• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Văn đại nhân nói vậy là sao?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・


Xích Huyền thấy Tần Đạc Dã cũng bị kéo đi, thân hình hắn lóe lên rồi vội chạy theo sau, tay vẫn cầm giấy bút ghi chép loạt xoạt những điều trông thấy.

"Trưởng tỷ, đệ về rồi đây!"

Đệ Ngũ Trọng Hi đẩy mạnh cánh cửa lớn, kéo theo Tần Đạc Dã xông vào trong nhà.

Chạy một mạch, cuối cùng Tần Đạc Dã cũng được dừng lại, y cúi người, một tay chống gối, tay kia đặt lên ngực, từ từ điều chỉnh nhịp thở.

Vì hoạt động quá mạnh nên tim y đập thình thịch, phổi nóng ran gần như không thở nổi.

Mưu sát! Đây chính là mưu sát! Đứa nhóc này không biết kính già nhường trẻ gì cả!

Tần Đạc Dã một lần nữa quyết tâm đưa việc rèn luyện thể chất vào kế hoạch của mình.

Y đứng thẳng người dậy, thấy ở giữa sân nhà Đệ Ngũ có một cô gái mặc y phục luyện võ đang vung đao múa kiếm đầy uy nghiêm.

Hay lắm!

Ánh mắt Tần Đạc Dã thoáng qua một tia tán thưởng.

Nghe thấy tiếng của Đệ Ngũ Trọng Hi, cô gái hất tóc đuôi ngựa, nắm lấy tay em trai mình kéo vào sân, "Tới! Đệ qua đây tập vài chiêu với ta!"

Mũi thương sắc bén lướt qua cổ Tần Đạc Dã, trong chớp mắt, Đệ Ngũ Trọng Hi đứng bên cạnh đã bị nhấc bổng ném vào giữa sân.

Không trung vang lên tiếng hét thảm thiết của thiếu niên: "A a a, đệ không muốn! Văn huynh, cứu ta với!"

Tần Đạc Dã: "..."

Gia phong nhà Đệ Ngũ thật đáng sợ.

Trận đánh loảng xoảng vang ở giữa sân, cây thương bay lên ngọn cây rồi rơi phập xuống, cắm xiên vào nền đá xanh, thân thương chỉ cách chân Đệ Ngũ Trọng Hi nửa bước.

Ánh chiều tà dịu dàng, nắng vàng phủ lên bóng người và lá cây trong sân, tạo nên một tầng sáng óng ánh.

Đầy tớ trong phủ mang đến cho Tần Đạc Dã một tách trà xanh.

Cô gái kéo Đệ Ngũ Trọng Hi đang nằm thở d.ốc đến trước mặt Tần Đạc Dã, nghiêm trang chắp tay hành lễ, nói: "Khá lắm, thương bay sát cổ mà ngươi cũng không chớp mắt."

Tần Đạc Dã khẽ mỉm cười, giữ đúng lễ tiết, đáp lại: "Đệ Ngũ cô nương thật xứng danh nữ trung hào kiệt."

Hai mắt Đệ Ngũ Mục Lan sáng lên, định đưa tay kết nghĩa huynh đệ với Tần Đạc Dã.

Đúng lúc này, cánh cửa lớn phủ Đệ Ngũ lại bật mở, một người trung niên mặc quan phục phẩm hàm cao nhất bước vào, dang rộng tay rồi lớn tiếng nói: "Các con, cha tan triều về rồi đây! Còn mang theo đồ ngon..."

Vẻ mặt hiền hòa hạnh phúc của người trung niên bỗng chốc khựng lại khi gặp Tần Đạc Dã. Cả người ông đột ngột dừng bước, nét mặt có hơi ngượng ngùng.

Tần Đạc Dã nhìn thấy biểu cảm thoải mái của ông từ từ căng thẳng, rồi nghiêm túc chỉnh trang tư thế, như thể vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.

"Văn đại nhân, sao ngài lại ở đây?"

Nhìn thấy ông, đầu Tần Đạc Dã chợt hiện lên ký ức ít ỏi thuộc về Văn Tình Hạc.

Đệ Ngũ Ngôn, quan phẩm hàm cao nhất, là Đại học sĩ của Văn Uyên Các, tài hoa hơn người, nhân cách cao thượng, còn là phu tử ở Văn Uyên Các, thế lực trong triều rộng lớn, nửa số văn nhân trong thiên hạ đều là học trò của ông. Không những vậy ông còn là người nghiêm khắc cứng nhắc, một vị đại nhân vô cùng chính trực.

Hay cho câu nghiêm khắc chính trực...

"Đệ Ngũ đại nhân." Tần Đạc Dã chắp tay, nhân lúc cúi người giấu đi nụ cười không kìm nổi ở khóe môi.

Đệ Ngũ Trọng Hi vội kéo tay áo cha, thêm mắm dặm muối kể lại những chuyện xảy ra trên phố chiều nay.

Nghe xong, biểu cảm của Đệ Ngũ Ngôn dần trở nên nghiêm túc, lông mày càng nhíu chặt, cuối cùng nhìn sang Tần Đạc Dã.

Tần Đạc Dã hiểu ý, nhẹ giọng nói: "Ngài cũng nhận ra rồi, phải không?"

Đệ Ngũ Ngôn khẽ gật đầu, cúi người thật thấp về phía Tần Đạc Dã, hai tay nâng ngang trán, "Khuyển tử* ngu dốt, may nhờ Văn đại nhân giúp đỡ."

*Cách gọi khiêm nhường dùng để chỉ con trai mình

Sau đó ông thở dài, quay lại nhéo tai Đệ Ngũ Trọng Hi, nghiến răng nghiến lợi, "Cưỡi ngựa giữa phố, ta đúng là đã chiều hư con rồi!"

Tần Đạc Dã: "..."

Đệ Ngũ đại học sĩ, hình tượng ông sụp đổ rồi kìa, ở đây còn có người ngoài mà.

Đệ Ngũ Trọng Hi kêu oan: "Cha! Con đâu có cưỡi ngựa trong phố, con chỉ ở ngoài khu chợ thôi, không biết sao ngựa lại hoảng loạn chạy vào trong!"

Nghe đến đây, Tần Đạc Dã nhướng mày, nhìn Đệ Ngũ Ngôn.

Rõ ràng có người bày mưu.

Đầu tiên là kích động ngựa của Đệ Ngũ Trọng Hi lao vào phố, sau đó sắp đặt kẻ giả vờ bị ngựa đụng, rồi cài người vào đám đông, khi sự việc lan rộng thì nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn, khéo léo dẫn dắt mâu thuẫn đổ lên người Đệ Ngũ Ngôn.

Hiển nhiên Đệ Ngũ Ngôn cũng nhận ra điều gì đó, ông chậm rãi buông tay.

"Con gái ngoan, kéo tên nhóc này đi đi, cha có chuyện cần nói với khách."

Đệ Ngũ Mục Lan thấy bầu không khí không ổn, bèn kéo bím tóc của em trai, lôi y đi khỏi.

Đợi Đệ Ngũ Ngôn cho mọi người lui hết, Tần Đạc Dã mới lên tiếng: "Gần đây Đệ Ngũ đại nhân có đắc tội với ai trên triều đình hay những nơi khác không?"

"Văn đại nhân nói vậy là sao?"

Tần Đạc Dã mặc áo bào giản dị, gió chiều thổi qua làm dáng người y càng thêm gầy gò. Tuy gương mặt mang vẻ xanh xao bệnh tật, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, toát ra khí chất mạnh mẽ.

Y mỉm cười, nói: "Ngoài lệnh lang, lệnh ái* cũng bị cuốn vào vòng xoáy này. Mục đích cuối cùng e là muốn hạ bệ Đệ Ngũ đại học sĩ."

*Lệnh lang/lệnh ái: cách gọi lịch sự dùng để chỉ con trai/con gái của người khác.

Gần đây Lưu Huyên Hải nhắc đến chuyện phong phi lập hậu, cái tên được treo trên miệng nhiều nhất chính là trưởng nữ nhà Đệ Ngũ, Đệ Ngũ Mục Lan.

Ban đầu Tần Đạc Dã nghĩ rằng đó là ý của Đệ Ngũ Ngôn, tưởng ông nhắm vào ngôi vị Hoàng hậu, nhưng hôm nay nhìn lại thì không phải vậy.

Hành động của Đệ Ngũ Ngôn rõ ràng là của một người cha bình thường, không phải kiểu tính toán lợi ích từ con cái.

Ngược lại, có kẻ đã lường trước sự chán ghét của Tần Huyền Hiêu đối với hậu cung, muốn lợi dụng chuyện phong phi lập hậu để khiến Hoàng đế giận dữ với nhà Đệ Ngũ, từ đó mượn dao giết người.

Còn Văn Tình Hạc, chẳng qua chỉ là một con tốt thí mà thôi.

Tần Đạc Dã cảm nhận sự giận dữ âm ỉ đang dâng lên trong lòng.

Ha.

Dùng vua làm dao giết người, kẻ nào lại dám lớn mật như vậy!

Nghe những lời của Tần Đạc Dã, ánh mắt của Đệ Ngũ Ngôn co lại, hai cú sốc liên tiếp khiến ông không kịp giữ lễ: "Ngươi nói cái gì!"

Tần Đạc Dã khẽ mỉm cười, trấn an Đệ Ngũ Ngôn: "Đừng lo, hiện tại hai kế hoạch của đối phương vẫn chưa thành công."

Ánh mắt sâu thẳm của Tần Đạc Dã làm Đệ Ngũ Ngôn dần bình tĩnh lại. Ông suy nghĩ kỹ càng, nhanh chóng hiểu ra điểm mấu chốt.

"Văn đại nhân, đại ân không nói lời cảm ơn, mời ngài vào trong nhà trò chuyện."

Tần Đạc Dã gật đầu, vui vẻ đi theo.

Ánh chiều tà dần khuất bóng, nhường chỗ cho màn đêm sâu thẳm. Bầu trời trở nên mờ tối, bóng dáng cây cối càng thêm tô đậm sắc thu.

Trong phủ Đệ Ngũ, từng ngọn đèn lồng bắt đầu thắp sáng.

Xích Huyền ngồi xổm trên cây bên ngoài, không biết Tần Đạc Dã và Đệ Ngũ Ngôn đang nói chuyện gì, chỉ có thể ghi chú một khoảng trống lớn trên giấy.

Cuối cùng, cánh cửa chính của tòa phủ được mở ra. Sau khi Tần Đạc Dã kiên quyết từ chối lời mời nhiệt tình cùng ăn tối không biết bao nhiêu lần của Đệ Ngũ Ngôn, ông mới miễn cưỡng nhờ con trai mình tiễn khách về.

Tần Đạc Dã về đến nhà, y đóng cửa lại, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Gia phong nhà Đệ Ngũ đúng là nhiệt tình quá mức! Hoàn toàn khác với những lời đồn đại bên ngoài như nghiêm khắc, cứng nhắc...

Nhưng may thay Đệ Ngũ Ngôn là một người thông minh.

Lúc quay lại, Tần Đạc Dã thấy ánh mắt đầy oán trách của Thanh Huyền đang nhìn mình, ánh mắt cậu ta đăm đăm đến đáng sợ.

Tần Đạc Dã: "?"

"Bệ hạ phái ta đến làm hộ vệ cho ngài, bảo vệ ngài, nghe theo mọi chỉ thị của Văn đại nhân." Thanh Huyền giải thích.

Hóa ra là vậy, làm ta hết hồn. Thảo nào ngồi lì trước cửa không nói một tiếng, chẳng khác nào tượng đá.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cảm giác vẫn thoải mái hơn khi ở bên đứa nhỏ Tần Huyền Hiêu kia.

Sáng hôm sau, vì chiều hôm trước Tần Đạc Dã ra ngoài hoạt động quá sức nên bệnh tình của y càng thêm trở nặng.

Quả thật y đã đánh giá cao sức khỏe của cơ thể này.

Đầu đau như búa bổ, chỉ cần khẽ lắc nhẹ cũng cảm giác như có vật nặng gõ vào hộp sọ.

Tần Đạc Dã cố gắng uống hai bát thuốc đắng, rồi chậm rãi đứng dậy, lê lết đến Gián viện, nơi mà y từng đến làm việc hằng ngày.

Ngày mai là đại triều hội, hôm nay y phải tranh thủ thu dọn công việc trước đó, đồng thời gặp mặt các đồng liêu để "kích hoạt" thêm ký ức của Văn Tình Hạc.

Trong triều hội lần trước, Hoàng đế nổi giận đẩy y vào hậu cung. Những ngày qua, việc này đã lan truyền khắp nơi.

Tần Đạc Dã đã nghỉ bốn ngày, hôm nay vừa bước chân vào Gián viện, nơi đây lập tức xôn xao như nước sôi đổ vào dầu nóng.

Đồng liêu vốn đang chăm chỉ xử lý công việc bỗng tụ lại thành một đám, ríu rít hỏi han không ngừng.

Sự xuất hiện bất ngờ của quá nhiều gương mặt khiến ký ức của Văn Tình Hạc ùa về, nó hỗn loạn như dòng nước xiết làm đầu óc y vốn đã mụ mị vì sốt càng thêm choáng váng.

Y vội ngồi xuống chỗ của mình, may thay là có cấp trên lớn tiếng quát: "Còn ra thể thống gì nữa! Mau về vị trí!"

Các đồng liêu nghe lệnh, bỗng chốc như chim tan tác.

Không gian lập tức yên tĩnh hơn nhiều, Tần Đạc Dã đưa tay ấn nhẹ lên huyệt giữa trán, chậm rãi xoa dịu.

Y sắp xếp lại ký ức lộn xộn trong đầu, thu dọn văn thư trên bàn rồi rời khỏi Gián viện.

Cấp trên muốn gọi y lại, nhưng thấy Thanh Huyền của Huyền Y vệ đang đứng cạnh với ánh mắt lạnh lùng, ông đành ngậm ngùi giả vờ như Tần Đạc Dã chưa từng đến đây.

...

Hôm sau, đại triều hội.

Tối qua, Tần Đạc Dã ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, tiện thể xem xét công văn của Văn Tình Hạc. Bệnh cảm lạnh đã giảm bớt, y có thể dậy từ canh ba để chuẩn bị đến hoàng cung dự buổi triều sớm lúc canh năm.

Tần Đạc Dã hít thở không khí buổi sáng mát mẻ giữa thu, y lững thững đi bộ đến hoàng cung, trong lòng thầm quyết định sau này nhất định sẽ ở lại cung không về nhà nữa.

Tần Đạc Dã vừa đến nơi, chuông báo canh năm trong cung vang lên, đội ngũ quan viên bắt đầu di chuyển, không ai có cơ hội hỏi han gì thêm.

Y lặng lẽ đi theo đoàn, thu lại tay áo, bước qua cổng Lưỡng Nghi.

Kiếp trước, y chỉ ngồi trên ngai vàng, chờ trăm quan hô vạn tuế, chưa từng tự mình trải qua hành trình thượng triều từ ngoài cung như thế này.

Đúng là vui thật.

Tần Đạc Dã hớn hở đi theo đoàn bước lên bậc thềm của điện Vô Cực, sau đó ngẩng đầu nhìn.

Mái vòm vàng lộng lẫy, ánh sáng lạnh lẽo đầy uy nghi kéo dài qua đại điện hùng vĩ, ánh mắt y chạm phải cái nhìn vừa như mỉm cười vừa như dò xét của người ngồi bên trên.

Tần Đạc Dã liếc nhìn Hoàng đế một cái, tỏ vẻ không quan tâm.

•••

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK