"Mãi mãi đứng về phía bệ hạ."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Tí tách.
Cảm giác mát lạnh rơi lên trán, rồi men theo gò má trượt xuống dưới.
Ký ức trong giấc mơ của Tần Đạc Dã dừng lại tại cảnh Văn Tình Hạc gào khóc thảm thiết trong điện Vô Cực, sau đó bị Huyền Y vệ dùng chuôi kiếm đập ngất.
Hàng mi của Tần Đạc Dã khẽ run, những giọt nước lách tách rơi xuống.
Y mở mắt.
Lúc này tầm nhìn vẫn còn hơi mờ, sau vài lần chớp chớp, Tần Đạc Dã nhìn thấy một tà áo đen tuyền, mũi giày đối phương khẽ nhúc nhích, khiến nước đọng dưới nền cũng xao động theo.
Tần Đạc Dã ngẩng đầu lên, thấy Tần Huyền Hiêu đang đứng trước mặt, Phạm Quân ôm một thùng nước đá lớn khom lưng đi theo sau.
"Trẫm cứ tưởng ngươi chết rồi." Tần Huyền Hiêu liếc nhìn y, nhàn nhạt nói.
"Tạ ơn lời chúc phúc của bệ hạ." Tần Đạc Dã nhếch môi cười: "Tiếc là mệnh vi thần còn cứng lắm."
Hai tay y vẫn bị treo cao hai bên, tóc mái ướt sũng dính vào mặt, lớp triều phục cũng ướt nhẹp.
Dù đang bị giam giữ, nhưng chỉ qua hai câu giao phong, khí thế của Tần Đạc Dã vẫn ngang ngửa với bậc Thiên tử lúc bấy giờ.
Phạm Quân đứng nhìn, cảm thấy như hai con rồng đang giao chiến, hắn không nhịn được xen vào một câu: "Bệ hạ, vậy thùng nước đá này có cần nữa không?"
"Mù à?" Tần Huyền Hiêu liếc mắt sang, "Người đã tỉnh rồi, nếu ngươi thích thì trẫm có thể đổ lên đầu ngươi."
"Vi thần không dám." Phạm Quân lúng túng lau mồ hôi vốn không hề tồn tại trên trán, nhân tiện ôm thùng nước rút lui, chỉ còn Tần Đạc Dã và Tần Huyền Hiêu ở trong ngục.
Bên trong nhà lao chìm vào sự tĩnh lặng lạ kỳ, hai người lặng lẽ nhìn nhau, không ai mở lời trước, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt vang lên.
Tần Đạc Dã chăm chú nhìn vào đôi mắt phượng sâu thẳm dài hẹp của Tần Huyền Hiêu, y bất ngờ lên tiếng: "Bệ hạ, ta có thể giúp người."
Nghe câu nói không đầu không đuôi ấy, Tần Huyền Hiêu nhướng mày: "Giúp trẫm? Văn khanh ám chỉ điều gì?"
"Triều đình."
Tần Đạc Dã không để ý đến giọng điệu mỉa mai của vị Hoàng đế trẻ, chỉ đáp lại bằng sự bao dung của bậc trưởng bối: "Quần thần trên triều, có lẽ ai cũng có tư tâm và mưu tính riêng, hoặc tranh quyền đoạt lợi, hoặc mong cầu lưu danh sử sách. Nhưng ta thì khác, ta có thể mãi mãi đứng về phía bệ hạ, tuyệt đối không hai lòng."
"Văn Tình Hạc, lời này của ngươi..." Dường như Tần Huyền Hiêu có chút bất mãn, giọng điệu cũng sa sầm: "Quần thần có ai mà không trung thành với trẫm? Trẫm cần ngươi làm gì?"
"Trung thành?" Tần Đạc Dã bật cười, y nhướng mày nhìn Tần Huyền Hiêu đầy ngông cuồng: "Trung thành là một chuyện, có ý đồ riêng lại là chuyện khác. Họ vẫn có thể trung thành mà làm những gì họ cho là đúng, còn viện dẫn Quốc lễ ra khuyên nhủ người đồng ý nạp phi. Điều đó đâu cản trở gì."
Thấy Tần Huyền Hiêu đột nhiên trầm mặc, giọng nói của Tần Đạc Dã nhẹ nhàng, nhưng lại sắc bén như một lưỡi dao: "Nếu không... sao lại xảy ra tranh cãi về việc phong phi lập hậu?"
Tần Đạc Dã từng làm Hoàng đế, nên hoàn toàn hiểu rõ tâm lý của một đế vương: "Có lẽ có người trung thành với Đại Ngụy, có người trung thành với quốc gia. Nhưng bệ hạ, ta thì khác, ta chỉ trung thành với người."
Dựa vào ký ức có thể thấy, vị Hoàng đế trẻ tuổi này vẫn chưa nắm được triều chính trong tay.
Y biết rõ Tần Huyền Hiêu muốn gì nhất.
"Cũng mới lạ nhỉ." Tần Huyền Hiêu chậm rãi lên tiếng.
Nghe câu này, Tần Đạc Dã biết chuyện sắp thành, y bèn nheo mắt nhìn Tần Huyền Hiêu, giọng nói mang theo ý tứ mê hoặc: "Vậy nên, bệ hạ của ta, người có cần một lưỡi dao trong tay, giúp người đánh đâu thắng đó không?"
Bệ hạ của ta.
Bốn chữ này có sức hấp dẫn với Tần Huyền Hiêu hơn nhiều so với việc sở hữu thêm một lưỡi dao sắc bén.
Bốn chữ "lưỡi dao trong tay" cũng khiến Tần Huyền Hiêu động tâm, thậm chí tim đập rộn ràng, chỉ nghĩ thôi đã không khỏi kích động.
Vì vậy, hắn chọn nghe tiếp lời đối phương, tạm thời giữ lại mạng sống cho y.
Nhưng bề ngoài Tần Huyền Hiêu vẫn không biểu hiện gì, hắn kéo một chiếc ghế tre từ bên cạnh ngồi xuống, sau đó ngả người ra sau, tay chống lên tay vịn, tựa đầu với dáng vẻ thư thái.
Hắn nâng cằm ra hiệu: "Nói tiếp đi, thuyết phục trẫm, nói xem ngươi làm thế nào để hoàn toàn 'nằm trong tay' trẫm."
Chậc, Tần Đạc Dã thầm đảo mắt, tiểu Hoàng đế này sao khó thuyết phục vậy, cứ nhất định phải nói rõ mọi chuyện.
Tần Đạc Dã thở dài, đành chấp nhận: "Từ lúc bị người bắt vào cung, cũng đã khá lâu rồi nhỉ? Thời gian này đủ để xảy ra những chuyện khiến mấy lão già cổ hủ trên triều đình thấy không hợp lễ nghi, đúng không? Sau đó người chỉ cần thăng chức cho ta, vậy thì chuyện ta dựa vào việc bán thân để thăng tiến sẽ được khẳng định."
Tần Huyền Hiêu không nhịn được cười khẩy.
Tần Đạc Dã cũng không biết phải nói gì: "Cười gì? Đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"
"Văn Tình Hạc à..." Tần Huyền Hiêu lắc đầu, "Sự kính trọng ngươi dành cho trẫm, đúng là khi có khi không nhỉ."
Tần Đạc Dã: "Người nên tập quen đi."
Tần Huyền Hiêu: "..."
Quá ngang ngược!
"Ta vừa là nam sủng của người, vừa là thần tử. Vậy trong mắt kẻ khác, dù thế nào đi nữa ta cũng chỉ có thể là người của Hoàng đế." Tần Đạc Dã tiếp tục nói, vẻ mặt không chút biểu cảm, "Vì vậy trên triều đình, ta sẽ không có ai giúp đỡ, không phe phái, không bè cánh nào chứa chấp."
"Ta sẽ là một thuần thần thực sự."
Tần Huyền Hiêu gật đầu: "Nói tiếp."
Nói tiếp cái đầu ngươi.
"Bệ hạ cũng không cần lo ta sẽ phản bội, vì đến lúc đó, ta hoàn toàn nằm trong tay người. Ta chỉ có thể dựa vào người mà thôi. Nếu người bỏ mặc ta, ta sẽ tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục."
Tần Huyền Hiêu không nói gì thêm, chỉ ngồi yên, ngước mắt nhìn thẳng vào Tần Đạc Dã.
Đôi mắt khiến hắn cảm thấy kinh tâm động phách kia giờ đây vẫn sâu thẳm như mực. Ánh sáng từ ngọn đuốc treo trên tường lao tù bập bùng cháy, ngọn lửa nhỏ nhảy múa trong đôi đồng tử, tạo nên một vẻ đẹp yêu mị.
Chỉ ba từ "nằm trong tay" đã mang lại cho Tần Huyền Hiêu một sự thỏa mãn to lớn, như thể khát vọng chinh phục trong lòng hắn được cơn gió nhẹ nhàng xoa dịu. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến những ha.m mu.ốn sâu thẳm hơn trong hắn bùng lên dữ dội.
Cũng vì thế, hắn càng muốn thử làm theo lời người trước mặt.
Dù rằng việc kiểm soát triều đình không hẳn là điều hắn quan tâm, nhưng đề xuất của chủ nhân đôi mắt này quả thật khiến người ta phấn khích.
Tần Huyền Hiêu khẽ cười: "Ngươi nên biết hậu quả của việc khi quân."
Tần Đạc Dã thờ ơ gật đầu: "Tất nhiên. Ta đã thử qua tội mưu sát vua bất thành rồi mà, đúng không? Lúc đó, có thể cộng dồn hình phạt."
Tần Huyền Hiêu: "..."
Cảm giác như đánh một quyền vào bông gòn, tại sao nói chuyện với người này lại khiến hắn cảm thấy bí bách đến thế?
Thôi vậy.
"Trẫm không phải không thể đồng ý với ngươi, nhưng chuyện ngươi nói về việc dùng thân thể đổi lấy chức quan thì..."
Tần Huyền Hiêu còn chưa nói hết câu, bỗng thấy Tần Đạc Dã phun ra một ngụm máu tươi. Hắn lập tức bật dậy khỏi ghế: "Này! Ngươi..."
Tần Đạc Dã trợn tròn mắt, ngơ ngác cúi đầu nhìn máu chảy xuống, nhuộm đỏ triều phục trước ngực.
Chuyện này... là thế nào?
Tần Đạc Dã mờ mịt ngước lên, thấy Tần Huyền Hiêu cũng đang sững sờ. Một cảm giác tanh ngọt lại dâng lên trong cổ họng.
Y ho một tiếng, ngụm máu tươi trào ra nhuộm đỏ môi, máu chảy thành dòng rơi xuống vũng nước dưới chân.
Tần Đạc Dã cảm thấy trước mắt tối sầm, không còn nhìn thấy gì nữa.
Trước khi hoàn toàn ngất đi, y có cảm giác hai tay mình được gỡ xuống, cơ thể được bế ngang lên.
Một mùi hương thanh mát của trầm hương bao bọc lấy Tần Đạc Dã.
Rất dễ chịu, gần giống như mùi mà kiếp trước y từng yêu thích.