"Đừng nói là đang khóc như trẻ con đấy nhé?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Âm thanh nghẹn ngào cảm kích vẫn vang vọng bên tai, thứ cảm xúc quá mức mãnh liệt ấy như đặt Tần Huyền Hiêu lên giàn hỏa, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực khiến hắn nóng ran.
Hắn đã vật lộn sinh tồn trong thâm cung đầy rẫy kẻ ăn thịt người suốt chín năm, rồi nhân cơ hội xuất cung mà điên cuồng phát triển thế lực của bản thân suốt tám năm. Cuối cùng, hắn bắt được thời cơ, một kiếm đâm chết lão Hoàng đế, bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, ngồi vào vị trí không còn ai dám coi thường nữa.
Làm Hoàng đế đã năm năm, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động làm gì đó cho bách tính.
Hắn chỉ tùy ý làm theo ý thích, kẻ hắn yêu thì sống, kẻ hắn ghét thì chết. Đại thần nào chọc giận hắn thì cứ chém là xong. Những kẻ không lọt vào mắt hắn, hắn cũng chẳng buồn để tâm.
Thực ra, kể từ khi đăng cơ, Tần Huyền Hiêu không còn nhìn thấy ánh sáng nữa. Hắn cô độc đứng trong bóng tối, tương lai mờ mịt hoang vu.
Hắn chỉ có thể dựa vào việc không ngừng thu thập tìm kiếm, hết lần này đến lần khác xem lại di vật của Thành Liệt đế, mới có thể thoáng nhìn thấy một chút ánh trăng nhạt nhòa trong những đêm dài tối tăm không hy vọng.
Nhưng lúc này đây, người đứng trước mặt hắn, y chỉ đơn giản đứng ở đó, nhẹ nhàng nói vài câu, thế nhưng thứ ánh sáng rực rỡ chói lọi ấy lại ào ào tràn về phía hắn, hoàn toàn xua tan bóng tối, khiến thế giới này từ nay có thêm sắc màu.
Tần Huyền Hiêu không bận tâm đến tiếng ác, không bận tâm đến những lời phỉ báng, nhưng sự yêu mến thuần túy đột ngột ập đến này lại khiến hắn luống cuống chân tay.
Ngón tay buông thõng bên người khẽ động, hắn lặng lẽ dịch về phía sau, nép mình sau lưng Tần Đạc Dã.
Tần Đạc Dã chú ý đến động tác nhỏ của hắn, không nhịn được bật cười.
Y mỉm cười nói với bách tính đang vây quanh: "Mọi người mau về làm việc đi, trăm việc chờ tái thiết, hẳn vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Bệ hạ cũng phải trở về xử lý chính sự nữa."
Lúc này bách tính mới như bừng tỉnh từ trong mộng, nói: "Phải rồi, sứ quân và bệ hạ bận rộn lắm!"
"Sứ quân còn đang bệnh nữa, ôi chao, mọi người giải tán đi, đừng làm mất thời gian của họ!"
Mọi người đồng loạt hưởng ứng: "Đúng vậy, đúng vậy! Để sứ quân về nghỉ ngơi cho tốt!"
Dòng người dần dần tản đi, từ xa vẫn còn vang lên những câu trò chuyện rời rạc.
Một người phụ nữ ôm con hỏi chồng: "Tướng công, rốt cuộc ai nói bệ hạ vơ vét tàn bạo vậy chứ? Hôm nay tận mắt chứng kiến, rõ ràng ngài đối xử rất tốt với bách tính mà!"
Người đàn ông gãi mũi, có vẻ hơi chột dạ vì những lời oán trách trước đây của mình, hắn bế lấy con gái từ tay thê tử, lẩm bẩm: "Ai mà biết được chứ, trước giờ toàn nghe đồn thôi mà. Đám quan trên ấy xấu xa lắm! Toàn là hạng hung thần ác sát, làm hỏng danh tiếng của bệ hạ hết rồi."
Một đứa trẻ con nhảy chân sáo nói: "Mẹ ơi, mẹ ơi, sau này con kể chuyện về bệ hạ cho em gái nghe, chắc chắn em ấy sẽ không còn sợ nữa đâu!"
Cô bé đang được cha bế cười khanh khách: "Bệ hạ đẹp trai như vậy, lại đối xử tốt với chúng ta nữa. Không được kể mấy chuyện xấu hồi trước đâu, chắc chắn không phải do bệ hạ làm!"
Người phụ nữ trêu ghẹo con, hỏi: "Con thấy bệ hạ đẹp hơn hay sứ quân đẹp hơn?"
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi gật gù: "Đều đẹp ạ, nhưng sứ quân là tiên nhân đó nha, thần tiên dĩ nhiên phải đẹp hơn một chút ạ."
Lời nói ngây thơ của trẻ con khiến mọi người xung quanh bật cười.
Trong đám đông, không biết ai lẩm bẩm một câu: "Sứ quân và bệ hạ đứng chung một chỗ thật là xứng đôi!"
Đám người bỗng im lặng trong chớp mắt, rồi đồng loạt ồ lên.
"Quoa!"
Tần Đạc Dã khẽ bật cười, ánh mắt dõi theo đám đông đang dần tản đi. Khi thấy người dân đã rời đi gần hết, y mới quay đầu lại, phát hiện Tần Huyền Hiêu vẫn giữ nguyên tư thế nửa nép sau lưng y.
"Sao lại ngây ra thế?" Y hỏi.
Tần Huyền Hiêu nhẹ nhàng cắn môi, không nói gì, bất chợt vươn tay ôm lấy Tần Đạc Dã, nửa kéo nửa ôm, cùng y quay về phủ nha.
Thanh Huyền theo sau họ, tinh ý đóng cửa lại.
Vừa vào đến phủ, Tần Huyền Hiêu bất ngờ ôm chặt lấy Tần Đạc Dã vào lòng.
Tần Đạc Dã bị kéo vào lồng ng.ực đối phương, cảm nhận được cánh tay hắn siết chặt lấy y, thậm chí còn hơi run rẩy. Ở góc độ này, y không nhìn thấy nét mặt của Tần Huyền Hiêu, nhưng y có thể cảm nhận được tâm tình của hắn đang có phần mất kiểm soát.
Tần Đạc Dã vươn tay từ trong lớp áo choàng đối phương khoác lên cho mình, nhẹ nhàng ôm lại hắn.
"Được rồi." Y khẽ nhắm mắt, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, mỉm cười nói: "Sao lại không có chút tiền đồ gì thế này, đừng nói là đang khóc như trẻ con đấy nhé?"
Tần Huyền Hiêu chợt cứng đờ, hắn buông lỏng vòng ôm, hai tay nắm lấy cánh tay Tần Đạc Dã, chăm chú nhìn thẳng vào y, để y thấy rõ đôi mắt mình.
Trong mắt hắn chỉ có ánh trăng dịu dàng rọi qua rừng trúc, không hề có nước mắt.
"Ta không phải trẻ con." Tần Huyền Hiêu cố chấp nói, hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ghé sát vào, ánh mắt nghiêm túc: "Ta có thể hôn khanh không?"
Tần Đạc Dã: "?"
Sao lại đột ngột như vậy?
Mi mắt y khẽ run, ánh sao trong mắt lóe lên, Tần Đạc Dã khẽ dời tầm nhìn, môi hơi mím lại.
Thế nhưng đối phương không vội vã vặn hỏi, cũng không tiến gần hơn để làm nũng, chỉ lặng lẽ chờ đợi, tựa như thực sự rất nghe lời, đã nói sẽ hỏi trước, thì nhất định phải ngoan ngoãn xin phép trước.
Thật là...
Thật là...
Trong lòng Tần Đạc Dã cảm thấy hổ thẹn vì sự do dự của mình, nhưng dường như y thật sự không có chút sức chống cự nào với chuyện này, cũng không hề bài xích, thậm chí trong lòng còn có chút mong chờ đầy háo hức.
Thật hồ đồ mà.
Như một hôn quân chìm đắm trong d.ục v.ọng của giác quan, còn có sắc đẹp hầu hạ.
Tần Đạc Dã tự mắng mình như vậy.
Sau đó, y nghe thấy chính mình khẽ "ừm" một tiếng.
Giây tiếp theo, môi y cảm nhận được sự ấm áp và ướt át.
Y thấy Tần Huyền Hiêu gấp gáp hôn tới, từng cái hôn dày đặc rơi trên cánh môi, nơi khóe miệng, rồi sau đó cạy mở đôi môi, khiến nụ hôn trở nên dây dưa triền miên, quyến luyến dịu dàng, khó mà rời xa.
Tần Đạc Dã bị hôn đến mức khó thở, y cảm thấy mình đứng không vững nữa, vội vã bám lấy cánh tay của Tần Huyền Hiêu, lảo đảo lui về sau nửa bước.
Tần Huyền Hiêu hơi nheo mắt phượng, rồi mạnh mẽ vươn cánh tay, ôm lấy eo Tần Đạc Dã, thuận theo bước chân của y mà lùi lại một chút, để lưng y tựa vào tường, trong suốt quá trình ấy hắn vẫn không nỡ buông nụ hôn này.
Sau khi ép người vào tường, có điểm tựa rồi, nụ hôn của Tần Huyền Hiêu lại càng bừa bãi, càng thêm chiếm đoạt, trong góc tường nhỏ bé, cảm xúc bùng cháy không hề kiêng nể.
Thanh Huyền đứng ngoài cửa: "?"
Hả? Chuyện này...
Ta có thể nhìn không?
Hai người không tránh né đám người rảnh rỗi như bọn ta một chút sao?
Thanh Huyền cứng đờ quay đầu đi, lặng lẽ rút lui khỏi tiểu viện.
Một nụ hôn kết thúc, đầu óc Tần Đạc Dã choáng váng, y đẩy Tần Huyền Hiêu ra rồi nghiêng đầu gấp gáp t.hở dố.c, đôi môi đã bị tên cún này hôn đến sưng đỏ, sắc mặt ửng hồng, đuôi mắt cũng loang màu đỏ nhạt, một sợi tóc rủ xuống, lay động trước đôi mắt phủ đầy hơi nước.
"Ái khanh..." Tần Huyền Hiêu luyến tiếc không rời, vẫn dán sát vào y, giọng nói mềm dính: "Thích khanh lắm."
"Cút." Tần Đạc Dã khẽ mắng: "Lần sau không được hôn lâu như vậy, ta bảo dừng thì phải lập tức dừng lại."
Lời này rơi vào tai Tần Huyền Hiêu chẳng có chút uy hiếp nào, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện nghe theo, cười rạng rỡ nói: "Tuân mệnh!"
Tần Đạc Dã lấy lại tinh thần, y đẩy hắn ra, đi vào trong phòng, Tần Huyền Hiêu vội vàng theo sau.
"Sắp đến trưa rồi." Tần Đạc Dã ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, thở dài: "Hôm nay còn nhiều việc chưa làm, vừa nãy nghe thấy Lâu Kha tìm ta có chuyện, giờ lại chạy đâu mất rồi, ngươi bảo Thanh Huyền gọi người đến đi."
"Không được, Ngự y đã dặn, dạo này khanh không được lao lực quá độ, sao lại không chịu nghe lời vậy!" Sắc mặt Tần Huyền Hiêu sa sầm: "Khanh không nhắc thì ta cũng suýt quên, phải tìm khanh tính sổ mới được."
Tần Đạc Dã: "?"
Tính sổ gì?
Y nghe thấy Tần Huyền Hiêu gọi một tiếng: "Thanh Huyền!"
Thanh Huyền bưng theo vẻ mặt cam chịu mà đến.
Tần Đạc Dã mờ mịt ngồi xuống bàn trong phòng, Tần Huyền Hiêu ngồi bên cạnh y, Thanh Huyền đứng ở cửa.
Tần Huyền Hiêu mở miệng: "Thanh Huyền, ngươi nói với trẫm, dạo gần đây Văn đại nhân đã làm những chuyện gì?"
Tần Đạc Dã hiểu ra chuyện gì rồi: "..."
Tính sổ chuyện y không chịu nghỉ ngơi đây mà.
Tần Đạc Dã bắt đầu trừng Thanh Huyền, nháy mắt bên trái, thấy Thanh Huyền không phản ứng, lại nháy bên phải, cái tên đầu gỗ Thanh Huyền kia nhìn thấy nhưng không hiểu, Tần Đạc Dã nháy cả hai mắt, Thanh Huyền vẫn không hiểu, cậu ta nghiêng đầu hỏi: "Mắt Văn đại nhân khó chịu hả?"
Tần Đạc Dã: "..."
"Không có."
Thôi, y từ bỏ rồi.
Tần Huyền Hiêu đang cúi đầu rót nước ấm nên không thấy màn trao đổi ánh mắt vừa rồi, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Tần Đạc Dã, lập tức hiểu ra, hắn bật cười, đưa chén trà ấm tới: "Ái khanh bớt sức lại, lát nữa giải thích cho tốt."
Bên này, Thanh Huyền cho rằng đây là câu hỏi thăm dò của bệ hạ để sau này luận công ban thưởng, bèn cung kính giơ tay, tận tụy báo cáo từng chuyện mà Tần Đạc Dã đã làm. Vì dạo này Tần Đạc Dã làm việc quá xuất sắc, nên khi tường thuật, Thanh Huyền còn nhấn mạnh sự vất vả và trách nhiệm của y.
"Bệ hạ, khi cứu trợ lũ lụt Văn đại nhân luôn đích thân làm việc, ngay trong đêm đầu tiên đến quận Kỳ Xuyên, y đã phát hiện sự khác thường của Quận thú Kỳ Xuyên, lập tức giam gã vào đại lao."
Thanh Huyền nói trịnh trọng từng chữ: "Đêm đó đại nhân điều động nhân lực quận huyện, đến từng thôn trấn sơ tán dân chúng, Văn đại nhân còn tự mình đến thôn Thôi Vân, nơi có tình hình thiên tai nghiêm trọng nhất, cùng chúng thần cứu dân khỏi dòng lũ."
"Tốt, một lần." Nụ cười của Tần Huyền Hiêu thu lại, nói: "Tiếp tục."
Thanh Huyền đáp tiếp: "Đêm đó, Huyền Y vệ phát hiện đê Thôi Vân có nguy cơ vỡ lần hai, Văn đại nhân lập tức quyết định dẫn người xuống sông, thay vì chặn thì khai thông, đào rãnh thượng du, giúp đê Thôi Vân tránh khỏi vỡ lở, cũng cứu được những thôn làng ở vùng hạ lưu sông Kỳ Xuyên."
Nụ cười trên môi Tần Huyền Hiêu dần dần biến mất, hắn chỉ nghe thôi cũng cảm nhận được sự nguy hiểm và cấp bách khi đó, mà người này, lại cứ thế lao thẳng vào nguy hiểm.
"Hai lần." Tần Huyền Hiêu liếc nhìn Tần Đạc Dã, nắm lấy tay y.
"Cho đến sáng hôm sau, Văn đại nhân mới trở lại doanh trại, nhưng chỉ ăn một bát cháo loãng, rồi lại đến phủ nha, vừa điều động nhân lực tiếp tục cứu trợ, vừa tự mình giám sát việc thu gom lương thực, còn thường xuyên đến doanh trại trấn an dân chạy nạn, thậm chí còn đích thân từng chút một đối chiếu sổ sách quận Kỳ Xuyên."
Lần đầu tiên Tần Đạc Dã cảm thấy thời gian trôi qua thật khó khăn.
"Từ khi đặt chân đến quận Kỳ Xuyên, dường như đã hơn hai mươi canh giờ Văn đại nhân chưa chợp mắt. Khoảng thời gian này y cũng luôn không ngủ không nghỉ, đèn trong phủ nha thường sáng suốt cả đêm." Thanh Huyền vẫn đang kể về sự vất vả của Tần Đạc Dã: "Lần cuối cùng Văn đại nhân nghỉ ngơi trước sáng nay là mười canh giờ trước, mà cũng chỉ chợp mắt được một khắc mà thôi. Thuộc hạ luôn bị Văn đại nhân phái ra ngoài, không nắm rõ tình hình bên trong. Nếu muốn hỏi chi tiết, có lẽ người đã ở trong phủ nha cùng Văn đại nhân là Lâu tiên sinh sẽ hiểu rõ hơn."
Nhìn sắc mặt ngày càng khó đoán của Tần Huyền Hiêu, ánh mắt hắn nhìn y cũng thêm phần sâu xa, Tần Đạc Dã đưa tay đỡ trán.
Thanh Huyền, im miệng đi! Đừng nói nữa!