"Như vậy, chẳng phải càng thú vị hơn sao?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Vì trong tay không có thân tín để dùng nên Tần Đạc Dã cũng cảnh giác hơn.
Nhân lúc mấy ngày nay không có chuyện gì lớn, ngoài việc hằng ngày luyện tập Bát Đoạn Cẩm và đánh bộ quyền pháp của quân Trường Dã, kết hợp ăn uống và uống thuốc, gần như cả ngày Tần Đạc Dã đều ở bên cạnh Tần Huyền Hiêu để phê duyệt tấu chương.
Lúc nghỉ ngơi, y chủ động nhắc đến vị Giám chính của Tư Thiên Giám.
Lần trước, người đó bị xử lý bằng cách tạm thời giam vào Thận Hình Ty, chỉ bị Phạm Quân thẩm vấn một trận, sau đó khai ra tội trạng của Chu Thư Dịch, nhưng vẫn chưa bị định tội thực sự.
"Ta muốn đi gặp vị Giám chính đó." Tần Đạc Dã vào thẳng vấn đề.
Người này có thể dùng được.
Tần Huyền Hiêu rời mắt khỏi đống tấu chương như núi. Hai ngày nay hắn bị vị mọt sách cuồng công việc này ép ngồi bên bàn, mở mắt ra toàn là tấu chương, tấu chương, tấu chương, hắn sắp phát điên rồi.
Tần Huyền Hiêu nâng đôi mắt phượng đầy vẻ chán ghét với công vụ, ngẩng đầu nhìn Tần Đạc Dã: "Ái khanh, khanh thật sự không mệt sao? Mới khỏi bệnh không lâu, tốt nhất đừng quá hao tâm tổn sức."
Tần Đạc Dã khẽ lắc đầu, quả thật y không có cảm giác gì nhiều. Mấy thứ tấu chương này chẳng khác gì ăn cơm uống nước hồi kiếp trước, sớm đã thành thói quen.
"Không sao, ta quen rồi."
Đúng là một con trâu cày thượng hạng.
Những ngày tháng như vậy thật vô vị, có thể nhìn thấu ngay từ cái liếc mắt đầu tiên, không biết làm sao mà người này vẫn giữ được vẻ mặt bình thản.
Mỹ nhân ở ngay bên cạnh, Tần Huyền Hiêu không muốn phê tấu chương chút nào.
Đột nhiên, hắn ném bút và tấu chương trong tay xuống, kéo Tần Đạc Dã vào lòng, ôm y từ phía sau, ghé môi đến bên tai, nhẹ giọng trêu đùa: "Chi bằng làm chút chuyện thú vị với trẫm để điều hòa tâm tình?"
Hơi thở nóng rực phả lên vành tai, mang theo cảm giác tê dại kỳ lạ, rồi lan ra bốn phía theo xương tai.
Tần Đạc Dã nhíu mày, đưa tay đẩy đầu hắn ra.
"Đừng quậy."
Tần Huyền Hiêu vất vả lắm mới có cơ hội ôm người vào lòng, làm sao có thể dễ dàng buông ra, hắn ngang ngược gác cằm lên vai Tần Đạc Dã, cọ cọ rồi dán sát vào cổ y, dùng môi chạm nhẹ vào làn da bên cổ, sau đó cắn lấy, nhẹ nhàng ma sát.
Lần này không cắn mạnh, nhưng lại khiến toàn thân Tần Đạc Dã tê rần, đôi chân mất đi chút sức lực, y không tự chủ được mà dựa vào người Tần Huyền Hiêu, thở d.ốc một hơi để giảm bớt cảm giác khác thường trong người.
"Ngươi buông tay, ta không đi tìm Giám chính Tư Thiên Giám nữa, được chưa?" Tần Đạc Dã cảm thấy tình huống có vẻ mất kiểm soát, vội vàng đẩy Tần Huyền Hiêu ra.
"Trẫm đâu có nói là không cho khanh đi, làm trẫm hài lòng rồi, khanh muốn đi đâu cũng được." Tần Huyền Hiêu mơ hồ đáp lại, tiếp tục dùng răng nhẹ nhàng cắn mút.
Nghe câu nói hỗn xược này, sắc mặt Tần Đạc Dã tối sầm.
Y căm ghét cảm giác bị ép buộc không thể chống lại, cũng căm ghét việc bị đối phương nắm thóp.
Dựa theo ngữ điệu của Tần Huyền Hiêu, y biết ngay tên khốn này lại muốn làm gì.
"Hôm trước vừa mới... không được, không thể quá thường xuyên." Tần Đạc Dã gấp gáp nói, rồi đưa tay đẩy hắn.
Ngoài mấy chuyện này ra, đầu óc ngươi còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác không?!
Trong chính điện của điện Hàm Chương có đặt một bức bình phong lớn, ngăn cách bàn xử lý chính vụ với cửa điện.
Bỗng nhiên, Câu Hoằng Dương bước vào, bẩm báo từ phía ngoài bình phong: "Bệ hạ, Chu thái phó cầu kiến, hiện đang đợi trước cửa điện Hàm Chương."
"Cho ông ta vào." Tần Huyền Hiêu nói.
Tần Đạc Dã nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra. Đại thần đến bàn việc, Tần Huyền Hiêu có chính sự phải xử lý, vậy y có thể nhân cơ hội này rời khỏi điện, không phải chịu khổ thêm một lần nữa.
Nghĩ vậy, Tần Đạc Dã lập tức muốn đứng lên.
Nhưng đột nhiên, cánh tay đang ôm y càng siết chặt hơn, y mất thăng bằng, ngã thẳng vào lòng đối phương.
Bên ngoài bình phong, Tần Đạc Dã đã nghe rõ tiếng bước chân của Chu thái phó tiến vào trong điện.
Nếu để người ngoài thấy tư thế này của hai người họ...
"Ngươi mau buông ra! Ông ấy đã vào điện rồi!" Tần Đạc Dã hạ giọng, không ngừng đẩy Tần Huyền Hiêu.
Nhưng người phía sau ôm chặt không buông, thậm chí Tần Đạc Dã có thể cảm nhận được cơ thể đối phương vì hưng phấn mà hơi run rẩy.
Mắt Tần Đạc Dã lập tức trợn to: "!!!"
Tần Huyền Hiêu càng quá đáng hơn, thẳng tay giật tung đai lưng của y.
Hắn ghé sát vào tai y, giọng nói tràn ngập ý cười: "Như vậy, chẳng phải càng thú vị hơn sao?"
Có bệnh thì đi chữa đi!!!
Tần Đạc Dã sững sờ, đầu óc trống rỗng, đến mức quên cả phản kháng.
Mà Tần Huyền Hiêu đã nhân cơ hội khống chế hoàn toàn hai tay y, bắt đầu cởi đai áo trong.
Lửa giận bùng lên từ lồng ng.ực, bén lên hai gò má, Tần Đạc Dã tức giận quay đầu định mắng, nhưng lại bị bịt chặt miệng.
Tần Huyền Hiêu nhẹ giọng nói bên tai: "Suỵt... ái khanh mà lên tiếng, Chu thái phó sẽ biết chúng ta đang làm gì đấy."
Nói xong, hắn cố ý buông tay.
Tần Đạc Dã nghẹn họng, tức giận cắn môi, cuối cùng vẫn không phát ra tiếng.
Đối phương ở sau lưng y, Tần Đạc Dã vẫn chưa nhìn thấy, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Tần Huyền Hiêu, đồng thời ra sức vùng vẫy trong im lặng.
Tiếng bước chân bên ngoài bình phong càng lúc càng gần, Tần Đạc Dã có thể nghe rõ ràng từng bước chân của Chu thái phó giẫm lên nền gạch trong cung, chỉ còn cách bình phong vài bước.
Mà con thú đang ôm chặt y lại như tận hưởng một bữa đại tiệc, ăn uống thỏa thuê, hoàn toàn buông thả mà bắt đầu giày vò y.
Rốt cuộc hắn đang làm cái gì! Đây là tình huống gì nữa!
Đường đường là quân vương một nước, sao có thể làm chuyện bậy bạ như thế này ngay trước mặt thần tử?!
Vì trong lòng vừa gấp gáp vừa phẫn nộ, mới chỉ bắt đầu mà khóe mắt Tần Đạc Dã đã phủ một tầng đỏ thẫm, y cố gắng giãy giụa nhưng không thoát được, ngay cả gò má, vành tai và cổ cũng dần dần ửng lên sắc đỏ.
Bên ngoài bình phong, Tần Đạc Dã nghe thấy Chu thái phó đã đổi hướng, sắp sửa bước vào phía này.
Không kịp rồi!
Không kịp tách ra, cũng không kịp chỉnh lại y phục.
Tần Đạc Dã cau chặt mày, nheo mắt nhìn chằm chằm vào bình phong, y dường như đã thấy được vạt áo của Chu thái phó.
Dáng vẻ tôn nghiêm giờ đây quỳ rạp dưới đất để mặc người ta đùa giỡn sắp sửa bị phơi bày trước mặt kẻ khác...
Tần Đạc Dã chậm rãi nhắm mắt lại.
Y gần như không dám tưởng tượng cảnh tượng vài giây sau.
Nếu thật sự đến mức đó, y sẽ chọn cách một kiếm cứa đứt cổ Tần Huyền Hiêu, cho dù bản thân có vì thế mà chết không toàn thây thì đã sao?
Bỗng nhiên, bên tai vang lên giọng nói của Tần Huyền Hiêu.
"Thái phó."
Do đang nhắm mắt, trong khoảng tối tăm y nhìn thấy, giọng hắn lại càng trở nên rõ ràng.
"Bệ hạ?" Bên ngoài bình phong, Chu thái phó dừng chân hỏi.
"Hôm nay trẫm chưa chải đầu rửa mặt." Giọng nói của Tần Huyền Hiêu trầm ổn, nghe vào tai gần như không thể liên tưởng đến việc hắn đang làm vào lúc này.
"Thái phó chỉ cần đứng ngoài bình phong bẩm báo là được."
"Vâng."
Bên ngoài bình phong, Chu thái phó chỉ chần chừ một thoáng rồi trở lại bình thường.
Ông theo trình tự báo cáo thường lệ: "Bài thi khoa cử năm nay đã chấm xong, lần này Văn thừa tướng làm chủ khảo, chủ tư được chọn là..."
Những câu nói sau đó, Tần Đạc Dã đã không còn nghe rõ. Y gắng gượng ngẩng đầu, hơi há miệng, dốc hết sức lực toàn thân để giữ nhịp thở, miễn cưỡng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tên khốn kia đã buông y ra, Tần Đạc Dã vội dùng một tay bịt miệng, tay còn lại bấu chặt mép bàn, đầu ngón tay run rẩy.
Mắt y đã phủ một tầng hơi nước s.inh lý, trong tầm nhìn, ánh nến trên bàn lay động, đôi mắt y tựa điệu nhảy lộng lẫy của bướm, lại giống như con thiêu thân giãy giụa trong lửa.
Tần Huyền Hiêu chuyên tâm cúi đầu "hành hạ" y, hắn không hề ngẩng lên, giọng nói vẫn bình thản đáp Chu thái phó: "Đổi người khác, đừng để Đệ Ngũ Ngôn làm giám khảo nữa."
Ha...
Trong cơn mê man, Tần Đạc Dã cười lạnh trong lòng. Vì cảm giác trên cơ thể không rơi xuống người Tần Huyền Hiêu nên hắn mới có thể giả bộ nghiêm túc mà nói chuyện thế này sao.
Không phải không thích xử lý chính sự à, chẳng phải ngày thường thần tử đến bẩm báo hắn đều nhanh chóng đuổi đi à?
Sao hôm nay nói mãi không xong vậy?!
Sao Chu thái phó vẫn chưa đi, rốt cuộc họ đang nói cái gì vậy, sao còn chưa đi!
Dưới sự giày vò của cảm giác, thời gian như bị kéo dài đến vô tận. Tần Đạc Dã tức quá hóa cười, y giãy giụa chống người dậy, giơ tay làm một động tác mang tính sỉ nhục về phía Tần Huyền Hiêu.
Tần Huyền Hiêu nhìn y, hắn bật cười, bỗng nhiên động tác đổi hướng.
Tần Đạc Dã: "!!!"
...!!
Y cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng để ép bản thân không phát ra âm thanh, nhưng đôi chân lại chẳng tự chủ được mà va mạnh vào bàn.
"Rầm!"
Ngọn nến trên bàn bị Tần Đạc Dã đá văng xuống đất, bướm và thiêu thân chìm trong lửa biến mất, dầu nến đổ loang lổ, bấc đèn tắt ngấm.
Bên ngoài bình phong, Chu thái phó dừng lại, khó hiểu hỏi: "Bệ hạ, có chuyện gì vậy? Ngài vẫn ổn chứ?"
"Không có gì." Tần Huyền Hiêu bình tĩnh đáp.
Nhưng bên trong bình phong, hắn lại mỉm cười đỡ người đã hoàn toàn kiệt sức lên, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tần Đạc Dã đang tựa vào lòng mình, Tần Huyền Hiêu không khỏi nuốt khan một cái.
Song, giọng điệu hắn vẫn bình thản như thường: "Vừa rồi trẫm lỡ tay làm đổ giá nến, Thái phó cứ về trước đi, lát nữa trẫm sẽ sai người đến dọn dẹp."
Chu thái phó rời đi.
Tần Đạc Dã dần lấy lại tinh thần, sắc mặt y trầm xuống, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn Tần Huyền Hiêu.
"Ái khanh đừng giận, trẫm đâu có để người khác nhìn thấy." Tần Huyền Hiêu nâng một lọn tóc rơi xuống của Tần Đạc Dã lên môi, cười nói: "Dù sao dáng vẻ này của ái khanh, cũng chỉ có trẫm mới được thấy."
Tần Đạc Dã không muốn nói chuyện với hắn, y thu lại ánh mắt, chỉ nhìn chằm chằm giá nến đổ dưới đất.
Dầu nến đã nguội lạnh.
Mà con chó bên cạnh vẫn còn sủa loạn: "Trẫm rất hài lòng, vừa rồi ái khanh nói muốn đi đâu?"
Y không thích đặc quyền đổi bằng thân thể, càng không thích cái gọi là "thú vị" của Tần Huyền Hiêu, tất cả khiến y chán ghét.
Điều này làm Tần Đạc Dã cảm thấy, cuộc giao dịch y thực hiện lúc vừa tỉnh lại trong Thận Hình Ty chưa hề tồn tại, cái gì mà thuần thần, cái gì mà lưỡi dao, cuối cùng vẫn chỉ là món đồ chơi của Hoàng đế.
Hôn quân như thế này, giữ lại làm gì!
Trái tim vừa mềm xuống lại một lần nữa đóng băng. Tần Đạc Dã chỉnh trang y phục, lạnh lùng trừng Tần Huyền Hiêu một cái, rồi phất tay áo rời đi.
"Giám chính đang ở Thận Hình Ty, khanh cứ đi thẳng đến đó, cấm vệ trong cung sẽ không ngăn khanh đâu."
Giọng nói của Tần Huyền Hiêu dần dần bị bỏ lại phía sau.
Tần Đạc Dã đi thẳng đến nội điện, chỉnh trang lại y phục, chờ đến khi sắc đỏ trên mặt dần dần tan đi, hoàn toàn không còn chút khác thường nào nữa mới rời khỏi điện.
Y thẳng đường đến Thận Hình Ty.
Phạm Quân ở Thận Hình Ty rõ ràng là một con chó săn của Tần Huyền Hiêu, vì vậy Tần Đạc Dã cũng ngày càng chán ghét hắn. Nhưng dù thích hay ghét, y cũng không bao giờ thể hiện ra mặt. Y chỉ lạnh lùng gật đầu với gã thanh niên cợt nhả kia, làm thủ tục ghi danh vào sổ sách, rồi bước vào nhà lao.
Gió lạnh rít qua địa lao, vết bẩn loang lổ, rêu xanh len lỏi mọc kín những góc khuất.
Phần lớn phòng giam đều trống trơn. Khi đi ngang qua một gian, đột nhiên có một cái bóng nhào tới, xích sắt leng keng va vào song sắt.
"Văn Tình Hạc! Ta sẽ không tha cho ngươi!"
Tiếng gào thét xé gan xé ruột vang vọng khắp đáy nhà lao. Tần Đạc Dã chỉ hơi cúi mắt, khẽ liếc nhìn qua.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, y nhận ra đống thịt bầy nhầy đó vẫn còn mang dáng dấp của con người, là Chu Thư Dịch.
Đối phương bị tra tấn đến mức không còn một chỗ da lành lặn, chỉ vì có thể moi thêm thông tin từ miệng hắn ta.
Phạm Quân kia, quả nhiên là một tên ngục quan tàn bạo.
Bước chân của Tần Đạc Dã không dừng lại. Y đi đến một gian phòng giam khác, nhẹ gõ vào song sắt.
Bên trong, một bóng người dơ bẩn nhìn thấy ánh lửa bên ngoài cửa lao, chậm rãi bò về phía trước. Vì thể lực suy kiệt, ông ta ngồi bệt xuống đất.
Giám chính của Tư Thiên Giám ngẩng đầu lên dưới ánh đuốc, bắt gặp ánh mắt Tần Đạc Dã đang lặng lẽ nhìn mình.
Tần Đạc Dã đặt cây đuốc sang một bên, nhẹ nhàng vén tà áo, ngồi xổm xuống, mắt đối mắt với Giám chính, hai người chỉ cách nhau một lớp song sắt.
Một kẻ thì lấm lem bùn đất, một kẻ thì sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
"Lại gặp nhau rồi, Giám chính đại nhân." Tần Đạc Dã khẽ cười.
"Bây giờ ngươi có một cách để được tự do trở lại, muốn nghe thử không?"
•••