"Người đó... có thể làm được."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Một khắc trước, sâu trong khu rừng.
Lận Tê Nguyên giục ngựa tiến lên từ phía sau, cất giọng: "Bệ hạ."
Tần Huyền Hiêu ghìm cương quay đầu lại, thấy Lận Tê Nguyên thì hỏi: "Lận tướng quân có chuyện gì à?"
Bởi vì Tần Huyền Hiêu từng có một thời gian dài tính tình thất thường, quyền lực hoàng gia lung lay, nên khi đến mùa thu săn bắn, không một đại thần nào muốn đồng hành cùng hắn. Lúc ở triều đình, chỉ cần giữ mình cẩn trọng, không để Tần Huyền Hiêu bắt lỗi thì có thể bảo toàn tính mạng. Nhưng khi vào rừng săn bắn, khoảng cách gần gũi như vậy, nếu vô tình khiến hắn mất hứng, thì mất đầu chỉ trong chớp mắt.
Những năm trước, bá quan đều run rẩy tìm cớ thoái thác, mà Tần Huyền Hiêu cũng lười nghe, vốn dĩ hắn chẳng muốn đi săn cùng đám người chướng mắt đó, nên cứ thế vung tay, chỉ mang theo Huyền Y vệ tiến thẳng vào rừng sâu.
Năm nay, Lận Tê Nguyên trở về kinh thành, khiến mọi người như được đại xá.
Lận Tê Nguyên đi theo Tần Huyền Hiêu, phi ngựa vào rừng sâu, nhân lúc xung quanh không có ai, ông bèn bẩm báo chuyện đã suy nghĩ hồi lâu với hắn.
"Việc này liên quan đến..." Lận Tê Nguyên dừng lại một chút, thấy sắc mặt Tần Huyền Hiêu khá tốt, bèn nói thẳng: "Văn đại nhân, Văn Tình Hạc."
Nghe vậy, Tần Huyền Hiêu có chút hứng thú hỏi: "Y làm sao?"
"Có lẽ bệ hạ chưa biết, nhưng thần đã ở Bắc Cương gần tám năm, giữ chức Trấn Bắc tướng quân cũng năm năm, ngày ngày huấn luyện binh sĩ." Giọng Lận Tê Nguyên đã bị gió cát Bắc Cương mài giũa trở nên khô ráp, ánh mắt ông nghiêm nghị, nói rõ ràng từng chữ: "Lúc nãy bệ hạ bảo Văn đại nhân lên ngựa, mà động tác lên ngựa của y, thần có thể khẳng định chắc chắn, đó tuyệt đối không phải kỹ thuật cưỡi ngựa theo lễ nghi của kinh thành."
"Ồ?" Giọng Tần Huyền Hiêu lẫn vào cơn gió thu, "Vậy Lận tướng quân cho rằng đó là gì?"
"Đó là kỹ thuật chiến đấu trong quân." Lận Tê Nguyên nghiêm giọng.
Lời ông nói như từng nhát búa nện xuống, Tần Huyền Hiêu không lập tức đáp lại.
Lận Tê Nguyên tưởng rằng hắn không tin, đành tiếp tục giải thích: "Hành quân ở Bắc Cương, bốn bề đều là thảo nguyên trống trải, nếu quân địch bất ngờ tấn công, thì từ khoảng cách vài trăm bước đã có thể áp sát trong nháy mắt. Vì vậy, để có thể lập tức vào trạng thái nghênh chiến, tất cả binh sĩ trong quân đều phải học cách lên ngựa nhanh nhất."
"Cậu muốn nói..."
Tần Huyền Hiêu hơi ngưng thần nhớ lại.
Vì vẫn luôn chú ý đến Tần Đạc Dã, nên hắn nhớ rất rõ cách y lên ngựa, chỉ trong một động tác, khi vệt áo đỏ còn vương lại trong không trung, y đã nằm rạp trên lưng ngựa, toàn thân căng chặt, như thể chuẩn bị xuất kích.
Khác hoàn toàn với lễ nghi cưỡi ngựa trong lục nghệ của giới quý tộc kinh thành.
Mà thứ Tần Huyền Hiêu học chính là kiểu kia, trước tiên giẫm bàn đạp, sau đó nhẹ nhàng bước lên lưng ngựa.
Dáng vẻ thanh nhã, không chút sát khí.
Hoặc có thể nói, chỉ cần chưa từng tôi luyện trong quân, chưa từng ra chiến trường, thì tuyệt đối không thể nào có được phong thái lên ngựa như Tần Đạc Dã.
Thấy hắn trầm tư, Lận Tê Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, lên ngựa như thế, giây tiếp theo có thể lập tức xông pha chiến trận. Mà kiểu lên ngựa đó, không thể học trong ngày một ngày hai, mà cần phải trải qua nhiều năm rèn luyện..."
"Thật đẹp mắt." Tần Huyền Hiêu đột nhiên bật cười nói.
Lận Tê Nguyên sửng sốt, cảm thấy như mình vừa nghe nhầm: "Hả? Cái gì?"
"Trẫm nói, dáng vẻ y lên ngựa rất đẹp, trẫm rất thích." Tần Huyền Hiêu lặp lại, đôi mắt phượng ánh lên ý cười dịu dàng.
"?"
Gương mặt nghiêm nghị của Lận Tê Nguyên giật giật, ông cảm thấy không phải tai mình rơi lại Bắc Cương thì cũng là đầu óc rớt lại ở đó rồi.
Sáu bảy năm không gặp, sao đứa nhóc lúc nào cũng lạnh lùng u ám kia, giờ lại trở thành người thích cười đến thế? Làm Hoàng đế sướng tới mức có thể biến một đứa trẻ u ám thành người lạc quan vui vẻ ư?
Hay là giống như em gái ông, tính cách này đã chữa lành vết thương thời thơ ấu của Tần Huyền Hiêu?
Không đúng, mấy năm trước ở Bắc Cương ông vẫn thường nghe tin tức về kinh thành, nghe đâu có vị đại thần nào lỡ lời chọc giận Tần Huyền Hiêu, thế là bị lôi ra chém ngay lập tức.
Sao bây giờ lại thay đổi lớn như vậy?
Lận Tê Nguyên vẫn cho rằng Tần Huyền Hiêu không tin lời mình.
"Bệ hạ, thần đã ở Bắc Cương bảy năm, từng đánh vô số trận lớn nhỏ, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ai từng ra chiến trường giết địch. Mà trên người Văn đại nhân..."
Lận Tê Nguyên cố gắng tìm từ thích hợp: "Có một loại khí thế 'vạn phu mạc địch'*, chắc chắn y đã từng xông pha chiến trường, cũng từng giết người."
*Một người địch vạn người.
Thậm chí... Lận Tê Nguyên còn có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, dù cho điều đó thật khó tin, ông vẫn bổ sung một câu: "Thậm chí có thể là người từng lĩnh binh đánh qua các trận lớn."
Bởi vì một kẻ bình thường, tuyệt đối không thể nào chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau đã khiến ông cảm giác như đối diện với tử thần.
Nói xong, ông lại thấy kết luận của mình quá mức hoang đường, một vị quan văn mắc bệnh tim, làm sao có thể từng cầm quân đánh trận, thậm chí giết người cho được?
"Trẫm biết thân phận y có vấn đề."
Đang lúc tự nghi ngờ bản thân, Tần Huyền Hiêu bỗng lên tiếng. Mặc dù giọng điệu nhẹ bẫng, nhưng lại như kéo Lận Tê Nguyên thoát khỏi dòng suy nghĩ rối ren.
"Bệ hạ tin lời thần?"
"Ừ." Tần Huyền Hiêu gật đầu, "Chắc hẳn cậu cũng không lừa trẫm. Những điểm khác thường này, trẫm cũng đã nhận ra."
Chí ít theo mật báo của Xích Huyền, Văn Tình Hạc mồ côi cha mẹ từ nhỏ, gia cảnh bần hàn, chỉ đủ tiền đọc sách, y chưa từng học cưỡi ngựa.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ Xích Huyền làm việc bất cẩn, nên đã cử người khác đi điều tra. Nhưng từ bản thảo viết tay của Văn Tình Hạc suốt bao năm qua, có thể thấy y thực sự chỉ đọc sách, thời gian sắp kín đặc. Hơn nữa, so sánh nét chữ trên công văn sau khi làm quan, vẫn y hệt như trước.
Vậy có thể loại trừ khả năng y giả vờ đọc sách bên ngoài, còn bên trong bí mật luyện võ.
Vậy thì, sự thay đổi chỉ có thể xảy ra từ hôm ở điện Hàm Chương.
Cộng thêm lời của Lận Tê Nguyên hôm nay, nhiệt huyết của một kẻ từng giết người và thói quen lên ngựa. Tần Huyền Hiêu có thể khẳng định, người trước mắt hắn bây giờ, tuyệt đối không phải Văn Tình Hạc ngày xưa.
"Lận tướng quân, cậu nói xem..." Tần Huyền Hiêu xoa cằm, nhíu mày hỏi: "Có khi nào là nhánh nhà họ Văn năm đó đã hạ sinh một cặp song sinh không? Một đứa được giữ lại học hành, thi cử làm quan, còn đứa kia bí mật bị đưa đi, huấn luyện võ thuật..."
Nhân tiện cũng dạy cho người "không tồn tại" này cố tình bắt chước nét chữ và thói quen của Thành Liệt đế, bày ra một ván cờ thiên hạ, chỉ để vào thời điểm mấu chốt đưa kẻ đó đến bên cạnh mình?
Quả thực có khả năng này.
Việc hắn sùng bái Ngụy Thành Liệt Đế vốn chẳng phải bí mật gì.
Nhưng không ai biết hắn từng mê mẩn đến mức điên cuồng mà sưu tầm tranh vẽ và bút tích của người ấy.
Khác với việc lập miếu thờ để tôn sùng, sự cuồng si này lại giống như một nỗi ám ảnh hơn.
Nên bảo rằng trong cung có người tình cờ phát hiện, rồi tin tức lộ ra ngoài, kẻ đào tạo người kia phát giác rằng gương mặt y có đôi phần tương tự với Thành Liệt đế, hắn cảm thấy có thể lợi dụng cơ hội này nên đã ép y bắt chước Thành Liệt đế, rồi tìm cách đưa y đến bên cạnh mình?
Tần Huyền Hiêu nghĩ đến nét chữ chỉ giống Thành Liệt đế bảy phần trên tấu chương ngày đó, có lẽ vì chỉ mới phát hiện trong vài năm gần đây nên bắt chước vẫn chưa thành thạo.
Hắn chậm rãi gật đầu, hoàn chỉnh chuỗi logic của mình.
"Không sao cả, cho dù y mang theo mục đích mà tiếp cận trẫm thì cũng chẳng sao." Tần Huyền Hiêu nói: "Trẫm rất thích y, những thứ khác, cứ để y tùy ý đi."
Lận Tê Nguyên vừa định khuyên nhủ Tần Huyền Hiêu phải cẩn trọng thì nghe thấy câu này, nhất thời nghẹn lời.
"..."
Quả nhiên lỗ tai mình vẫn còn để lại ở Bắc Cương!
"Gào!!!"
Đột nhiên, một tiếng hổ gầm long trời lở đất vang lên từ cánh rừng phía xa.
Âm thanh xuyên qua từng tầng cây cối, kinh động lũ gà rừng bay vọt lên không, bầy thỏ hoảng sợ nhảy tán loạn.
Tần Huyền Hiêu và Lận Tê Nguyên đều quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
"Bệ hạ, nơi đó vốn không phải rừng sâu, sao lại có hổ vượt qua lưới sắt của Binh bộ?" Lận Tê Nguyên hỏi.
Nhưng Tần Huyền Hiêu chỉ híp mắt, nhìn thoáng qua con đường mình vừa đến, lại nhìn về hướng tiếng hổ gầm, hắn còn nhớ phương hướng lúc Tần Đạc Dã rời đi, nếu cứ đi sâu vào rừng, thì đúng là nơi đó.
Áp suất quanh người hắn đột nhiên giảm xuống, Tần Huyền Hiêu mạnh mẽ giật cương ngựa, lạnh giọng quát: "Quan Nguyệt!"
Con ngựa đen lập tức phóng đi như bay, Tần Huyền Hiêu cúi sát lưng ngựa, Quan Nguyệt không ngừng tăng tốc.
...
Cùng lúc đó, bụi rậm chấn động dữ dội.
Một con hổ vằn lao ra khỏi lùm cây, đôi mắt vàng rực của nó lóe lên ánh sáng u lạnh, móng vuốt sắc nhọn bừng bừng sát khí, thân hình to lớn vẽ nên một đường vòng cung giữa không trung, lao thẳng về phía ba thiếu niên.
Do có tiếng quát trước đó của Tần Đạc Dã, ba thiếu niên đã nâng cao cảnh giác, con hổ thấy thời cơ không thuận lợi bèn vội vàng lao ra, nhưng không thể vồ được người trên lưng ngựa.
Tiếng hổ gầm khiến ba con ngựa sợ hãi hí vang, hai chân trước dựng lên cao, điên cuồng bỏ chạy về bốn phía.
Chu Tiểu Ngũ không giữ được dây cương, nó bị con ngựa nhấc bổng lên, mất thăng bằng, lại thêm hoảng sợ vì con hổ nên lập tức ngã khỏi lưng ngựa, nặng nề rơi xuống đất.
Con hổ vồ hụt, chỉ nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn thấy một con mồi da thịt non mềm đang ngã xuống, không thể động đậy, hổ ta bèn rạp người xuống, tạo thế chuẩn bị vồ mồi.
Chu Tiểu Ngũ hoàn toàn bị dọa đến ngây người, nó mặc kệ đau đớn, tay chân vội vã bò lùi về phía sau.
Sắc mặt Tần Đạc Dã trầm xuống, y vỗ mạnh lên lưng ngựa, quát: "Phi Quang!"
Phi Quang lập tức tung bốn vó, như hóa thành một dải ánh sáng trắng, lao thẳng về phía con hổ.
Tần Đạc Dã hạ thấp người sát lưng ngựa để giảm sức cản, nhân cơ hội rút roi ngựa bên hông, vung lên giữa không trung.
Roi ngựa xé gió giáng mạnh xuống, tạo nên một tiếng "chát" vang dội!
Âm thanh sắc bén vang bên tai con hổ, làm gián đoạn cú vồ, nó kinh ngạc nhìn người và ngựa dám lao thẳng vào miệng hổ.
Trong khoảnh khắc, Tần Đạc Dã dùng sức kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, y cúi người xuống, vươn tay túm lấy chính xác cánh tay đang vung loạn của Chu Tiểu Ngũ, nghiến răng kéo mạnh nó lên lưng ngựa.
Thân thể này chưa từng trải qua huấn luyện bài bản, sức lực vẫn còn yếu, Tần Đạc Dã cảm nhận rõ ràng cánh tay mình đau rát, y cắn chặt răng, mặc kệ miệng bị cắn đến rướm máu, vị tanh nồng lan ra bên trong.
Chỉ trong nháy mắt, Chu Tiểu Ngũ đã được kéo lên ngựa, ánh sáng trắng lướt qua trước mắt con hổ.
Một con mồi chạy thoát, con hổ quay đầu nhìn về phía con mồi khác, ngựa của Dương Tiểu Thập Nhất đang chạy cuồng loạn thành vòng tròn.
Tần Đạc Dã lao ra, quay đầu quát: "Hai người các ngươi giữ chặt ngựa! Chạy về! Chạy thẳng!"
Vừa quát, y vừa ghìm cương, nhanh chóng rút cung, lấy một mũi tên từ ống tên bên hông, không kịp nhắm chuẩn mà nhanh chóng kéo căng dây.
Vút! Mũi tên xé gió, cắm phập xuống trước chân con hổ.
Hành động tấn công của nó một lần nữa bị cản trở. Trong khoảnh khắc nguy cấp, Dương Tiểu Thập Nhất lấy lại lý trí, nhanh chóng thu dây cương, khống chế con ngựa đang trên bờ vực mất kiểm soát, nhân cơ hội đó phi nước đại, chạy trốn ra ngoài cùng với Chu Tiểu Tứ.
Con hổ vung móng vuốt làm gãy đôi mũi tên gỗ, lại gầm lên một tiếng, rồi lập tức tăng tốc truy đuổi hai người trên ngựa phía trước.
Tần Đạc Dã lợi dụng khoảng trống này, y rút ra một mũi tên lông vũ khác, nhanh chóng giương cung, nheo một mắt lại.
Vút!
Mũi tên lao vút đi, nhắm thẳng vào đầu con hổ. Con hổ bỗng nhận ra điều gì đó, nó quay đầu lại, giơ móng trước lên, mũi tên cắm thẳng vào lòng bàn chân nó.
"Gràooo!!!"
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt. Con hổ bị thương, nó đau đớn quay đầu lại, hoàn toàn ghi hận kẻ đã nhiều lần cản trở mình săn mồi.
Con hổ vằn hung dữ từ bỏ hai kẻ đang bỏ chạy, quay ngoắt người, lao thẳng về phía Tần Đạc Dã.
Lúc này, Thanh Huyền thúc ngựa đuổi theo. Tần Đạc Dã thấy con hổ quay đầu, mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của y, y liếc nhìn Thanh Huyền rồi hét lên: "Thanh Huyền, đừng có cản ta!"
Thanh Huyền vốn định lao tới bảo vệ y, nhưng bị tiếng quát này làm cho khựng lại, lập tức ghì cương dừng lại như bị điểm huyệt.
Tần Đạc Dã thấy con hổ lao tới liền thúc ngựa phi nhanh. Phi Quang như hiểu ý chủ nhân, duy trì tốc độ vừa đủ, không nhanh không chậm, giữ vững khoảng cách với con hổ.
Khi Tần Huyền Hiêu vừa đến nơi, trước mắt hắn chính là cảnh tượng ấy.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như rơi vào hầm băng, hai mắt trợn trừng, Tần Huyền Hiêu rút ngay thanh kiếm Thiên Tử bên hông, định xông lên.
Bỗng nhiên, hắn thấy Tần Đạc Dã ngồi trên lưng ngựa quay lại nhìn hắn.
Đôi mắt ấy trầm tĩnh, tự tin, không hề có chút hoảng loạn.
Động tác của Tần Huyền Hiêu khựng lại. Một niềm tin kỳ lạ khiến hắn dừng bước, có một giọng nói vang lên trong lòng: Người đó... có thể làm được.
Tần Đạc Dã cúi người xuống lưng ngựa, thầm tính toán khoảng cách. Y rút ra một mũi tên từ ống tên bên hông Phi Quang, ngậm chặt trong miệng, rồi đột nhiên dùng hai chân đạp mạnh, tung người nhảy khỏi lưng ngựa.
Khoảng cách vừa khớp, hai tay Tần Đạc Dã nắm lấy cành cây to phía trên đầu, mượn lực phi nước đại của chiến mã, linh hoạt xoay người giữa không trung. Giây tiếp theo, y hạ chân đáp xuống thân cây.
Phi Quang cảm nhận được chủ nhân rời khỏi lưng mình, liền lập tức tăng tốc, mang theo Chu Tiểu Ngũ phóng như bay.
Đúng lúc đó, con hổ lao vút qua dưới gốc cây. Nó cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng kẻ chọc giận nó dường như đã bỏ chạy, còn con mồi thì ở ngay trước mắt.
Con hổ lập tức dồn sức đuổi theo Phi Quang.
Tần Đạc Dã ngồi xổm trên cây, tháo cung dài xuống, đặt mũi tên vẫn đang ngậm trong miệng lên dây cung. Y dứt khoát giương cung, cơ thể căng ra, dồn toàn bộ sức lực kéo căng dây cung. Mũi tên ánh lên hàn quang, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên giữa những tán cây.
Tần Đạc Dã nheo một mắt, con mắt còn lại đen láy và sâu thẳm, mang theo khí thế oai hùng vạn người không địch nổi, y giương chặt cung, nhằm về phía trước.
Vút!
Mũi tên rời khỏi dây cung, bắn thẳng ra ngoài. Dây cung rung lên, âm thanh sắc bén xuyên thẳng không gian. Mũi tên lao vun vút xuyên qua khu rừng, mang theo tiếng rít chói tai.
Cắm thẳng vào cổ con hổ!