"Đem cho ngươi."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Chính giữa sân diễn võ, tướng sĩ tụ tập thành từng vòng vây quanh một bãi đất trống hình tròn.
Ở trung tâm là hai người Tần Đạc Dã và Tả Ngu Hầu.
Họ đứng cạnh giá gỗ bày binh khí, Tả Ngu Hầu giơ tay làm động tác mời, cười nhạt: "Cho ngươi chọn vũ khí trước, đến lúc thua đừng bảo ta bắt nạt."
Tần Đạc Dã không nói gì, tùy tiện rút hai cây trường thương từ giá gỗ, khẽ lắc thử trong tay rồi đưa một cây cho đối phương.
Thương làm bằng gỗ, không cần lo sẽ gây thương tích trong lúc đối luyện.
Thấy y chọn vũ khí bằng gỗ, Tả Ngu Hầu hừ lạnh: "Nhát gan."
Hữu Ngu Hầu đứng bên cạnh thở dài, đưa tay che mắt như không nỡ nhìn.
Tướng sĩ xung quanh rôm rả hò hét, ngoại trừ những người từng cùng Tần Đạc Dã và Lận Tê Nguyên vây quét thích khách hôm đó. Ai nấy đều mong Tả Ngu Hầu đánh bại ngoại nhân để thể hiện uy phong.
Quả thực, ở quân doanh, thực lực là tiếng nói cuối cùng, hoặc nói cách khác chính là bài ngoại.
Nhưng giữa đám đông, một số người biết điều lại âm thầm lùi nửa bước, không hùa theo những tiếng reo hò kia.
Tiếng trống hiệu vang lên, Tả Ngu Hầu quát khẽ, xuất thủ trước. Trường thương xé gió, mang theo khí thế sắc bén của kẻ dày dạn sa trường, hướng thẳng về mặt Tần Đạc Dã.
Ánh mắt y lóe lên, nhanh chóng vung thương. Cán thương nhẹ nhàng hất lệch mũi thương đối phương sang một bên, đồng thời chân sau cũng lùi nửa bước.
Thấy y lùi lại, Tả Ngu Hầu lập tức bước lên, tiếp tục đâm thương tới.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tần Đạc Dã đột ngột thu thương. Trong nháy mắt Tả Ngu Hầu áp sát, hắn nghiêng người tránh thế thương, tay cầm hơi buông lỏng, tay còn lại chống vào chuôi, mạnh mẽ đẩy tới trước.
Thương lao nhanh như chớp, khiến Tả Ngu Hầu hoa mắt. Khi hắn kịp phản ứng, mũi thương đã ở ngay trước mặt.
Đồng tử hắn co rút, cơ thể theo bản năng duy trì tư thế tiến công mà không kịp lùi về. Trực giác mách bảo rằng hắn không thể tránh khỏi đòn này.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, Tần Đạc Dã siết chặt tay, giữ vững thương trong tay mình. Mũi thương rung nhẹ vì lực hãm đột ngột, rồi dừng lại cách cổ Tả Ngu Hầu chưa đầy một tấc.
Tả Ngu Hầu gần như nghẹt thở.
Không gian quanh sân diễn võ phút chốc lặng ngắt như tờ.
"Chiêu vờ thua cuộc."
Tần Đạc Dã thản nhiên nâng mắt, nhìn thẳng vào hắn.
Tim Tả Ngu Hầu đập dồn dập, hơi thở rối loạn.
Hắn chậm rãi lùi một bước, kéo dài khoảng cách với mũi thương kia, nhíu mày trầm giọng: "Vừa rồi ta khinh địch, đấu lại!"
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn không hề chắc chắn. Hắn hiểu rõ, nếu đây là chiến trường thực sự, kẻ địch sẽ không nhân nhượng mà thu thương như vừa rồi. Hiện tại hắn đã chết dưới mũi thương này, còn đâu cơ hội tái chiến?
Tả Ngu Hầu biết mình đang cố chấp vô lý, nhưng hắn không phục.
"Được thôi, đấu lại."
Tần Đạc Dã khẽ cười, thu thương về đặt bên cạnh.
Lần này, Tả Ngu Hầu không lập tức ra tay mà chỉ im lặng quan sát y.
Tần Đạc Dã không đợi, đột phá tiến công trước, trường thương đâm tới. Tả Ngu Hầu đã có chuẩn bị, nhanh chóng gạt thương. Hai người đấu qua lại mười chiêu, hắn đang muốn đổi thế thì bất ngờ thấy Tần Đạc Dã áp sát.
Thương trong tay cả hai vẫn chưa thu về, Tả Ngu Hầu chớp thời cơ, giơ thương định giáng xuống, nhưng chợt thấy đối phương sải tay vươn lên, trượt dọc theo cán thương, trực tiếp nắm lấy phần đầu thương.
Khoảnh khắc tiếp theo, mũi thương gỗ đã áp vào cổ hắn.
Tần Đạc Dã đứng rất gần, trong khi cánh tay hắn còn chưa kịp vung xuống.
"Dùng trường thương không đúng cách."
Giọng nói bình thản vang lên bên tai.
Tả Ngu Hầu lặng người, những người xung quanh cũng sững sờ.
Một lần có thể nói là sơ suất, nhưng hai lần thì sao?
"Đấu tiếp chứ?" Tần Đạc Dã thu thương, hỏi hắn.
Lần này, Tả Ngu Hầu không trả lời, hắn trầm mặc nâng thương, đặt ngang trước ngực, gật đầu.
Trận chiến tiếp diễn, đâm, gạt, đỡ, né, qua hơn ba mươi chiêu.
Tần Đạc Dã cũng bắt đầu th.ở d.ốc.
Không hổ danh là Ngu Hầu.
Y cảm thấy an tâm hơn về các tướng lĩnh này.
Đại Ngụy có những chiến sĩ xuất sắc, đó là điều đáng mừng.
Nghĩ vậy, khi hóa giải một thương đâm tới, y đột nhiên nâng tay, cả thân thương theo đó được kéo lên cao.
Khoảnh khắc tiếp theo, y xoay cán thương, mũi thương theo quán tính cuốn vòng, tỏa ra từng vệt tàn ảnh. Tả Ngu Hầu chỉ thấy hoa mắt, rồi bị cán thương gỗ quét ngang mặt.
Tần Đạc Dã đã cố ý thu lực, chỉ để lại một vệt đỏ trên trán hắn, Tả Ngu Hầu khuỵu một gối xuống đất.
"Đây là 'Trích Khôi Thức'. Nếu mang mũ giáp, thì bây giờ nó đã bị hất tung rồi."
Tần Đạc Dã nhìn đối phương im lặng, y khẽ mím môi, tốt bụng giải thích thêm vài câu. Sau đó, y bước lên, cúi người vỗ vai Tả Ngu Hầu rồi chìa tay ra.
Tả Ngu Hầu ngước lên, thấy ánh sáng hắt từ sau lưng y, dây buộc tóc nhẹ bay trước trán. Hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay ấy, mượn lực đứng dậy.
Lăn lộn trên chiến trường suốt năm năm, sớm đã tôi luyện được ý chí kiên cường, dẫu thua ba trận liền cũng không nản chí. Hắn ôm quyền, nghiêm túc cúi đầu: "Được chỉ giáo!"
Tả Ngu Hầu cất trường thương lại giá gỗ, quay về bên cạnh Lận Tê Nguyên, nhỏ giọng hỏi Hữu Ngu Hầu: "Ngươi sớm đã biết rồi đúng không! Sao không kéo ta lại một chút!"
"Ta kéo được mới lạ!" Hữu Ngu Hầu kêu oan: "Ngươi vụt cái đã lao ra ngoài rồi!"
"..."
"...... Thôi, đừng nói nữa."
Tần Đạc Dã đứng giữa bãi tập, ánh mắt quét qua đám đông đang im lặng xung quanh.
Nhưng những binh sĩ kia lại không hề có vẻ chán nản, trái lại trong mắt họ tràn đầy kính ngưỡng khi nhìn thấy kẻ mạnh, từng đôi mắt đều sáng lấp lánh.
Tần Đạc Dã bỗng cười.
Dám đối diện với khó khăn, không hổ danh là tướng sĩ Đại Ngụy.
Thấy đã dựng khí thế đủ rồi, Lận Tê Nguyên khẽ ho một tiếng, cất giọng: "Từ nay về sau, Văn đại nhân sẽ là giáo quan của các ngươi, có ai ý kiến gì không?"
"Không có!" Giọng hô đồng thanh vang dội.
"Trong một tháng tới, Văn đại nhân sẽ dạy cho các ngươi quân thuật Trường Dã! Thế nào?"
Đội ngũ lặng đi trong thoáng chốc.
Tướng sĩ Đại Ngụy, ai ai cũng kính ngưỡng quân Trường Dã.
Chỉ tiếc, toàn quân Trường Dã đã hiến thân vì bảo vệ một tòa thành, máu xương đổi lấy kẻ địch kinh hoàng, khiến chúng rút lui suốt ba năm không dám xâm phạm.
Cờ hoa kim ngân rách nát, tường thành sụp đổ, quân thuật thất truyền, từ đó Đại Ngụy không còn một đạo quân bách chiến bách thắng như thần binh nữa.
Vậy mà giờ đây, món quà trời ban này đột nhiên rơi xuống đầu họ, khiến ai nấy đều sững sờ.
Chỉ trong khoảnh khắc, những tiếng reo mừng đầy phấn khích và không thể tin nổi đồng loạt bùng nổ.
Tiếng hô từng đợt nối tiếp nhau, cuồn cuộn như sóng trào, gần như lấp đầy cả bãi tập.
Lúc này, chẳng còn ai chống đối hay bất mãn nữa, tất cả tướng sĩ đều mang theo nhiệt huyết sôi trào, không cần ai thúc giục đã nhanh chóng xếp thành hàng ngay ngắn, chờ đợi giáo quan chỉ dạy.
...
Mặt trời dần ngả về Tây, ánh sáng trở nên vàng rực, đổ lên những đống tuyết chưa tan xung quanh bãi tập, khiến chúng ánh lên sắc vàng lấp lánh.
Khi Tần Huyền Hiêu mang điểm tâm nóng hổi vừa được làm xong từ Ngự thiện phòng tới bãi tập đón Tần Đạc Dã về cung, hắn chợt bắt gặp cảnh tượng ấy.
Ánh hoàng hôn phủ lên lớp giáp nhẹ của Tần Đạc Dã, khiến y tỏa sáng rực rỡ. Trong tay y cầm một cây trường côn, từng bước chậm rãi đi giữa hàng ngũ.
Bóng dáng y thẳng tắp, như trúc bạc trong gió, cũng như tùng xanh giữa trời đông.
Gương mặt ấy khắc họa rõ nét, y vươn tay, dùng trường côn hất lên trường côn của một binh sĩ, trầm giọng ra lệnh: "Nâng cao lên."
Mồ hôi lăn dài trên trán binh sĩ kia, đối phương nghiến răng, nhịn cơn đau nhức của cơ bắp, nâng tư thế lên cao hơn.
"Thế côn sáu giờ rưỡi, thường dùng để luyện thắt lưng và hạ bàn, có thể rèn luyện khả năng giữ thăng bằng, điều chỉnh lực đạo của binh khí dài." Tần Đạc Dã thu côn về, mở miệng nói: "Thường xuyên luyện chiêu này sẽ giúp tăng cường sức mạnh cánh tay, có thể kiểm soát hướng đi của trường thương tốt hơn trên chiến trường, thậm chí là giết địch chỉ bằng một đòn duy nhất."
Khi đối luyện với Tả Ngu Hầu lúc nãy, y phát hiện thương thuật của hắn không tệ, nhưng độ chính xác vẫn chưa đủ.
Do đó, mỗi lần ra chiêu hay thu chiêu, hắn đều chậm hơn y nửa nhịp, mà chỉ cần nửa nhịp đó thôi, sự linh hoạt đã kém hơn hẳn. Trên chiến trường, chỉ một chút sơ sẩy cũng đủ để quân địch nắm bắt sơ hở.
Binh sĩ bị y chỉnh tư thế trợn tròn mắt, nhìn thẳng phía trước, lớn tiếng hô: "Rõ!"
Tần Đạc Dã khẽ gật đầu, xoay người, tiếp tục chỉnh lại tư thế cho một binh sĩ khác. Lần này, y trực tiếp ra tay, Tần Huyền Hiêu tận mắt thấy y đưa tay lên, bóp cằm binh sĩ kia, giọng lạnh lùng: "Gãy cổ rồi à? Ngẩng đầu lên!"
Ngay sau đó, y chém cạnh bàn tay xuống ngực binh sĩ kia: "Ưỡn ngực ra!"
Tần Đạc Dã cau mày, dứt khoát nắm lấy cánh tay đối phương, kéo mạnh ra trước, giọng cứng rắn: "Tay duỗi thẳng ra! Run cái gì! Tập trung vào!"
Mặt binh sĩ kia đỏ bừng vì xấu hổ khi bị quở trách trước mặt bao người, nhưng vẫn dạ ran: "Rõ!"
Tần Huyền Hiêu đứng cách đó không xa, nghiến răng nghiến lợi suýt nát cả hàm.
A Dã của hắn lại dán sát vào người khác như vậy! Dạy thì dạy, dùng côn là được rồi, cần gì phải chạm tay!
Lũ người này, bọn họ có hiểu thật không đấy!
Đều tránh ra hết cho hắn! Để hắn làm!
Ánh mắt u oán của Tần Huyền Hiêu tựa như thực thể, xuyên thấu qua bãi tập rồi rơi thẳng lên người y.
Tần Đạc Dã đang ở giữa hàng ngũ, như cảm giác được gì đó, y quay đầu lại, bỗng thấy tiểu Hoàng đế đứng cách đó không xa.
Khóe môi y cong lên.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tầm mắt y dời đi, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng. Y nhìn chằm chằm binh sĩ kia đã chỉnh xong tư thế, đột nhiên nhướng mày quát: "Chém!"
Vút!
Hàng loạt binh sĩ cầm trường côn nghe lệnh, không hề do dự, đồng loạt bổ mạnh trường côn xuống!
Hơn ngàn quân sĩ, động tác đồng đều như một, trường côn xé gió, tạo thành âm thanh ong ong trong không trung.
"Chọc!"
Vút!
"Đâm!"
Vút!
"Xoay!"
Vút! Vút vút!
"Thu!"
Vút!
"Tốt lắm." Tần Đạc Dã quan sát, vô cùng hài lòng, cao giọng nói: "Chỉ trong một buổi chiều mà đạt đến mức này, đủ chứng minh sự xuất sắc của các ngươi!"
Y cất trường côn vào giá gỗ, đi đến phía trước hàng ngũ, nhìn các tướng sĩ Đại Ngụy đang tập luyện đến ướt đẫm mồ hôi, khẽ cười: "Có thể đặt trường côn xuống rồi, ngày mai ta sẽ trở lại, nhớ tập hợp đúng giờ."
Các tướng sĩ như được đại xá, từng người ngã vật xuống đất vì kiệt sức.
Tần Đạc Dã chào tạm biệt Lận Tê Nguyên, xoay người rời khỏi bãi tập.
Y đi đến bên cạnh Tần Huyền Hiêu, nét mặt lập tức dịu đi, lộ ra ý cười.
Tần Huyền Hiêu xụ mặt, cứng nhắc khoác áo choàng lên người y, sau đó nhét hộp điểm tâm nóng hổi vào tay y.
"Đem cho ngươi." Hắn nói với giọng điệu chẳng mấy vui vẻ.
Tần Đạc Dã nghe xong, y mím môi, che giấu ý cười, nghiêng đầu cố tình ngạc nhiên: "Ồ? Sao chua thế này? Ai làm đổ hũ giấm rồi?"
Tần Huyền Hiêu: "..."