• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngủ với trẫm một lát."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Khi Tần Huyền Hiêu trở về sau buổi chầu, hắn thấy Tần Đạc Dã tựa vào giường, trên người khoác một bộ áo ngủ màu đen, tóc xõa ngang vai, đang cúi đầu đọc sách.

Bên cạnh giường có một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn là bát trà trắng, hương trà nhàn nhạt tỏa ra từ miệng bát.

Lòng Tần Huyền Hiêu khẽ động, hắn bước lên hai bước, cố ý giẫm mạnh để phát ra tiếng chân.

Nghe thấy âm thanh, Tần Đạc Dã cũng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên hỏi: "Về rồi à?"

Nói xong, y lại lật thêm một trang.

Dáng vẻ nhàn nhã thoải mái như thể hoàng cung này là nhà của mình vậy.

Tần Huyền Hiêu sững lại hai giây, đột nhiên dâng lên cảm giác bực bội vì buổi chầu vừa rồi.

Hắn phải đối diện với những khuôn mặt đáng ghét trên triều, cuối cùng trở về lại thấy người này chiếm giường của hắn, uống trà của hắn, đọc sách của hắn, mà khi thấy hắn về, y cũng không buồn liếc mắt một cái.

Thật chẳng khác gì một con mèo cậy sủng mà kiêu!

Tần Huyền Hiêu cởi áo khoác ngoài treo lên bình phong, định vào phòng trong thay đồ. Đi ngang qua giường, hắn thuận miệng hỏi: "Đọc cái gì thế?"

"Truyện ký của Ngụy Thành Liệt Đế." Tần Đạc Dã đáp.

Bước chân đang hướng vào phòng bỗng khựng lại.

Tần Huyền Hiêu sải bước đến bên giường, nắm lấy cổ tay Tần Đạc Dã, giật cuốn sách khỏi tay y, lật nhanh đến trang bìa.

"?" Tần Đạc Dã bị giữ cổ tay, ngơ ngác nhìn Tần Huyền Hiêu đang cau mày kiểm tra cuốn sách. Y lập tức hiểu ra: "Ta không đụng vào cuốn ngươi để trên bàn đâu, ta bảo Câu Hoằng Dương lấy một bản khác cho ta."

Tay lật sách của Tần Huyền Hiêu khựng lại, đôi mày cau có cũng giãn ra. Hắn nhìn người trên giường với dáng vẻ thản nhiên, đôi mắt phượng thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp.

Người này... nếu nói y kính cẩn, thì hai ngày nay gần như y liên tục chạm vào giới hạn của hắn, từng hành động đều quá mức bất kính. Chưa từng thấy một bề tôi nào lại tự do trong hoàng cung như thế, sai bảo cả Thái giám Tổng quản đã đành, ngay cả Hoàng đế mà y cũng sai sử không chút khách sáo.

Nhưng nếu nói y xấc xược, thì y lại không tùy tiện động vào đồ đạc trong phòng, khiến người ta cảm thấy y cực kỳ ngoan ngoãn.

Tần Đạc Dã nhướng mày nhìn dáng vẻ của Tần Huyền Hiêu, khóe môi y cong lên: "Sao vậy, bệ hạ của ta, không lẽ ngài giấu bí mật gì trong cuốn sách này à?"

Tần Huyền Hiêu: "Trẫm chỉ ghét kẻ khác đụng vào đồ của trẫm mà không xin phép."

Hắn lạnh lùng buông tay, "bốp" một tiếng, cuốn sách nện thẳng vào trán Tần Đạc Dã.

Tần Đạc Dã ôm đầu: "..."

Tên nhóc này sao nói trả đũa là làm ngay thế? Nhớ dai thế này, lại còn trả thù công khai nữa. Nhỏ mọn thật!

"Sao khanh lại hứng thú đọc cuốn này?" Tần Huyền Hiêu không định rời đi nữa, hắn tiến thêm một bước đến gần giường.

Tần Đạc Dã cầm lại cuốn sách, nhìn Tần Huyền Hiêu rồi dịch người vào trong, nhường một chỗ cho hắn.

"Nơi hậu cung cô đơn lẻ bóng, ngày ngày thần mong ngóng bệ hạ, rảnh rỗi cũng chỉ biết tìm vài cuốn sách giải khuây." Tần Đạc Dã kéo dài giọng, tùy tiện bịa chuyện, nhưng mắt vẫn dán vào chữ trên trang sách, rồi lật thêm một trang nữa.

Ta xạo đó.

Ta chỉ muốn xem đời sau viết thế nào về phong thái năm xưa của mình, ca ngợi công lao của mình ra sao thôi.

Ôi thật sự quá sướng!

Thụy hiệu Thành Liệt, chữ "Thành" ý chỉ an dân lập chính, đức hạnh song toàn, lễ nhạc trọn vẹn; chữ "Liệt" nghĩa là thánh công quảng đại, trấn định thiên hạ, nghiêm trang thống lĩnh.

Thế mà còn chưa đủ oai, lại thêm chữ "Thánh", ngụ ý tài năng trị quốc của Hoàng đế vô song, công lao khai bình thiên hạ ngang hàng bậc thánh nhân.

Xem ra sau khi ta băng hà, văn võ bá quan thương tiếc lắm mới cùng nhau nghĩ ra thụy hiệu và danh xưng này.

Sử quan này cũng thật giỏi, gần như biến ta thành thần tiên trong sách luôn mới ghê.

Làm Hoàng đế mà đến mức tiếng thơm ngàn đời thế này, xem như cũng đáng với kiếp trước ta lao tâm khổ tứ rồi.

Tần Huyền Hiêu không biết Tần Đạc Dã đang nghĩ gì, chỉ cho rằng y tự giễu mình, nên thuận miệng chế nhạo: "Ái khanh cũng thích ứng khá tốt với thân phận nam sủng nhỉ."

"Tất nhiên rồi." Tần Đạc Dã gập sách lại, nhìn Tần Huyền Hiêu leo lên giường, chậm rãi nói: "Thân phận nam sủng này thần còn giữ để dùng. Như vậy ngài có gì muốn căn dặn thần thì cứ triệu vào, che mắt thiên hạ, chẳng ai biết chúng ta nói gì."

Tần Huyền Hiêu nhìn chằm chằm người trước mặt hai giây, hắn cười cợt: "Còn 'thần' với chả 'ngài', đừng giả bộ nữa, trẫm chưa thấy khanh thật lòng khách sáo với trẫm bao giờ."

Tần Đạc Dã: "..."

"Được rồi." Tần Đạc Dã nhún vai, "Vậy giờ ngươi muốn làm gì?"

Đột nhiên, một lực mạnh kéo Tần Đạc Dã ngã xuống. Y va vào chiếc chăn gấm mềm mại và gối thêu, eo bị cánh tay Tần Huyền Hiêu siết chặt, cả hai cùng nằm xuống giường.

Y thấy Tần Huyền Hiêu nhắm mắt lại, nghe giọng nói luôn đầy vẻ châm chọc của tiểu Hoàng đế nay bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ngủ với trẫm một lát, tỉnh dậy cùng dùng bữa trưa."

Tần Đạc Dã lặng lẽ nhìn ngắm nét mặt của Tần Huyền Hiêu. Lúc này đôi mắt phượng đã nhắm lại, sự sắc bén thường ngày vơi đi không ít. Lông mi dày rậm phủ xuống, tạo thành một bóng mờ nơi gò má.

Trông ngoan ngoãn hơn, có dáng vẻ của một thiếu niên.

Tần Đạc Dã cũng thả lỏng, chỉnh lại tư thế rồi nằm yên.

Thân thể này của y rất yếu, tuy không buồn ngủ, nhưng một khi nằm xuống, cảm giác rã rời lại dâng lên, cuối cùng y nhắm mắt, ngủ thiếp đi.

Sau khi Tần Đạc Dã hoàn toàn thả lỏng, chìm vào giấc ngủ, y không hay biết lúc này Tần Huyền Hiêu đã mở mắt ra.

Ánh mắt đó sáng ngời, không hề có chút buồn ngủ nào. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Đạc Dã, ánh mắt quét qua từng đường nét từ lông mày đến khóe môi, như đang cân nhắc điều gì đó, một dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt trong đôi mắt sâu thẳm.

Một lúc lâu sau, hắn đứng dậy khỏi giường, bước đến bàn trong điện.

Trên bàn đặt cuốn "Ngụy Thư – Truyện về Thành Liệt Thánh Hoàng đế". Hắn tùy ý lật ra, thấy trong phần lề trắng của sách kín đặc những dòng chú thích nhỏ chi chít.

Là những ghi chép hắn viết tùy hứng.

Nhìn cuốn sách vài giây, hắn mở ngăn kéo dưới bàn, bên trong chứa đầy sách vở và tranh cuộn, nhìn sơ qua, tất cả đều liên quan đến Ngụy Thành Liệt Đế.

Tần Huyền Hiêu tiện tay lấy ra một cuộn tranh, bên trong chính là bức họa "Ngụy Thành Liệt Đế Hồ Phục Kỵ Xạ*".

*Bức tranh vẽ cảnh Ngụy Thành Liệt Đế mặc y phục người Hồ cưỡi ngựa bắn cung.

Nếu để Tần Đạc Dã nhìn thấy bức tranh này, chắc chắn y sẽ nhớ ra đây chính là cảnh tượng năm xưa, khi y ngự giá thân chinh dẫn quân tiến đánh Bắc Cương, lần cuối cùng rời thành trước trận chiến lớn, trong doanh trại quân Trường Dã tổ chức một buổi diễn tập mang tính chất chỉ dẫn.

Không ngờ rằng, cảnh tượng ấy lại được các sử quan và họa sĩ đi cùng ghi chép lại.

Từ nhỏ y đã lớn lên ở biên cương, theo phụ thân học cưỡi ngựa bắn cung, rèn luyện trong quân doanh, còn tiếp thu được ưu điểm của người Hồ ở phương Bắc để cải thiện kỹ thuật kỵ xạ của mình.

Tài cưỡi ngựa bắn cung của y, trong toàn quân Trường Dã cũng không ai sánh bằng.

Vì vậy trong các buổi huấn luyện, ngoài việc đặt ra các bài tập, thỉnh thoảng y còn đích thân biểu diễn, làm gương cho binh sĩ và tướng lĩnh toàn quân Trường Dã, chỉ dẫn cách thuần thục, điều khiển ngựa, kết hợp nhuần nhuyễn các kỹ năng kiếm thuật, thương thuật và đao thuật.

Trong bức tranh, vị Hoàng đế trẻ tuổi tràn đầy khí thế, tóc buộc cao, khoác chiến bào nhẹ, con chiến mã tung hai vó trước cao vút, dưới vó ngựa là đá vụn và bụi cát tung bay.

Đế vương ngồi trên lưng ngựa, đôi chân giữ chặt bụng ngựa, trên lưng mang theo phá thành kích*, hai tay giương cung kéo dây, thân hình căng tràn, cơ bắp siết chặt, mũi tên lấp lánh ánh sáng lạnh buốt. Một chùm tua đỏ nhè nhẹ bay trong gió.

*Phá thành kích: loại vũ khí kết hợp giữa giáo và lưỡi đao ngang để chém, dùng để công thành hoặc đánh tan đội hình phòng thủ.

Tần Huyền Hiêu lặng lẽ nhìn bức họa, vì góc độ của bức tranh, đôi mắt của vị Hoàng đế trong tranh bị che khuất bởi tóc mái và cánh tay giương cung.

Nhưng không hiểu sao, lòng Tần Huyền Hiêu lại chấn động, đột nhiên cảm thấy, nếu là đôi mắt ấy...

Hắn quay người, nhìn về phía người đang say ngủ trên chiếc giường bên cạnh.

Làn da nhợt nhạt, dáng vẻ ốm yếu, lại còn gầy gò. Nếu cầm lấy cổ tay, có thể rõ ràng cảm nhận được từng khúc xương.

Hoàn toàn khác xa với Ngụy Thành Liệt Đế.

Nhưng tại sao, Tần Huyền Hiêu lại luôn có cảm giác rằng, nếu đôi mắt của người này đặt vào bức họa ấy, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén đầy khí phách, như bầu trời đêm được chấm phá bằng vết mực, thì hẳn sẽ vô cùng phù hợp.

Hắn cẩn thận cất cuốn sách và cuộn tranh vào ngăn kéo, khóa lại thật chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK