... dịch lên trên chút, dùng thêm sức một chút không..."

Tần Huyền Hiêu... hắn còn dám bắt đầu hướng dẫn mình???

Tần Đạc Dã trợn mắt há mồm, y dừng động tác, trừng xuống, lại thấy tên cầm thú kia nằm trên đất, đôi mày khẽ nhíu, mắt híp lại, chậm rãi nghiến răng.

Thấy Tần Đạc Dã quay qua, Tần Huyền Hiêu còn nhướng mày, hơi nhếch khóe môi cười, rồi thè lưỡi liế.m nhẹ môi mình.

Biểu cảm ấy... thật khó nói rõ, vừa như đang tận hưởng, lại vừa như đang khiêu khích.

Tần Đạc Dã lạnh lùng cười, y giơ chân bước qua, không quan tâm gì nữa. Hoàng đế có bị bầm mặt hay không, y mặc kệ! Y siết chặt nắm đấm, vung tay lên, một đấm giáng thẳng vào sống mũi hắn.

"Á!" Tần Huyền Hiêu đau đến hít một hơi lạnh, vừa định nói thêm gì thì lại bị một cú đấm chết điếng giáng thẳng vào bụng.

Cú này Tần Đạc Dã dùng toàn lực, đau đến mức khiến hắn nhăn nhó, ngay cả hơi thở cũng thay đổi, chẳng còn sức mà nói bậy nữa. Hắn nằm bẹp dưới đất, hai tay yếu ớt ôm chặt lấy bụng.

Mọi biểu cảm trên khuôn mặt ấy đều biến mất, chỉ còn lại cơn đau khó tả. Một vệt máu đỏ tươi chầm chậm chảy dọc theo sống mũi Tần Huyền Hiêu, khóe miệng cũng bị cọ xát rách da, ửng đỏ một mảng.

Lần này đúng là bị đánh cho ngoan ngoãn rồi.

Tần Đạc Dã thấy cũng đủ bèn dừng tay. Hai cú đấm vừa rồi y không hề nương tay, ra sức đánh thật mạnh, đến tận cùng mới dừng lại.

Hừ, Tần Huyền Hiêu khó chịu, vậy thì y càng sảng khoái.

Hôm nay y đã mạnh tay đập cho hắn một trận tơi bời, nhìn đối phương không còn sức đánh trả, bao nhiêu uất ức tích tụ trong lòng suốt khoảng thời gian qua cuối cùng cũng được giải tỏa.

Tần Đạc Dã phủi quần áo đứng dậy, y hả hê vô cùng, như thể đã trả được mối thù lớn.

Xem như báo được mối nhục bị trêu đùa bỡn cợt mấy ngày trước.

Sảng khoái.

Ân oán xóa sạch, Tần Đạc Dã đứng thẳng người, ngoái đầu nhìn lại, Tần Huyền Hiêu đang ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.

Tần Đạc Dã tự biết mình ra tay mạnh cỡ nào. Dù không đến mức gây thương tích nghiêm trọng, nhưng cũng đủ để hắn đau đớn một trận. Trong thời gian ngắn, chắc chắn Tần Huyền Hiêu không thể đứng lên được.

Nghĩ vậy, Tần Đạc Dã quay người trở lại, ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa tay vỗ vỗ mặt hắn.

"Nghe này, lần sau nếu còn dám cưỡng ép ta trái với ý muốn..." Tần Đạc Dã nhấc tai Tần Huyền Hiêu lên, nhẹ giọng nói: "Mỗi lần ngươi làm, ta sẽ đánh ngươi một trận."

Tần Đạc Dã đứng dậy, ánh mắt quét qua bộ trường sam màu đen trên người đối phương, thấy những dấu chân lấm tấm bám trên vải.

Nhìn chướng mắt quá, y lại giơ chân đá Tần Huyền Hiêu thêm mấy cái, cho đến khi trên bộ y phục đen tuyền phủ đầy dấu chân, lúc này y mới hài lòng.

Tần Đạc Dã đến bên cạnh dắt Quan Nguyệt. Quan Nguyệt nhận ra y, bèn rướn đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Tần Đạc Dã.

Y xoay người lên ngựa, quay đầu nhìn kẻ đang nằm bất động trên đất, cất lời: "Dám một thân một mình đến đây, chắc chắn là không có nguy hiểm gì. Ngươi có trường kiếm, dưới đất còn có một thanh gao găm, gặp dã thú cũng không chết được đâu. Cứ nằm đó đi, thưa ngài."

Nói xong, y vỗ nhẹ lên lưng ngựa: "Quan Nguyệt, đi thôi!"

Tần Huyền Hiêu: "..."

Quan Nguyệt, ngươi phản chủ!

Toàn thân hắn đau nhức, dù có thể cử động, nhưng lại chẳng buồn đứng dậy. Hắn nhìn theo bóng lưng Tần Đạc Dã cưỡi con ngựa của mình rời đi, bóng dáng ấy dần khuất trong rừng.

Tần Huyền Hiêu cứ thế đờ đẫn nhìn theo, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng ấy nữa, hắn mới ngửa đầu nằm phịch xuống bãi cỏ.

Phong cảnh ven hồ đẹp đến ngây người. Tần Huyền Hiêu vùi mình trong thảm cỏ, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm.

Một lúc lâu sau, hắn bỗng bật cười.

Tần Huyền Hiêu giơ tay tùy tiện lau đi vết máu trên mặt, nụ cười càng lúc càng trở nên phóng túng.

Hắn li.ếm nhẹ vệt máu bên khóe môi, cảm nhận mùi vị tanh ngọt vẫn còn vương trong khoang miệng, hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra.

Hắn có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể đối phương đè lên mình, có thể cảm nhận rõ ràng đường nét săn chắc trên đôi chân ấy.

Hắn gần như bị cuốn vào đôi mắt đen láy kia, rồi phát hiện bản thân cũng thích cảm giác bị đối phương đứng trên cao nhìn xuống. Ánh mắt ấy, tư thái ấy, chậc chậc!

Tần Huyền Hiêu cũng rất thích dáng vẻ kinh ngạc, còn có vành tai ửng đỏ của đối phương mỗi khi hắn giở trò lưu manh.

Hắn cảm thấy giữa hai người như vừa phá bỏ một thứ rào cản nào đó sau trận đòn này, dường như quan hệ giữa họ càng thêm gần gũi thắm thiết.

Bị đánh chẳng là gì cả, nhưng cái cảm giác da thịt kề cận kia, mới thực sự khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

Hồi tưởng thật lâu, Tần Huyền Hiêu bỗng giơ tay che mắt, chìm vào bóng tối.

Xong đời rồi, ngày càng thích y hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK