• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ánh nắng vốn dĩ ấm áp, nhưng khi chiếu lên người lại buốt giá lạ thường."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Đệ Ngũ Ngôn từ từ nhắm mắt, cảnh tượng của ngày hôm đó lập tức tràn về trong tâm trí ông.

...

Trước cổng hoàng cung, cành khô xào xạc, lá úa rụng đầy. Đó cũng là một ngày thu, muộn hơn thời điểm hiện tại chừng một tháng, cuối thu đầu đông, hôm ấy gió rất lớn.

Trước trống Đăng Văn là con đường đá nhọn chặn lại một khoảng rộng, trên con đường ấy nhuốm đầy máu tươi.

Gió lạnh quét qua, chẳng mấy chốc máu đã đông lại.

Từ thời Tiên đế, nếu muốn gõ trống Đăng Văn lần nữa, nhất định phải đi chân trần qua con đường đá nhọn dài trăm mét mới có tư cách đánh trống.

Gió lạnh gào rít quật vào giáp nhẹ, phản chiếu ánh sáng ngày một lạnh lẽo. Người thanh niên khoác giáp đen, đôi chân trần đẫm máu, nhưng nét mặt hắn còn thê lương hơn cả lớp áo giáp rét buốt kia.

"Đùng!"

"Đùng! Đùng!"

Mặt trống Đăng Văn run lên, dùi trống nện xuống từng nhịp.

Kiên định, bi thương, ai oán, tuyệt vọng, từng cảm xúc đánh vào mặt trống đã lâu không ai đến gõ.

Vì tiết trời lạnh giá mà trống Đăng Văn trở nên âm trầm, tiếng trống cũng buồn bã thê lương.

"Đùng!"

"Đùng!"

"Đùng!"

Từng tiếng, từng tiếng, từng tiếng.

Người thanh niên sớm đã khóc cạn nước mắt, hai mắt hắn đỏ hoe, khóe mắt rách nát, từng giọt máu tươi chảy xuống.

Chúng triều thần lặng lẽ tụ lại càng lúc càng đông. Có người muốn kéo hắn rời đi, có người muốn khuyên hắn buông bỏ, nhưng không ai thành công.

"Triệu Chi Hàn... đừng gõ nữa, bệ hạ sẽ không đến đâu."

"Tiểu Triệu... ngươi đã gõ suốt một canh giờ rồi, nghĩ thoáng đi, trong nhà ngươi vẫn còn phụ thân, đừng chọc giận bệ hạ mà liên lụy đến ông ấy."

"Chi Hàn huynh, bỏ cuộc đi..."

Nhưng giữa đám đông, người thanh niên như thể không nghe thấy gì, vẫn gõ từng nhịp từng nhịp trống, tựa như một con rối mất đi ý thức.

"Phụ thân, phụ thân sẽ ủng hộ ta..."

Đùng!

Chiếc dùi nện xuống mặt trống.

Rắc!

Mặt trống Đăng Văn lâu ngày không được tu sửa giờ đã mục nát vỡ toang. Triệu Chi Hàn lảo đảo, cả người tê cứng vì lạnh, hắn mất thăng bằng ngã xuống đất, hai đầu gối c.ắm vào đá nhọn, máu tươi bắn ra tung tóe. Dùi trống vô lực rơi xuống ngoài rìa, phát ra một tiếng thật kêu, rồi đột nhiên gãy đôi.

"Cớ gì bệ hạ lại cướp thê tử của thần!"

Tiếng gào thảm thiết xé toạc bức tường cung điện, nhưng rồi cũng tan biến vào cơn gió lạnh lẽo cuối thu.

"Thần và Lận Khê là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, sớm đã đính ước, ngày cưới cận kề, hai bên đều đang chuẩn bị. Cầu xin bệ hạ khai ân, cầu xin bệ hạ... buông tha cho chúng thần..."

...

Khi ấy, Đệ Ngũ Ngôn chỉ tận mắt chứng kiến cảnh tượng bên ngoài cung, về sau diễn biến thế nào, ông cũng chỉ nghe kể lại.

"Triệu Chi Hàn là con trai độc nhất của Triệu chỉ huy, Đề đốc Tuần quân kinh thành, cũng làm việc trong Tuần quân. Hắn và con gái Binh bộ Thị lang - Lận Khê đã đính hôn từ lâu. Nhưng không ngờ, ngay trước ngày thành hôn, vị hôn thê bị bắt vào cung, nhạc mẫu bị đánh chết giữa phố, nhạc phụ là Binh bộ Thị lang Lận Trọng Thu, sau khi nghe tin thì ngất lịm."

Đệ Ngũ Ngôn nói: "Chi Hàn nhỏ tuổi hơn ta, vốn là một thanh niên đầy hoài bão, vậy mà trong một đêm tai họa giáng xuống đầu, cầu kiến bệ hạ không được, hắn rơi vào đường cùng, chỉ đành bước qua đá nhọn, gõ trống Đăng Văn."

"Từ khi trẫm nắm quyền đã hạ lệnh dỡ bỏ con đường đá nhọn trước trống Đăng Văn, không ngờ, không ngờ..." Tần Đạc Dã không biết bản thân hiện tại đang có cảm giác gì, tay áo dài của quan bào che đi bàn tay đang siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng y chẳng hề thấy đau.

Tần Đạc Dã mấp máy môi, thì thào bằng giọng gần như không thể nghe thấy: "Hoang đường, quá mức hoang đường! Vì sao lại dùng đá nhọn ngăn cách con đường kêu oan của bách tính, biến tâm huyết của trẫm thành hư không..."

"Ngươi nói gì?" Đệ Ngũ Ngôn không nghe rõ.

Tần Đạc Dã khép mắt, chậm rãi thở ra một hơi, y phất tay với Đệ Ngũ Ngôn: "Không có gì... ngươi nói tiếp đi."

"Về sau Tiên đế xuất hiện, nhìn quang cảnh trước trống Đăng Văn rồi nói, chưa đón người vào cửa, chưa bái đường, thì chưa phải phu thê." Đệ Ngũ Ngôn nhíu mày: "Tiên đế nói Chi Hàn đánh hỏng trống Đăng Văn, phải chịu phạt, bèn sai người trói hắn lại, kéo vào cung. Nghe nói, ngay trước mặt Chi Hàn, Tiên đế làm nhục vị hôn thê của hắn, đồng thời rạch da hắn, đổ thủy ngân vào, bắt họ tận mắt chứng kiến thảm trạng của nhau... Quả thật bạo ngược vô đạo."

Đệ Ngũ Ngôn ngừng một chút rồi giải thích: "Trong triều ít ai dám nói thẳng lỗi lầm của Tiên đế, sợ bị bệ hạ trách phạt. Khi đó ngươi chỉ vừa nhậm chức, chưa vào triều đình, có lẽ không biết, ngày bệ hạ đăng cơ đã lôi thi thể Tiên đế xuống Vạn Tuế Thông Thiên đài đánh roi, còn tung nghìn vàng, chỉ cần có ai dám bước lên nhổ nước bọt vào thi thể Tiên đế, lập tức có thể nhận được vàng..."

Dường như Đệ Ngũ Ngôn cảm thấy đoạn này hơi khó nói, bèn lướt qua loa: "Dù trái đạo hiếu, nhưng với cá nhân ta mà nói, thực sự hả lòng hả dạ."

"Hừ, nếu luận về đạo hiếu, thân là phụ hoàng, trước tiên phải có đức hạnh, Tiên đế, tội đáng muôn chết." Tần Đạc Dã lạnh lùng lên tiếng, giọng đầy mỉa mai: "Đại Ngụy chưa diệt vong, đúng là tổ tiên tích đức."

Đệ Ngũ Ngôn kinh ngạc nhìn Tần Đạc Dã.

Chỉ thấy y vung tay áo định rời khỏi điện, Đệ Ngũ Ngôn vội kéo y lại.

"Ngươi còn muốn đi?!"

"Ừ." Tần Đạc Dã cảm thấy không thể để Tần Huyền Hiêu một mình, một mình cô độc đứng trước trống Đăng Văn.

"Có Lận tướng quân ở đó!" Đệ Ngũ Ngôn cảm thấy người bệnh này sao lại có sức lớn đến vậy, suýt chút nữa không giữ nổi, vội vã nói: "Lận Tê Nguyên không chỉ là huynh ruột của mẫu phi bệ hạ, mà còn là bạn thân của Triệu Chi Hàn, là cố giao quen biết từ thuở nhỏ!"

Tần Đạc Dã hơi dừng bước, lắng nghe lời của Đệ Ngũ Ngôn, "Từ sau khi Triệu Chi Hàn... bị khâu lên trống Đăng Văn, đến nay đã hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên trống Đăng Văn bị gõ. Thái độ của bệ hạ và Lận tướng quân đối với trống Đăng Văn vẫn chưa rõ, nhưng năm năm trước, có triều thần dám lấy mẫu phi của bệ hạ và Triệu Chi Hàn ra bàn chuyện, lập tức bị Lận tướng quân một đao chém làm hai, mà bệ hạ chỉ ngồi trên ngai vàng, cười lớn... Tiểu Văn, ta hiểu tính cách của ngươi, nhưng lần này, hãy nghe ta một câu: Nếu thấy chuyện gì không thể chấp nhận, thì đừng nhìn, cũng đừng xông lên khuyên can bệ hạ. Còn nữa, nếu Lận tướng quân có hành động gì quá đáng, hãy coi như không thấy, được không?"

Tần Đạc Dã nhìn vào ánh mắt lo lắng của Đệ Ngũ Ngôn, chậm rãi gật đầu.

Đệ Ngũ Ngôn bèn buông tay.

Gió thu bên ngoài điện dường như lạnh hơn, hoặc có lẽ vì cõi lòng lạnh lẽo mà cơ thể càng không chịu nổi cái rét. Tần Đạc Dã cúi đầu bước tiếp, y thu lại ngoại bào quan phục, nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Ánh nắng vốn dĩ ấm áp, nhưng khi chiếu lên người lại buốt giá lạ thường.

"Ôi chao, Văn đại nhân, sao ngài lại ở đây?"

Tần Đạc Dã ngẩng đầu, thấy Câu Hoằng Dương cũng đang vội vã đi tới.

Thấy ánh mắt của Tần Đạc Dã nhìn sang, Câu Hoằng Dương tự giác giải thích: "Bệ hạ đi gấp quá, lệnh ta quay lại đón ngài, tiện thể giữ các triều thần trong điện không được tự ý rời đi."

Chẳng mấy chốc, Tần Đạc Dã đã được dẫn đến trước cửa cung.

Y nhìn về phía trước, con đường đá nhọn vẫn còn vương đầy máu, dường như trùng khớp với cảnh tượng mà Đệ Ngũ Ngôn vừa kể.

Năm, sáu dân thường, có thể thấy đều là những thanh niên khỏe mạnh, nhưng giờ lại bị giày vò đến mức không còn ra hình người. Họ mang đầy thương tích, tóc tai bù xù, máu khô và bùn đất hòa lẫn vào nhau, vô cùng thê thảm.

Họ quỳ trên con đường ấy, ở trước trống Đăng Văn, đôi tay run rẩy nâng cao dùi trống, như thể đang ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, đôi mắt tràn ngập mong chờ nhìn về phía ngự liễn.

Tần Đạc Dã khó mà diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc này. Giống như cơn giận dữ đã vượt quá giới hạn, bị cơ thể tự động che giấu đi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng như vực sâu không đáy, không ngừng hút cạn sức lực của y.

Trước mắt y thoáng chao đảo, dường như có phần đứng không vững, đột nhiên một bàn tay ôm lấy vai y, hơi ấm từ bên cạnh truyền đến.

"Quả nhiên trẫm đoán không sai, khanh nhất định sẽ theo tới. Trẫm bảo Câu Hoằng Dương quay lại đón khanh đúng là không nhầm."

Tần Đạc Dã ngẩng đầu, thấy Tần Huyền Hiêu bước xuống ngự liễn rồi ôm lấy y. Y cố gắng chớp mắt, điều chỉnh lại tinh thần, thấy sắc mặt Tần Huyền Hiêu không có gì bất thường, mới yên lòng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần Huyền Hiêu cúi mắt nhìn Tần Đạc Dã hai giây, thấy môi y tái nhợt, mới nói: "Chỉ vài câu không thể nói rõ, trước tiên vào điện Vô Cực đã."

"Lận tướng quân, dẫn họ vào điện Vô Cực đi."

Bên trong điện, bá quan đều đã về vị trí. Câu Hoằng Dương đứng một bên, Tần Huyền Hiêu dẫn Tần Đạc Dã đi thẳng lên bậc thềm trong đại điện, dứt khoát ngồi xuống long ỷ, rồi lệnh cho Câu Hoằng Dương mang thêm một chiếc ghế đặt bên cạnh long ỷ, ngay sau thư án.

"Ái khanh, ngồi đi." Tần Huyền Hiêu quay sang nói với y.

Đây là một đặc quyền vô cùng to lớn. Đế vương đặc cách cho một người ngồi bên cạnh mình, cùng hắn cúi nhìn bá quan văn võ, vinh quang này có nghĩa là dưới một người, trên vạn người, gần như ngang hàng với Hoàng đế.

Cả triều đình sững sờ nhìn về phía Tần Đạc Dã, nhưng y đã quen ngồi trên long ỷ từ lâu, nét mặt vẫn bình thản, không hề do dự, cũng không có chút biết ơn, hoảng sợ hay thoái lui, cứ thản nhiên ngồi xuống bên cạnh.

Trong điện Vô Cực yên ắng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Nhưng lúc này không ai dám lên tiếng phản đối, bởi lẽ vì trống Đăng Văn, họ không đoán được tâm tình của Hoàng đế. Trong lòng bá quan đều ám ảnh, ai cũng biết ngày Tần Huyền Hiêu đăng cơ đã giết bao nhiêu người.

Vậy nên dù trong lòng có kinh hãi thế nào, họ cũng chỉ có thể nén xuống, thời điểm hôm nay thực sự không thích hợp.

Tần Huyền Hiêu khẽ nheo mắt, thu hết phản ứng của bọn họ vào đáy mắt, thấy ai nấy đều chỉ giận mà không dám nói, khóe môi hắn hơi nhếch lên.

Tần Đạc Dã lại không để tâm đến phản ứng của người khác, ánh mắt y vẫn luôn dõi theo sáu người dân thường được đưa vào đại điện.

Đây là lần đầu tiên trong đời họ bước chân vào nơi này, lần đầu tiên diện kiến Hoàng đế - người được đồn đại là hung thần ác sát, có thể dọa trẻ con khóc thét trong đêm, nói rằng đó là kẻ giết người không chớp mắt, coi mạng dân như cỏ rác.

Họ run rẩy quỳ rạp trên nền đại điện sạch sẽ, gạch lát phản chiếu lại bóng dáng thê thảm của họ.

Lễ quan phụ trách thẩm vấn bắt đầu hỏi về oan tình theo quy trình.

Nhưng sáu người kia cứ như bị bóp nghẹn cổ họng, giọng họ khàn đặc, hồi lâu không thốt ra được một lời. Có lẽ vì cuối cùng cũng gặp được Thiên tử, luồng hơi gắng gượng ngoài cung bỗng tan biến, hoặc có lẽ vì đây là lần đầu tiên trong đời đặt chân đến nơi chí cao, họ sợ hãi đến mức không thể mở miệng.

Lễ quan càng lúc càng gấp, không ngừng truy hỏi, nhưng sáu người kia chỉ run rẩy, co cụm lại như bầy thú non.

"Đủ rồi." Tần Đạc Dã đột nhiên lên tiếng, cắt ngang câu hỏi của Lễ quan.

"Ngươi hỏi như vậy thì hỏi ra được gì?" Y quay sang nói với Câu Hoằng Dương: "Mang trà nóng đến đây."

Câu Hoằng Dương lập tức mang một khay trà nóng đến.

Tần Đạc Dã dịu giọng, mỉm cười ôn hòa với sáu người bên dưới: "Trước tiên uống chút trà nóng, bình tĩnh lại, cứ từ từ nói, đừng vội."

Sáu người ngẩng đầu, như tìm được ánh sáng hy vọng, ánh mắt tràn đầy biết ơn nhìn về phía y.

Họ cẩn thận cầm chén trà, uống nước cũng không dám để môi chạm vào vành chén.

Sau khi bình tĩnh lại, người đứng đầu mới khó nhọc ghép chữ thành câu.

Trong đại điện vang lên một giọng nói khàn khàn ngập ngừng.

"Sáu quận Kỳ Xuyên gặp nạn lũ lụt..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK