• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vậy thì để hắn cắn đi, thích cắn thì cứ cắn."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Môi Tần Đạc Dã khẽ động, y nhìn vào đôi mắt của người trước mặt, định hỏi điều gì đó, nhưng ký ức về thảm trạng của người phụ nữ kia chợt hiện lên, cuối cùng y vẫn không thể thốt nên lời.

Tính theo tuổi tác, người phụ nữ đó có thể là mẫu thân của Tần Huyền Hiêu hoặc là một nữ trưởng bối trong gia tộc mẫu hệ, nhưng dù thế nào đi nữa, đối với hắn mà nói, đó vẫn là một ký ức đau thương không thể ngoảnh lại.

Tần Đạc Dã không dám hỏi.

Y sợ tiểu Hoàng đế đau lòng.

Mà y cũng không xứng để hỏi, hậu duệ của y đã suy đồi đến mức tàn sát dân chúng giữa đường, hoang dâm vô độ đến mức cướp đoạt con gái nhà lành.

Chuyện này tuy y bất lực, nhưng với tư cách là tổ tiên của nhà họ Tần, y phải gánh vác nhân quả mà mình còn nợ Tần Huyền Hiêu.

Là lỗi của y.

Trong lúc Tần Đạc Dã còn đờ đẫn, Tần Huyền Hiêu đã dùng ngọn lửa trên giá nến trong tay, lần lượt thắp sáng đèn lồng xung quanh giường. Ánh nến ấm áp dần dần nhuộm lên trong điện một tầng sáng dịu dàng, ngay cả chăn đệm cũng trở nên mềm mại hơn dưới tia sáng ấy.

Cơ thể Tần Đạc Dã dần ấm lại, mồ hôi lạnh tan biến, nhiệt độ nơi đầu ngón tay cũng trở về mức bình thường.

Tần Huyền Hiêu ghé lại gần, hắn đưa tay chạm vào đầu ngón tay y, rồi thở phào nhẹ nhõm.

"Sao ái khanh nhát gan thế? Chỉ là một cơn ác mộng thôi, có đến mức hoảng loạn mất hồn vậy không?" Tần Huyền Hiêu bật cười, ánh nến vẽ đường nét thoải mái trên khuôn mặt hắn.

Tần Đạc Dã đờ người nhìn đối phương, hồi lâu sau, y thở dài một hơi, đưa tay xoa mạnh đầu Tần Huyền Hiêu như đang dỗ một đứa trẻ, rồi kéo người vào lòng.

Đứa trẻ ngoan, chịu nhiều khổ cực rồi.

Tần Đạc Dã hiểu sự cô độc và lạnh lẽo trên con đường đế vương, lúc này y đã hạ quyết tâm.

Một khi trời xanh đã để y lần nữa mở mắt ở thời kỳ thịnh thế lụi tàn của Đại Ngụy, vậy thì y sẽ đồng hành cùng Hoàng đế hiện tại, tái lập một thời đại hưng thịnh khác.

Nhưng Tần Đạc Dã không hay biết là, trong lòng y, đôi mắt phượng của Tần Huyền Hiêu đang mở to vì kinh ngạc, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, gần như nín thở, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp đang bao phủ trên người mình.

Hôm qua vừa ngâm bể thuốc, lúc này mái tóc của người trước mặt mềm mại vô cùng, mang theo mùi hương thảo dược nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi.

Tựa vào lòng người.

Ánh nến ấm áp, rèm giường khẽ lay động, sáng tối đan xen, vẽ nên những đường viền mờ ảo.

Mọi thứ tạo nên một bầu không khí... khiến tâm tư bất chính nào đó ngấm ngầm nảy sinh.

Yết hầu Tần Huyền Hiêu lăn cuộn dữ dội, trên mu bàn tay đang buông thõng xuất hiện những đường gân xanh ngoằn ngoèo, hắn phải cưỡng chế kìm nén h.am mu.ốn đè người trước mặt xuống giường.

Hắn hít một hơi thật sâu, như tự nhắc nhở bản thân, thân thể người này còn yếu, chưa hoàn toàn hồi phục, không chịu nổi giày vò, mình cũng không thể hành động hấp tấp mà dọa chạy mất một kẻ thú vị như vậy.

Tần Đạc Dã chỉ thất thần trong giây lát vì hậu duệ đời sau quá mức hoang đường, nhưng sau đó y nhanh chóng bình tĩnh lại, buông Tần Huyền Hiêu ra, rồi đặt hai tay lên vai đối phương, đôi mắt sáng rỡ nhìn thẳng vào vị Hoàng đế trẻ.

Ánh nến phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của Tần Đạc Dã càng lúc càng rõ ràng, khiến ánh mắt y thêm phần sáng ngời.

Tần Huyền Hiêu thoáng đánh giá ánh mắt đang nhìn mình, bỗng dưng có hơi chột dạ. Ánh mắt này... khó diễn tả quá, cứ như một người nông dân vừa trông thấy đàn trâu ngựa mà không mất tiền mua.

Tần Đạc Dã nói là làm, nếu đã muốn hưng thịnh Đại Ngụy, vậy thì phải bắt đầu từ Hoàng đế trước.

"Bây giờ là giờ nào rồi?" Bỗng nhiên y không còn buồn ngủ nữa, kéo tay áo Tần Huyền Hiêu hỏi.

"... Chắc là canh tư? Trời vừa tờ mờ sáng, trẫm sẽ rời giường xem lại canh giờ."

Tần Huyền Hiêu khoác áo ngoài, cầm theo một chiếc đèn dầu bước ra ngoài bình phong, chỉ chốc lát sau đã quay lại, thấy Tần Đạc Dã đang tựa vào giường, hắn chậm rãi nói: "Là giờ Dần ba khắc, khanh có muốn ngủ thêm một lát không? Muốn ăn gì không? Trẫm bảo Câu Hoằng Dương dặn Ngự thiện phòng, chờ khanh tỉnh thì dùng bữa sáng."

"Không ngủ nữa! Bệ hạ." Đôi mắt Tần Đạc Dã lấp lánh đầy hứng khởi, y ngồi bật dậy khỏi giường, "Bệ hạ cũng nên dậy xử lý chính sự rồi. Hôm qua ta xem tấu chương, hình như còn một phần cần phê duyệt bằng chu bút, phần khác thì cần triệu tập quan viên nghị chính lại."

Tần Huyền Hiêu: "?"

"Hả? Bây giờ à?" Tần Huyền Hiêu sững sờ, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn xám xịt, chỉ là sắc trời đã thoát khỏi màn đêm thăm thẳm, sáng lên đôi chút, song mặt trời còn chưa mọc.

"Đúng vậy, ngay bây giờ. Ngày mới bắt đầu từ sớm mai, tương lai của Đại Ngụy đều dựa cả vào bệ hạ!" Tần Đạc Dã mỉm cười khích lệ.

Tần Huyền Hiêu: "..."

"Bệ hạ? Dù hôm nay không có triều hội, nhưng quốc sự không thể chểnh mảng."

"..."

"Bệ hạ?" Tần Đạc Dã nghiêng đầu.

"Cạch" một tiếng, Tần Huyền Hiêu đặt ngọn đèn trong tay xuống, đột nhiên bước qua đè Tần Đạc Dã xuống giường, một chân hắn nhấc lên, đầu gối chặn vào giữa hai chân y, nụ cười như có như không: "Bây giờ mới giờ Dần ba khắc, dậy sớm thế làm gì? Đi đầu thai à?"

Thật đáng sợ, nửa đêm gặp ác mộng tỉnh giấc mà vẫn phải kéo người ta dậy làm việc. So với việc bệnh nặng vừa khỏi mà đã bị giục đi dự tiểu triều hội còn đáng sợ hơn.

Tần Huyền Hiêu vốn là người có thói quen sinh hoạt tùy tiện, khi dậy không nổi thì không lên triều, lúc chán ghét gương mặt của đám triều thần, cũng không cần biết buổi nghị sự kéo dài bao lâu đã phất tay áo rời đi.

Hắn không dậy sớm, cũng chẳng thức đêm phê duyệt tấu chương hay xử lý chính sự, chỉ khi nào muốn thì đọc, mệt rồi thì nghỉ.

Nhưng một khi đã bắt tay vào xử lý, hắn lại vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm.

Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày bản thân lại giống như đứa trẻ bị tiên sinh nghiêm khắc nhắc nhở phải chăm chỉ học hành.

Ở thời đại này, chỉ cần hắn không vui thì có thể giết sạch đám triều thần, vậy mà trước mắt lại có kẻ lớn gan như vậy.

"Bệ hạ nên tự khuyến khích bản thân mà vươn lên." Giọng của Tần Đạc Dã đầy ý nhắc nhở: "Nhớ năm xưa, Thành Liệt đế đi ngủ vào giờ Tý, chưa đến giờ Dần đã thức dậy xử lý chính vụ... khụ khụ."

Tần Đạc Dã còn chưa nói xong, cằm đã bị nắm lấy, ngón tay đặt lên cổ họng y, mọi biểu cảm sống động trên gương mặt đối diện đều tan biến, chỉ để lại một vẻ lạnh nhạt: "Đừng dùng Thành Liệt đế để răn dạy trẫm."

Tần Đạc Dã: "?"

Y buộc phải im lặng, nghiêng đầu không hiểu lắm.

Hôm qua, y đã chứng kiến cảnh Tần Huyền Hiêu có thể nhớ chính xác từng câu từng chữ y nói ở kiếp trước, cứ tưởng đứa trẻ này là kẻ siêng năng, lấy mình làm gương. Nhưng sao chỉ mới nói vài câu đã nổi giận rồi?

Tâm tư trẻ con khó đoán thật.

Thôi vậy, có lẽ y đã quá vội vàng. Nhìn thấy hình ảnh Đại Ngụy suy tàn trong ký ức, lòng y nóng như lửa đốt, chỉ muốn nhanh chóng tái tạo thịnh thế.

Nhưng cũng không thể quá gấp gáp, cần từ từ thực hiện.

Tần Đạc Dã điều chỉnh lại giọng nói, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy chúng ta ngủ thêm một chút, đợi đến giờ Mão dậy?"

Tần Huyền Hiêu buông tay, hắn đứng lên, tiện tay buộc mái tóc xõa của mình, khoác chặt ngoại bào.

"Bệ hạ?" Tần Đạc Dã cũng đứng dậy theo, nhưng lại bị Tần Huyền Hiêu ấn vai đè xuố.ng giường.

Mái tóc vừa buộc lên cũng theo động tác mà rơi xuống, lướt qua gò má Tần Đạc Dã. Y ngẩng đầu nhìn Hoàng đế trẻ tuổi, không đoán được sắc mặt hắn.

"Trẫm đi xử lý chính sự theo lời khanh nói." Giọng Tần Huyền Hiêu mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

Tần Đạc Dã nghe thế thì hơi mở to mắt, định ngồi dậy: "Ta đi cùng ngài."

"Không cần." Tần Huyền Hiêu ấn người sắp đứng dậy xuống, nói: "Khanh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã."

Tần Đạc Dã sững sờ trong chốc lát, rồi nhìn hắn.

Ánh mắt Tần Huyền Hiêu hơi tối lại, hắn khẽ nghiến răng, bỗng nhiên cúi đầu.

Tần Đạc Dã còn chưa kịp phản ứng, Tần Huyền Hiêu đã vén cổ áo y lên, bàn tay trượt xuống sau gáy, ôm lấy cổ y, nhẹ nhàng cắn lên phần bên cổ.

"Shh..."

Tần Huyền Hiêu thừa lúc nắm đấm và khuỷu tay đối phương còn chưa vung lên, nhanh chóng đứng dậy.

"Trẫm đi xử lý chính vụ đây, khanh nghỉ ngơi đi."

Nói xong, hắn lập tức rời khỏi tẩm điện.

Trước khi đi, hắn ghé đến lư hương Bác Sơn ở cửa điện, đốt một nén trầm hương, giúp an thần định khí.

Tần Đạc Dã nằm ngửa trên giường, chậm rãi đưa tay sờ lên vết cắn bên cổ.

Tuy lần này chó Hoàng đế đã giảm lực, chỗ bị cắn không đau, chỉ có cảm giác ươn ướt, như thể vừa rồi là xúc cảm mềm mại ấm áp, tiếp theo là đầu răng nhẹ cắn, rồi một cơn tê dại ngọt ngào từ cổ lan thẳng lên óc.

Không đau, nhưng có hơi kỳ lạ.

Tần Đạc Dã thu tay lại, nhìn lên đ.ỉnh giường, tấm rèm thêu hoa văn mây và kim ngân, trong ánh sáng mờ ảo của nến, ánh lên sắc óng ánh của chỉ thêu.

Thôi vậy, nếu có thể khuyên Tần Huyền Hiêu chăm lo chính sự, bị cắn một cái thì có sao, cũng không mất miếng thịt nào.

Nếu trẻ con muốn phát tiết theo cách này, cũng không thành vấn đề.

Vậy thì để hắn cắn đi, thích cắn thì cứ cắn.

Tần Đạc Dã nhìn hoa văn kim ngân, y suy nghĩ miên man, chợt nhớ đến kiếp trước, khi đánh lui bọn người Hồ về sâu trong thảo nguyên Bắc Cương, dường như y từng nói rằng Đại Ngụy sắp đón lấy một thời đại mới.

Hình như là mùa đông năm An Bình thứ năm, y không nhớ rõ nữa, hôm ấy tuyết rơi dày đặc, nhưng hoa kim ngân* vẫn nở rộ giữa băng tuyết.

Y cưỡi chiến mã, khải hoàn trở về, chỉ vào đóa hoa kim ngân giữa tuyết, hào hứng nói: "Kim ngân kiên cường không úa tàn giữa trời đông, cũng như Đại Ngụy dù trải qua hàn sương khắc nghiệt vẫn sẽ không ngừng sinh sôi, hướng về mùa xuân tươi sáng."

Lúc đó tâm trạng y tốt, khí thế chiến thắng rực rỡ không che giấu được, nên đã hết lời khen ngợi đóa kim ngân. Bây giờ nghĩ lại, e rằng khi đó ngay cả một cọng cỏ đuôi chó cũng có thể bị y tâng bốc thành kỳ hoa dị thảo.

Y nói hoa kim ngân có ý nghĩa tốt, cứng cỏi có khí tiết, kiên trì không khuất phục, có thể thêu trên áo giáp của quân Trường Dã, cũng có thể thêu trên tua đỏ, trở thành linh hồn của quân đội Bắc Cương.

Giống như quân Trường Dã năm đó chịu đựng mấy năm giá lạnh khắc nghiệt phương Bắc, rèn luyện giữa bão tuyết, giết phá quân địch, trở thành mũi giáo sắc bén nhất của Đại Ngụy, dẫn dắt Đại Ngụy thoát khỏi vòng vây mùa đông bão tuyết, cũng như kim ngân ngạo nghễ mà nở rộ.

Không ngờ trăm năm sau mở mắt ra, trong cung điện, thậm chí bên cạnh Hoàng đế, đâu đâu cũng là hoa kim ngân.

Trước mắt là hoa văn kim ngân quen thuộc, đầu mũi bao trùm bởi mùi trầm hương quen thuộc, tất cả đều là những gì y đã từng quen thuộc, Tần Đạc Dã dần dần thiếp đi.

Lần này, không còn giấc mộng tệ hại nào quấy rầy y, một giấc ngủ an ổn đến khi trời sáng rõ, y mới mở mắt ra.

Tần Đạc Dã đứng dậy, mặc y phục chỉnh tề bước ra sau bình phong, phát hiện Câu Hoằng Dương tựa vào cửa điện đợi sẵn, thấy y tỉnh dậy thì vội bước tới.

"Bệ hạ đang triệu tập triều thần nghị sự, dặn dò nô tài, nếu Văn đại nhân tỉnh lại, trước tiên mời đại nhân dùng bữa sáng, sau đó uống thuốc. Bệ hạ còn nói, nếu đại nhân muốn nghe nghị sự, có thể trực tiếp đến điện Chính Hòa."

Tần Đạc Dã khẽ gật đầu, chậm rãi ngồi xuống trước bàn, cầm lấy thìa canh.

Sau khi dùng xong bữa sáng và uống thuốc, trong khay đựng bát thuốc có một đĩa nhỏ, trên đó đặt vài quả táo mật.

Tần Đạc Dã lấy một quả bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào quen thuộc lan tỏa.

Dùng xong bữa, y không vội đi đến điện Chính Hòa ngay. Dù sao thì tiểu Hoàng đế đang cùng triều thần bàn bạc việc quốc gia, nếu y đột ngột xuất hiện có thể sẽ làm gián đoạn những suy nghĩ quan trọng. Vì thế, mình vẫn nên tránh quấy rầy thì hơn.

Tần Đạc Dã thay một bộ y phục luyện công, dùng dây buộc cao mái tóc vừa được cắt ngắn hôm qua.

Y bước ra sân sau của điện, chuẩn bị rèn luyện thân thể.

Cơ thể này thật sự quá yếu, lỡ như sự nghiệp chưa thành đã sớm kiệt sức thì đúng là không đáng.

Y định ôn lại một lượt bài quyền diễn võ đã từng dùng để chinh chiến nơi Bắc Cương ở kiếp trước.

Vào thế, giơ tay, xuất quyền!

Tần Đạc Dã vung một quyền, trước mắt bỗng tối sầm, y vội bước sang một bên, vịn vào hòn non bộ, khom người chậm rãi điều hòa hơi thở.

Thật đáng sợ! Cái thân thể tệ hại này, mới đánh có hai quyền đã suy yếu đến mức này sao?

Không đúng! Tần Đạc Dã vỗ trán.

Y quên mất rằng bộ quyền pháp này được thiết kế để rèn luyện sức bền cho binh sĩ, tiêu chuẩn đã được nâng cao đáng kể. Nếu cơ thể không có nền tảng nhất định thì đúng là khó lòng thực hiện được.

Tần Đạc Dã lập tức từ bỏ bộ quyền pháp ban nãy, chuyển sang luyện những bài tập cơ bản nhất, bắt đầu từ Bát Đoạn Cẩm*.

Chỉ một lúc sau, trán y đã lấm tấm mồ hôi. Cảm nhận hơi ấm đang dâng lên trong cơ thể, y nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Có chút tác dụng rồi. Y quay đầu lại thì bắt gặp Tần Huyền Hiêu đứng ở phía sau, khoanh tay dựa vào lan can hành lang, đang hứng thú quan sát mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK