"Ván này, ta nhường ông."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
"Văn đại nhân coi phủ Thái úy là nơi nào, muốn đến là đến, muốn đi là đi?"
Tần Đạc Dã dừng bước, quay đầu lại thấy Dương thái úy đi ra từ bóng tối. Thanh trường kiếm trong tay y phản chiếu ánh sáng ấm áp của ngọn nến, hòa tan sự lạnh lẽo trên thân kiếm thành một vầng sáng rực rỡ.
Tần Đạc Dã chỉ cách cửa chính của chính sảnh ba bước chân, nhưng đã bị đám gia nô cầm đao mặc giáp bao vây chặt chẽ, mũi đao sắc bén chỉ thẳng vào y, khoảng cách đến ngực và cổ chỉ vỏn vẹn vài tấc.
Họa tới nơi rồi.
"Thái úy đại nhân to gan quá nhỉ." Tần Đạc Dã nhìn đám gia nô sát khí đằng đằng, nhưng trong đôi mắt đen láy của y lại không hề có chút sợ hãi, vẫn ung dung bình tĩnh, chậm rãi nói: "Đã biết ta là người của bệ hạ, còn dám muốn giết ta, chẳng lẽ không sợ bệ hạ trách tội?"
"Vậy thì sao?" Dương thái úy thong thả bước lên, nói: "Nhà họ Dương lập công mấy đời, chỉ giết một tên sủng thần như ngươi, bệ hạ cũng không đến mức hồ đồ mà động đến bọn ta."
Tần Đạc Dã nghe vậy không hề kinh hoảng, trái lại còn mỉm cười: "Nếu đã đi không được, vậy chi bằng Thái úy giữ ta lại dùng bữa tối?"
"Giữ ngươi lại dùng bữa tối?" Dương thái úy hừ lạnh một tiếng, chòm râu dê khẽ rung theo động tác, "Giờ mà còn tâm trạng đùa cợt, theo bản quan thấy, giữ lại cái đầu của ngươi thì hợp lý hơn!"
"Vậy ư?" Tần Đạc Dã cười nhạt: "Bệ hạ phái hộ vệ theo bảo vệ ta, hiện vẫn còn đợi ngoài cửa. Thái úy đại nhân thực sự có đủ tự tin đoạt mạng ta trước mặt Thanh Huyền sao?"
Bên ngoài chính sảnh, người từng trải qua huấn luyện ám vệ như Thanh Huyền lập tức nhận ra sát khí trong phòng, cậu bỗng cảnh giác, lao thẳng về phía cửa nhưng bị hai gia nô chặn lại.
"Thái úy đại nhân đang nghị sự với Văn đại nhân, có lệnh không cho ai vào!"
Thanh Huyền tung chân đá mạnh, sau đó linh hoạt xoay người. Thân hình màu đen di chuyển một vòng, hai tên gia nô lập tức bị đánh văng ra ngoài, bất tỉnh nhân sự.
Chỉ trong nháy mắt, Thanh Huyền đã lao tới, rút thanh đoản kiếm bên hông, vung mạnh vào khung cửa, phát ra một tiếng vang chói tai.
"Văn đại nhân! Ngài thế nào rồi?" Thanh Huyền lớn tiếng gọi.
Trong phòng, ánh mắt Dương thái úy đột nhiên sắc bén: "Thế mà bệ hạ lại cử thủ lĩnh Huyền Y vệ làm hộ vệ cho ngươi?"
Tần Đạc Dã nghe vậy thì ngẩn người.
Thủ lĩnh Huyền Y vệ?
Là nói đến tên ngốc Thanh Huyền kia sao?
Tần Đạc Dã chợt nhớ lại những cuộc trò chuyện với Thanh Huyền. Y biết rõ Huyền Y vệ không chỉ có mỗi nhánh hộ vệ của Thanh Huyền.
Ít nhất, còn có người giám sát y.
Nói cách khác, trong mắt người đời, lực lượng trong tay Hoàng đế không mạnh như vẻ bề ngoài.
Tần Huyền Hiêu đúng là cũng có chút bản lĩnh...
Hàng vạn suy nghĩ lóe lên trong đầu Tần Đạc Dã rồi nhanh chóng biến mất.
Y nhận ra Dương thái úy có vẻ đang dao động.
Như vậy sao được, ván cờ còn chưa kết thúc mà.
"Sao vậy? Thái úy không dứt khoát giết ta à?" Nụ cười của Tần Đạc Dã mang theo ý khiêu khích, thậm chí còn được nước lấn tới.
Đám gia nô cầm đao chưa nhận được lệnh từ chủ nhân, không biết phải làm sao, nên do dự lui về.
Tần Đạc Dã bước lên một bước, đám gia nô lại lùi thêm.
Y khoác quan bào rộng thùng thình, thoạt nhìn yếu đuối, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, im lặng mà đầy áp bức, khiến mấy tên cao to trước mặt vô thức lùi bước.
"Ngươi thắng rồi." Dương thái úy thở dài, lão thu kiếm vào vỏ, bất đắc dĩ nói: "Chỉ với mấy tên gia nô của bản quan, làm sao có thể đoạt mạng ngươi dưới sự bảo vệ của Thanh Huyền đại nhân đây?"
Lúc này, Thanh Huyền ngoài cửa lại gọi thêm một tiếng, không nghe thấy phản hồi, cậu lập tức siết chặt thanh đoản kiếm, chuẩn bị phá cửa xông vào.
"Thanh Huyền."
Ngay khoảnh khắc đó, Tần Đạc Dã cất cao giọng.
Động tác phá cửa của Thanh Huyền khựng lại.
"Ta không sao, ngươi đừng lo, cứ đợi ta dưới hành lang đi, đừng để bị dính mưa." Tần Đạc Dã liếc nhìn đồng hồ cát trong chính sảnh phủ Thái úy.
Thanh Huyền ngoài cửa sững sờ, cuối cùng vẫn nghe lời Tần Đạc Dã, rời khỏi cửa chính.
Tần Đạc Dã thốt ra một câu khiến Dương thái úy bất ngờ nhất.
Y chủ động từ bỏ sự bảo vệ của Thanh Huyền, tự đẩy mình trở lại vòng nguy hiểm cận kề cái chết.
"Dương thái úy." Tần Đạc Dã hơi cúi người, làm một động tác "mời", rồi nở nụ cười nhàn nhạt: "Ván này, ta nhường ông."
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương của lão. Lão nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Đạc Dã, âm thầm nâng cấp mức độ nguy hiểm của người này lên cao hơn, cuối cùng lão cũng thực sự nghiêm túc coi y là một đối thủ đáng gờm.
"Vậy..." Dương thái úy há miệng, mất mấy nhịp thở mới tìm lại được giọng của mình, lão hỏi: "Nếu ngươi đã không thể phục vụ cho nhà họ Dương, thì tất nhiên nhà họ Dương cũng không thể tha cho một kẻ địch. Giả sử bây giờ, bản quan muốn giết ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Tần Đạc Dã chỉ mỉm cười, đưa tay lên, đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng.
Trong phòng lặng đi trong chốc lát, đột nhiên bên ngoài cửa chính vang lên tiếng bước chân.
Gia nhân trong phủ Thái úy đến bẩm báo: "Thưa đại nhân, Đệ Ngũ đại học sĩ cầu kiến, hiện đã có mặt ở cổng phủ."
Trong phòng, Dương thái úy nghe báo cáo xong, lập tức nhìn chằm chằm vào Tần Đạc Dã, ánh mắt giao nhau với đôi mắt đen nhánh của y.
"Ngươi là người của Đệ Ngũ Ngôn?!"
Tần Đạc Dã bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu: "Ta đã nói rồi, ta là người của bệ hạ."
"Vậy Đệ Ngũ Ngôn là người của Hoàng đế?!" Dương thái úy trông có vẻ hơi rối loạn.
Tần Đạc Dã nhắm mắt, xoa trán.
Đường đường là một Thái úy, sao lại dốt nát thế này, giống hệt như một con mèo ngu xuẩn đang xù lông.
"Đệ Ngũ Ngôn là người của ai, ta không biết, nhưng các ngươi tranh giành lẫn nhau, chẳng lẽ không nên hiểu rõ về nhau hơn sao?"
Tần Đạc Dã đi thẳng qua đám gia nhân đang đứng chết trân tại chỗ, đến góc phòng lấy ô, nói: "Ông ấy đến tìm ta, ta phải đi rồi. Lần này, ta nhường ông hai nước đấy, Thái úy đại nhân."
Trước khi đến phủ Thái úy, y đã cố ý ghé qua Văn Uyên Các để tìm Đệ Ngũ Ngôn.
Y biết rõ lời mời lần này của phủ Thái úy là một bữa tiệc cạm bẫy, nếu không có chuẩn bị trước, thì chẳng khác nào tự dâng đầu đến nộp mạng.
Thanh danh của Thanh Huyền là phương án dự phòng trên mặt sáng, còn Đệ Ngũ Ngôn là con cờ ẩn trong bóng tối.
Tần Đạc Dã cầm ô bước đến cửa, bỗng nhiên y dừng lại, liếc mắt nhìn về phía sau.
"Thái úy đại nhân."
Y lên tiếng: "Ông thực sự là người hấp tấp nóng nảy như đã thể hiện hôm nay sao?"
Dù là câu hỏi, nhưng giọng điệu của y lại chứa đựng đáp án sẵn có.
Bên trong phòng, Dương thái úy ra hiệu cho đám gia nhân rút lui vào bóng tối, tách khỏi ánh nến sáng rực.
"Từng giữ một trong ba chức quan trọng nhất triều đình, lại là gia chủ của một trong ba đại thế gia, đương nhiên Dương thái úy không phải là kẻ ngu dốt..."
Tần Đạc Dã quay người lại, y đứng trước cửa, đối diện với Dương thái úy, cất giọng nhẹ nhàng: "Vậy thì hành động hấp tấp hôm nay của ông là một màn diễn cho ta xem sao?"
Mỗi câu y nói ra, sắc mặt của Dương thái úy lại nghiêm túc hơn một chút.
"Lưu Huyên Hải là người của ông, đúng không?" Y khẳng định.
Ngay sau đó, y nhanh chóng nhận ra trong mắt Dương thái úy lóe lên một tia kinh ngạc.
Tần Đạc Dã đã hiểu: "Không phủ nhận, cũng không tỏ vẻ nghi hoặc, vậy thì đúng rồi."
"Bản quan đã đánh giá thấp ngươi rồi, Văn Tình Hạc." Lúc này, Dương thái úy hoàn toàn vứt bỏ vẻ giận dữ khi nãy, trở lại dáng vẻ nghiêm nghị, chậm rãi ngồi xuống ghế chủ tọa, nhìn thẳng vào Tần Đạc Dã đứng ở cửa.
"Bản quan chỉ muốn biết, ngươi làm sao đoán được?"
"Muốn biết à?" Tần Đạc Dã không đáp lời, chỉ quay người đẩy cửa, giương ô bước vào màn mưa.
"Hôm nay Dương thái úy thể hiện không tốt lắm, lần sau ông nên học cách tiếp khách sao cho phải phép." Y dừng lại một chút, để cho Dương thái úy có đủ thời gian phản ứng, rồi nói tiếp: "Vậy thì, ta rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo với nhà họ Dương."
Tần Đạc Dã lười biếng phất tay, để lại cho Dương thái úy một bóng lưng, sau đó gọi Thanh Huyền, cùng nhau rời khỏi phủ họ Dương, dần dần ẩn vào màn mưa.
Hành lang đài các trong phủ Thái úy chìm trong làn mưa mờ ảo, nhưng vẫn không che giấu được sự phồn hoa của nơi đây.
Dấu vết cắn trên cổ y, chỉ có Lưu Huyên Hải từng nhìn thấy khi y lần đầu xuất cung.
Những buổi triều sau đó, Tần Đạc Dã đều mặc quan phục chỉnh tề, không ai biết Tần Huyền Hiêu đã để lại dấu vết trên cổ y.
Nhưng hôm nay, khi Dương thái úy nhắc đến chuyện "cấm luyến", ánh mắt lão dừng lại trên cổ y một chút, giọng điệu đầy chắc chắn.
Điều này không thể chỉ là lời đồn đại vô căn cứ.
Lưu Huyên Hải thuộc Võ Khố Ty của Binh bộ, cũng được coi là đồng cấp với Thái úy, vậy thì hợp lý.
Mà sau khi biết Lưu Huyên Hải là người của Dương thái úy, những suy luận tiếp theo trở nên dễ dàng.
Lưu Huyên Hải bảo y đề xuất "phong phi lập hậu" trên triều đình, dù biết rõ Tần Huyền Hiêu không thích chuyện này, nhưng ông ta vẫn liên tục nhắc đến con gái của Đệ Ngũ Ngôn.
Mượn tay Hoàng đế để trừ khử đối thủ, còn bản thân thì ẩn trong bóng tối.
Chiêu thức lần này cũng y hệt.
Dụ Tam Cửu vào cung, bảo y đến phủ Thái úy dự tiệc, thật là một kế ly gián lộ liễu.
Không đi thì chột dạ, sẽ bị Hoàng đế nghi ngờ.
Mà đi thì coi như ngầm thừa nhận, song tình thế cũng chẳng tốt đẹp hơn.
Tần Huyền Hiêu là kẻ cố chấp cỡ nào, nếu hắn biết y phản bội, chắc chắn chỉ có một chữ: Giết.
Ngay cả không giết, nếu hôm nay y không nhìn thấu bản chất thực sự của Dương thái úy, cứ ngây thơ tin rằng đối phương chỉ là một kẻ nóng nảy, thì sau này sẽ rất dễ mắc phải sai lầm.
Đúng là một nước cờ hay.
Tần Đạc Dã bước ra khỏi cổng son của phủ Thái úy, nhìn thấy Đệ Ngũ Ngôn đang cầm ô đứng dưới mưa, phong thái thư thái, thanh cao như ánh nắng sau cơn mưa.
Quả nhiên là đang chờ bên ngoài. Đệ Ngũ đại nhân đúng là một lão cổ hủ lúc nào cũng giữ vẻ nghiêm nghị.
Thấy y đến, Đệ Ngũ Ngôn lập tức bước lên đón.
"Văn đại nhân, sao rồi, bọn họ không làm khó ngài chứ?"
Tần Đạc Dã cười, lắc đầu: "Đương nhiên là ta làm khó bọn họ."
Đệ Ngũ Ngôn: "..."
Ông ngước lên nhìn tấm biển phủ Thái úy, ừm, vẫn là phủ Thái úy.
Thật hay giả vậy? Làm khó ai? Người này có bản lĩnh lớn như thế sao?
Đệ Ngũ Ngôn nhớ rằng đây là chốn công cộng, nên vội xua đi những suy nghĩ không đứng đắn trong đầu, rồi hỏi: "Hôm nay vừa hay rảnh rỗi, Văn đại nhân có muốn ghé qua nhà ta chơi không?"
Lại sợ y từ chối, ông nhỏ giọng bổ sung: "Ta đã vất vả lắm mới thuyết phục được phu nhân tự tay nấu ăn đấy, bà ấy nấu ăn ngon lắm!"
Tần Đạc Dã vui vẻ gật đầu, cùng Đệ Ngũ Ngôn rời đi.
...
Lúc này, ở hoàng cung.
Tần Huyền Hiêu khoác trên mình lớp sương mưa lạnh lẽo, từ Nam Sơn tảo mộ trở về cung.
Hắn bước vào điện Hàm Chương, nhìn thấy Câu Hoằng Dương đang đứng hầu bên cạnh, bèn phân phó: "Đi gọi Văn khanh đến, bảo rằng trẫm thuận đường mang về cho y điểm tâm của tiệm đường nước ở Tây phường, món y thích ăn nhất."
Trên đầu Câu Hoằng Dương lập tức hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Nam Sơn? Tây phường? Thuận đường?
Tần Huyền Hiêu thấy Câu Hoằng Dương cứ đứng ngẩn ra không nhúc nhích, bèn nhíu mày: "Sao? Chủ của ngươi bây giờ thành Văn khanh rồi? Ngay cả trẫm sai bảo ngươi cũng không được nữa?"
"Không, không, thần không dám, xin bệ hạ thứ tội." Câu Hoằng Dương vội vàng cúi đầu thu mình lại, cẩn trọng đáp: "Chỉ là... hôm nay Văn đại nhân đã xuất cung rồi."
Nói xong, ông lén lút ngước mắt lên, quan sát sắc mặt của Tần Huyền Hiêu.
Thấy Tần Huyền Hiêu vẫn như thường, chỉ thản nhiên phất tay: "Không sao, y muốn ra ngoài đi dạo thì cứ để y đi."
Tần Huyền Hiêu lấy ra một bọc giấy dầu vẫn còn ấm đặt lên bàn.
Bên trong là điểm tâm vẫn nóng hổi, được bảo quản kỹ càng đến mức không dính một giọt nước mưa nào.
"Trẫm chờ y về cùng ăn."
Dường như tâm trạng Tần Huyền Hiêu rất tốt, tựa hồ có thể tưởng tượng được cảnh Tần Đạc Dã vừa nhìn thấy điểm tâm là hai mắt sáng lên.
Tần Huyền Hiêu thuận miệng hỏi: "Hôm nay y đi đâu?"
Câu Hoằng Dương căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, ông cúi đầu thấp hơn nữa, nhỏ giọng đáp: "Đi... phủ Thái úy rồi ạ."
•••