• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Muộn rồi."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Sáng ngày hai mươi chín, sau buổi chầu, bá quan được nghỉ về nhà đón giao thừa.

Một ngày sau, tức đêm giao thừa ba mươi tháng Chạp.

Trong địa lao của Thận Hình Ty, Phạm Quân kéo theo một xâu chìa khóa lách cách, mở cửa lao ngục.

Người thanh niên mang theo hơi rượu, vẻ mặt cau có, hắn ném mạnh xâu chìa khóa lên bàn, hoàn toàn không để ý một chiếc chìa trong đó có dây lỏng, bị va đập một chút bèn rơi xuống vũng bùn trên nền đất. Một tia sáng bạc lóe lên rồi lập tức bị nước bẩn nhấn chìm, biến mất không dấu vết.

Vết máu trên người tên thích khách đóng vảy còn chưa khô, dòng máu từ trán chảy xuống mắt, mí mắt gã khẽ động.

"Mẹ nó, ghét nhất là tăng ca." Phạm Quân chẳng hề để ý đến chiếc chìa khóa bị rơi, hắn kéo ghế ngả người ra sau, vừa chửi rủa vừa đặt mạnh khay đồ ăn chẳng khác gì nước rửa bát trước mặt thích khách.

"Ngươi khai không?" Thanh niên tức tối gãi đầu, rủa thêm một câu: "Ông trời ơi, ngay cả đêm giao thừa ông cũng không cho ta ở nhà với vợ, bắt ta phải đối diện với tên này, phục luôn!"

Thích khách im lặng như chết, ngoài hơi thở yếu ớt ra, gã không hề động đậy, cũng chẳng lên tiếng.

Phạm Quân đá gã một cái: "Này, khai đi, ta kính ngươi là kẻ cứng cỏi, bệ hạ nói chỉ cần ngươi khai ra kẻ chủ mưu thì sẽ tha mạng cho ngươi."

Từ ngày làm cai ngục, đây là lần đầu tiên Phạm Quân xui xẻo đến mức suýt mất mạng, tất cả đều do tên này mà ra. Hắn gần như phát điên, bực bội nói: "Chúng ta tha cho nhau một con đường sống, ngươi được sống, ta được về nhà ăn Tết."

"..."

Bốn bề im lặng.

"A a a a a!" Phạm Quân phát điên: "Nếu không phải từng nghe tiếng ngươi kêu thảm, ta còn tưởng ngươi là thằng câm! Thôi được rồi, cứ tự nhốt mình ở đó đi, đống này đủ cho ngươi khỏi chết đói. Ông đây về nhà ăn Tết, hai hôm nữa lại đến đấu với ngươi."

Thanh niên lấy chân đá khay thức ăn về phía thích khách, rồi với tay chộp lấy xâu chìa khóa, "rầm" một tiếng đóng sập cửa lao.

Tiếng bước chân dần xa.

"..."

Cả người thích khách chìm trong bóng tối, gã vẫn không nhúc nhích, như thể đã hòa làm một với màn đêm.

Cả địa lao chìm vào tĩnh mịch.

Lâu thật lâu sau đó, khoảng chừng một canh giờ.

Bóng tối kia cuối cùng cũng động đậy.

Tiếng xích sắt vang lên rồi lại ngừng.

Không có âm thanh nào khác.

Dường như người đó đã thực sự đi rồi.

Thích khách bắt đầu hành động, vũng bùn nơi chìa khóa rơi xuống cách gã một đoạn, dù cố gắng vươn tay đến mức xích bị kéo căng hết cỡ cũng vẫn còn thiếu một chút.

Gã quay đầu, lật úp khay đồ ăn, dùng những ngón tay dính đầy máu nhấc lấy mép khay, móc chiếc chìa khóa về phía mình.

Rất tốt.

Chìa khóa này không khớp, nhưng không sao cả. Gã ngậm chìa vào miệng, nghiến mạnh rồi cắ.m vào ổ khóa nơi cùm sắt.

Cách một tiếng, xiềng xích mở ra.

Thích khách nhanh chóng cởi khóa cho bản thân, dùng đầu chìa khóa chà mạnh lên vách đá, rồi tiếp tục mở cửa nhà lao.

Gã lặng lẽ dừng bước, ngoặt sang phòng giam bên cạnh.

Dưới ánh lửa leo lét, một bóng người nằm im trên đống rơm, dường như vẫn đang ngủ say, trên người y còn đắp một chiếc áo choàng dày cộp, rõ ràng thứ này không phải thứ có thể xuất hiện trong nhà lao.

Hẳn là do tên Hoàng đế ngày trước để lại.

Thích khách khẽ nhếch môi, nở một nụ cười chế nhạo, xác nhận rằng Văn Tình Hạc đã hoàn toàn thất thế, giờ chỉ là một tù nhân thấp hèn.

Không chần chừ thêm nữa, gã lập tức thoắt mình rời khỏi địa lao Thận Hình Ty.

Gã phải báo tin cho chủ nhân.

Trên tường cung cạnh Thận Hình Ty, hai bóng đen ẩn mình sau lớp ngói trong bóng đêm.

Cả hai đều mặc y phục đen tuyền, vóc dáng hiên ngang tuấn lãng.

Họ bất động mai phục trên mái hiên, giấu mình trong màn đêm như hai con báo săn, gắt gao theo dõi con mồi.

Tần Đạc Dã liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng đen vừa lao ra từ cửa địa lao.

Y nhíu mày, khẽ đẩy Tần Huyền Hiêu bên cạnh, lạnh lùng nói một tiếng: "Đến rồi."

"Đi theo gã." Tần Đạc Dã vẫy tay ra hiệu, rồi lập tức lao xuống trước.

Hai bóng người nhẹ nhàng phóng qua mái ngói cung điện, lướt nhanh như chim yến. Thân thể của Tần Đạc Dã giờ đã hoàn toàn khôi phục trình độ kiếp trước, chạy trên mái nhà chỉ như đi trên đất bằng.

Dù sao thì trước khi chết bất đắc kỳ tử, thể chất của y đã sa sút không ít vì ngồi lâu và thức khuya, không còn sắc bén như thời còn hai mươi tuổi chinh chiến sa trường, nhưng đi lại trên mái hiên giữa đêm khuya, đối với y vẫn chỉ là chuyện cỏn con.

Tần Huyền Hiêu rời cung năm chín tuổi, để nâng cao thực lực của bản thân, hắn vẫn kiên trì tập võ. Lúc này, hắn bám sát theo sau Tần Đạc Dã, bước chân nhẹ nhàng, phi thân lướt qua mái ngói.

Họ vẫn duy trì khoảng cách vừa đủ với thích khách đang bỏ trốn, không quá xa để mất dấu, cũng không quá gần tránh bị phát hiện.

Mấy ngày trước vừa có một trận tuyết lớn, tuyết phủ dày trên mặt đất và mái nhà vẫn chưa tan hết. Dù thích khách có cẩn thận xóa đi dấu chân in trên đó, nhưng vẫn để lại chút dấu vết, giúp bọn họ dễ dàng truy đuổi.

Tần Đạc Dã đã căn dặn kỹ lưỡng đám Huyền Y vệ trực đêm trong cung, nếu có phát hiện điều gì bất thường thì cũng không cần phải quá nhạy bén.

Hôm nay là đêm giao thừa, phần lớn Huyền Y vệ và cung nhân đều đã được nghỉ hoặc tụ tập tại những nơi náo nhiệt trong cung, cùng nhau uống rượu ăn tiệc. Lực lượng tuần tra và canh gác không nhiều, tất nhiên sẽ có những góc chết. Thích khách không ngừng lẩn trốn, suýt nữa bị phát hiện mấy lần. Gã nấp trong một bụi cây rậm rạp, bắt chước tiếng mèo kêu trong bóng tối, mới có thể lừa được đám Huyền Y vệ đang truy tìm.

Ở khúc quanh của hành lang phía xa, Tần Đạc Dã lặng lẽ đứng đó. Ánh tuyết phản chiếu trong đôi mắt y, sáng lên tựa như ánh bạc, nhưng lại sâu thẳm và trầm lắng. Y dõi theo bóng thích khách đang nấp trong bụi rậm, ánh mắt không chút dao động.

Đợi Huyền Y vệ rời đi, thích khách nhanh chóng chui ra, tiếp tục chạy trốn, rất nhanh đã vượt qua tường cung.

Tần Đạc Dã túm lấy Tần Huyền Hiêu, chẳng hề chần chừ, trực tiếp lao xuống từ bức tường cao. Tần Huyền Hiêu giật mình, sợ y ngã đau, hắn vội đáp xuống đất trước, còn chưa kịp đứng vững đã lập tức quay đầu, định đỡ lấy Tần Đạc Dã.

Nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, y đáp xuống nhẹ nhàng tựa lông hồng, gần như không phát ra tiếng động. Lúc này, trái tim đang treo lơ lửng của Tần Huyền Hiêu mới từ từ trở về vị trí cũ.

Tần Đạc Dã nhìn hắn một cái, vỗ nhẹ lên vai: "Lo cho bản thân là được rồi, tiếp tục theo dõi xem gã đi đâu."

Tần Huyền Hiêu: "..."

Mình thật vô dụng, lại thêm một ngày nữa bị A Dã ghét bỏ.

Trong khoảnh khắc ấy, Tần Đạc Dã hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén phóng về phía thích khách đang rời đi, khiến trái tim của Tần Huyền Hiêu chệch mất một nhịp.

Đẹp trai chết đi được!

"Đừng ngẩn ra đấy, đi thôi."

Tần Huyền Hiêu lập tức hoàn hồn, ánh mắt hắn cũng trở nên sắc lạnh, hòa làm một với khí thế của Tần Đạc Dã, "Bên kia có nhiều nhà cửa, dễ ẩn náu, đi!"

Hai bóng đen trong đêm lặng lẽ ẩn vào những góc tối của các tòa kiến trúc, bám sát theo sau thích khách.

"Chỗ này."

"Được."

Băng qua đoạn đường xung quanh hoàng cung, đến khu vực phía Tây thành, lúc này đã có người qua lại.

Ở Đại Ngụy, chỉ có bốn dịp là Giao Thừa, Nguyên Tiêu, Thượng Tỵ* và Trung Thu mới không có lệnh giới nghiêm.

*Lễ Thượng Tỵ cũng có tên là lễ Phất hệ, tức lễ tắm gội để trừ tai họa cầu phúc.

Dù vậy, cũng không có quá nhiều người ra đường vào đêm giao thừa. Chủ yếu là những gánh hàng rong đi qua từng nhà, rao bán kẹo mạch nha.

"Mạch nha đây! Mạch nha ngọt lịm, có ai mua không?"

Những người khác phần lớn đều quây quần trong nhà. Đêm nay kinh thành tưng bừng náo nhiệt, ánh đèn ấm áp xuyên qua giấy dán cửa sổ, hương thơm của đồ ăn lan tỏa khắp nơi.

Vì là đêm giao thừa nên nhà nào cũng thức canh, trẻ con cầm đèn lồng chạy nhảy trong sân, ánh sáng đung đưa theo từng bước chân.

Một bóng người lướt qua con hẻm tối, không lâu sau, lại có hai bóng đen chớp nhoáng bám theo.

Một đường chạy đến Tây thành, toàn bộ lộ trình của thích khách đều lọt vào tầm mắt của Tần Đạc Dã.

Trước mặt là một tòa phủ đệ nguy nga, kiến trúc xa hoa, quy mô vượt mức quy định. Trong phủ còn có ôn tuyền và hệ thống sưởi riêng, dù đang giữa mùa đông, nhưng vườn hoa vẫn xanh tươi, rực rỡ sắc hương. Đèn lồng đỏ treo cao, ánh nến sáng rực như ban ngày.

Cổng chính sơn đỏ, bên trên đề hai chữ.

Chu phủ.

Ha.

Tần Đạc Dã cười lạnh, vẻ mặt không chút dao động.

Đúng như y dự liệu.

Tốt lắm, chứng cứ đã tự dâng lên tận mắt.

Bên trong chính đường Chu phủ, cả nhà họ Chu đang quây quần dự tiệc.

Tiếng đàn sáo du dương, ca nữ mặc váy lụa mỏng ôm tỳ bà và gảy cổ cầm. Âm thanh phiêu diêu len qua hành lang, không thấy người gảy đàn, chỉ nghe nhạc khúc như tiên âm, làm bầu không khí trong sảnh càng thêm trang nhã.

Trên vị trí chủ tọa, Chu thái phó nâng chén rượu, tâm trạng khá tốt. Dạo gần đây ông ta bị lệnh cấm túc trong phủ, không được lên triều. Đối với ông ta mà nói, đây là một sự sỉ nhục rất lớn.

Dù không lên triều cũng chẳng ảnh hưởng đến bố cục trong tay, nhưng thể diện bị mất đi, trong lòng ông ta vẫn nghẹn một cục tức.

May mắn là đêm nay cả nhà đoàn viên. Nhìn bàn tiệc thịnh soạn, con cháu trong nhà học hành thành tài, từng người kính rượu một cách lễ độ, vừa quyền cao chức trọng, vừa hưởng thụ niềm vui gia tộc, tâm trạng của Chu thái phó cũng dịu đi phần nào.

"Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ không tệ." Ông ta hài lòng gật đầu, uống cạn chén rượu, cười nói: "Học vấn và phong thái đều tiến bộ hơn năm ngoái. Các con phải noi gương hai đứa nó mà học tập."

Chu Tiểu Tứ và Chu Tiểu Ngũ bình tĩnh nhận lời khen. Nếu là mấy tháng trước, chắc chắn bọn chúng sẽ vui mừng ra mặt, nhưng giờ đây, cả hai chỉ cung kính cảm ơn rồi ngồi xuống.

Bỗng nhiên, một gia nhân hớt hải chạy vào, ghé sát tai Chu thái phó, thì thầm vài câu.

Nụ cười trên môi ông ta cứng đờ, sắc mặt lập tức sa sầm.

"Ngươi nói cái gì?!" Lão giận dữ, quát lớn: "Vẫn còn sống?! Lại còn dám quay về?! Đồ ngu! Đồ ngu!!!"

Tiếng rống giận của ông ta khiến cả sảnh đường im phăng phắc, chỉ còn tiếng đàn sáo vẫn tiếp tục réo rắt, chói tai đến lạ thường.

Chu thái phó đột nhiên đứng bật dậy, không buồn để ý đến lễ nghi, vội vã rời bàn tiệc.

Con trai cả của Chu thái phó cũng đứng dậy, cất tiếng gọi "phụ thân", rồi bỗng nhận ra điều gì đó, vội vàng bước theo.

Trong hậu đường, toàn thân thích khách nhếch nhác, gã khoác trên người bộ tù phục vấy máu, vừa thấy gia chủ đến bèn nhanh chóng tiến lên định bẩm báo nhưng lại bất ngờ bị tát mạnh một cái.

Gã sững sờ.

"Đồ ngu! Ai cho ngươi quay về? Đáng lẽ ngươi phải lập tức tự sát bên ngoài!"

Gã ngẩng đầu, thấy sắc mặt Chu thái phó đã giận đến tím tái, mơ hồ bẩm báo: "Chủ nhân, gã cai ngục ở Thận Hình Ty sơ suất, để nô có cơ hội thoát ra ngoài. Hôm nay trở về là vì trong lao nô nghe được tin tức vô cùng quan trọng."

"Mau nói!"

"Văn Tình Hạc đã bị Hoàng đế chán ghét, giờ chỉ là tù nhân hèn mọn chuyên dùng để mua vui." Thích khách thuật lại nguyên vẹn những gì nghe được trong lao: "Chủ nhân không cần lo lắng y sẽ tiếp tục gây khó dễ trong triều."

Bốp!

Lại thêm một cái bạt tai giáng xuống.

"Ngươi tự cho mình thông minh ư?!" Chu thái phó gầm lên.

"Hôm đó trên triều Hoàng đế đã nói rõ ràng rằng đám thích khách gặp phải đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ! Trong mắt ta, các ngươi đều đã chết cả, hiểu chưa? Ngươi bị bí mật giam trong Thận Hình Ty, tất cả những gì ngươi nghe, ngươi thấy, đều là do hai kẻ đó cố ý dựng lên! Lúc này ngươi trốn ra ngoài, chính là sập bẫy!" Chu thái phó cảm thấy tình thế nguy cấp, lập tức quát: "Giờ ngươi phải rời khỏi phủ ngay, tìm một nơi hẻo lánh mà chết đi! Càng xa Chu phủ càng tốt, đừng để vụ ám sát này liên lụy đến nhà họ Chu!"

Lúc này, thích khách cũng đã nhận ra, tim gã lạnh toát, chợt hiểu rằng những gì gã nghe thấy mấy ngày nay e rằng đều là giả.

Gã vừa định hành động thì cánh cửa hậu đường bỗng bị đá tung.

Tiếng ầm vang dội, khung cửa vỡ vụn rơi lả tả xuống đất.

Mọi người trong hậu đường đồng loạt quay đầu lại.

Chỉ thấy nơi cửa, hai bóng người sừng sững trong bộ y phục đen gọn gàng, ánh trăng và tuyết trắng phản chiếu lên khuôn mặt phủ đầy băng sương.

Gió rét gào thét xuyên qua đại sảnh, quét thẳng vào mặt, mang theo giọng nói lạnh lẽo của Tần Đạc Dã.

"Muộn rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK