"Chẳng phải ái khanh vừa nói là đùi cũng đau sao?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Tần Đạc Dã ngồi xe ngựa của Hoàng đế, không gian bên trong rất rộng, y ngồi một bên, Tần Huyền Hiêu ngồi bên kia, ở giữa là chiếc bàn nhỏ cố định vào khung xe.
Xe ngựa di chuyển êm ái, không hề cảm nhận được chút xóc nảy nào.
Tần Đạc Dã vốn không muốn ngồi chung xe với Tần Huyền Hiêu. Dù rằng với thân phận thần tử, được ban ân ngồi trên ngự giá là biểu hiện của sự tin tưởng và trọng dụng lớn lao từ Hoàng đế, nhưng trong tình cảnh hiện tại, việc y ngồi đây lại giống như đang công khai trước toàn bộ văn võ bá quan về mối quan hệ không chính đáng giữa hai người.
Y giữ nét mặt lạnh lùng, không nói gì.
Tần Huyền Hiêu ngồi đối diện, từ tốn đẩy ly trà trên bàn nhỏ đến trước mặt y, rồi mở nắp ly ra. Hương thơm thanh ngọt của trà trắng Vân Nam lập tức tràn ngập trong xe.
Tần Đạc Dã bị mùi trà thu hút, y giả vờ vô tình liếc nhìn chén trà.
Chiếc ly lại được bàn tay kia nhẹ nhàng đẩy tới gần y hơn, từng chút một, như thể một con thỏ nhỏ đang rụt rè thăm dò.
Nếu đây là cử chỉ nhún nhường và lấy lòng của Thiên tử...
Vậy thì Tần Đạc Dã cảm thấy, y cũng không phải là không thể chấp nhận.
Y dời mắt, vươn tay nhận lấy ly trà, một tay cầm ly, một tay nâng lên, dùng tay áo dài che khuất nửa khuôn mặt rồi nhấp một ngụm nhẹ.
Thích.
Y đặt chén trà xuống, chủ động lên tiếng: "Sao không cho ta và Đệ Ngũ Ngôn đi chung xe?"
Thấy Tần Đạc Dã chủ động nói chuyện với mình, đôi mắt Tần Huyền Hiêu lóe lên một tia sáng, cố ý hỏi: "Ái khanh muốn nghe lời thật hay lời giả?"
Tần Đạc Dã: "..."
"Trẻ con..." Y trừng hắn một cái, cuối cùng vẫn thuận theo lời đối phương mà hỏi: "Vậy lời giả là gì?"
"Ái khanh đã tự nhận mình là 'thuần thần', sao có thể thân cận quá mức với thần tử khác được?" Tần Huyền Hiêu chống cằm bằng một tay, đầy hứng thú nhìn y.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tần Đạc Dã nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng lạnh lẽo không kém: "Ngươi tự xem ta là thần tử ư? Thế những gì ngươi đã làm thì sao? Bản thân không giữ lời hứa, còn yêu cầu ta làm một trung thần?"
"Ái khanh đừng giận, trẫm đâu có yêu cầu khanh." Tần Huyền Hiêu khẽ cười, giữa hàng chân mày đã không còn chút sát khí nào, nhẹ giọng dỗ dành: "Trẫm đã nói rồi, đó là lời giả mà."
Tần Đạc Dã lườm hắn một cái: "Vậy lời thật là gì?"
"Lời thật là..." Giọng Tần Huyền Hiêu trầm xuống, hắn vươn tay phủ lên mu bàn tay của Tần Đạc Dã, nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó ngước mắt nhìn y, khẽ nói: "Vì lúc nào ta cũng muốn ở bên cạnh khanh."
Dù chỉ một giây không thấy, ta cũng nhớ đến phát điên, như lửa thiêu tim gan, chỉ muốn bắt khanh giữ bên mình, không cho đi đâu cả, chỉ có thể nhìn ta mà thôi...
Nửa câu sau quá mức trắng trợn, Tần Huyền Hiêu linh cảm đối phương sẽ không thích nghe, nên giữ lại trong lòng.
Thực ra, ngay cả hắn cũng không biết thứ cảm xúc dằn vặt này là gì. Hắn chỉ đơn thuần làm theo bản năng, ngoan cố muốn đến gần y.
Tần Đạc Dã nhận ra một điều, câu nói vừa rồi của Tần Huyền Hiêu không xưng "trẫm", mà là "ta".
Bỏ đi cách xưng hô thuộc về bậc đế vương, tình cảm ẩn chứa trong câu nói ấy lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Y thoáng sững người, bất cẩn không rút tay ra kịp, bị Tần Huyền Hiêu nhân cơ hội nắm chặt lấy. Đầu ngón tay đối phương nhẹ nhàng cào lên da y, sau đó như một con rắn quấn lấy, dọc theo cánh tay mà trườn lên.
"Ngươi..."
Tần Đạc Dã đối diện với đôi mắt phượng kia, bên trong đang cháy lên một thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó. Y không thể hiểu, nhưng biết rõ rằng đó không chỉ đơn thuần là dụ.c vọ.ng, mà còn có thứ gì đó vô cùng phức tạp xen lẫn.
Tai y hơi nóng lên, y nghiêng đầu tránh đi ánh mắt đối phương, rút tay ra rồi khẽ quạt gió bên má.
Trong xe ngựa nóng thế sao? Sao y lại thấy nóng chứ.
Tần Đạc Dã lập tức chuyển chủ đề: "Sao lại thay Đệ Ngũ Ngôn, không để ông ấy làm chủ khảo kỳ thi hội nữa?"
"Ái khanh đang nói đỡ cho ông ấy?"
"Chỉ tò mò thôi, ta không được hỏi chắc?" Con cún này sao mà nhạy cảm thế.
Tần Huyền Hiêu lắc đầu: "Ái khanh muốn biết gì, trẫm đều nói."
Hắn tiếp tục: "Đệ Ngũ Ngôn đã là thủ lĩnh của hàng ngàn sĩ tử xuất thân hàn môn, nhiều năm liền làm chủ khảo, chấm thi hay giám khảo đều có thể xem như dạy dỗ trực tiếp. Bao năm qua, học trò của ông đã lan rộng khắp thiên hạ."
Nói đến đây, hắn như nhớ ra chuyện gì thú vị, giọng điệu mang theo chút giễu cợt: "Một thế lực lớn như vậy, chẳng lẽ trẫm không nên e ngại sao?"
Tần Đạc Dã không hiểu: "Cho dù vậy, dù thế lực ấy có rải rác khắp nơi, song vẫn không thể bằng thế gia. Ngươi không định dùng ông ấy để chế ngự đám thế gia kia sao?"
"Muốn dùng ông ấy để cân bằng thì trước tiên, ông ấy phải là người của trẫm." Tần Huyền Hiêu lắc đầu, mỉm cười nhìn Tần Đạc Dã: "Nhưng trẫm đã nói với khanh rồi, Đệ Ngũ Ngôn không phải người của trẫm."
"..."
Lộ trình đến ngoại ô kinh thành mất bốn canh giờ, phải đến giữa chiều mới đến nơi. Giữa đường, họ dừng lại nghỉ ngơi ăn trưa, đồng thời cho ngựa uống nước ăn cỏ.
Ngồi trong xe suốt cả buổi sáng, Tần Đạc Dã không nhịn được mà xoa bóp phần lưng và chân đau nhức. Lưng và hông cũng đau âm ỉ, cả người không có chỗ nào dễ chịu.
Y có chút hối hận vì hôm qua ham tranh thắng, lại còn đua ngựa với Tần Huyền Hiêu. Đến cuối cùng, Phi Quang và Quan Nguyệt đều hăng máu, chạy nhanh như bay. Lần đầu cơ thể y trải qua vận động mạnh như vậy, dù có yên ngựa hỗ trợ thì vẫn chịu chấn động rất lớn, đến mức cơ bắp toàn thân hôm nay đều đau nhức.
May mà trước đó y vẫn kiên trì luyện Bát Đoạn Cẩm và quyền pháp quân đội Trường Dã, nếu không thì với cú giày vò bất ngờ hôm qua, hôm nay e là toàn bộ khớp xương đã rã rời mất rồi.
Tất cả đều tại Tần Huyền Hiêu, cứ thích khiêu khích!
Tần Đạc Dã nghĩ vậy, y trừng mắt nhìn kẻ vẫn ung dung không hề hấn gì trước mặt.
Hừ, chỉ được cái trẻ trung mà thôi!
Tần Huyền Hiêu vô cớ bị trừng mắt một cái, cảm thấy khó hiểu, cho đến khi thấy Tần Đạc Dã chậm rãi duỗi người trong xe ngựa, hắn mới hiểu ra.
Hắn vòng qua chiếc bàn nhỏ, di chuyển sang bên kia xe ngựa, ngồi xuống cạnh Tần Đạc Dã.
Bàn tay ấm áp đặt lên vai Tần Đạc Dã, tay còn lại ôm lấy eo y, kéo y lại gần mình hơn.
"Có phải toàn thân ái khanh đều đau nhức không?" Tần Huyền Hiêu hỏi.
Tần Đạc Dã gật đầu: "Hôm qua cưỡi ngựa hơi quá sức, chắc là bị căng cơ rồi."
Tần Huyền Hiêu nhướng mày, ôm trọn cả người vào lòng, cằm tựa lên vai Tần Đạc Dã, tìm mọi cơ hội để dán sát vào y, "Trẫm giúp ái khanh xoa bóp nhé?"
Tần Đạc Dã đã quá quen với những hành động hay áp sát của hắn, y nghiêng đầu để tránh hơi thở ấm nóng phả vào tai, rồi vươn tay đẩy người ra.
Nhưng không đẩy nổi.
Tần Đạc Dã: "..."
"Xin ngài đấy, cho tiểu nhân một cơ hội đi?" Tần Huyền Hiêu không chịu buông, hắn như một con thú lớn bám chặt lấy y, cọ tới cọ lui, giọng điệu còn tỏ vẻ đáng thương.
Tần Đạc Dã dần dần bị làm cho mềm lòng. Nghĩ lại kiếp trước khi y ngồi phê duyệt tấu chương đến đau vai mỏi cổ, cũng thường gọi Thái giám đến xoa bóp.
Có vẻ cũng như nhau cả thôi, tự mình xoa bóp còn mệt hơn.
"Chuẩn tấu." Tần Đạc Dã thản nhiên nói.
Hai mắt Tần Huyền Hiêu sáng lên, nghiêm túc bắt đầu công việc.
Ngón tay hắn thon dài có lực, rất hợp để xoa bóp. Khi ấn vào những huyệt vị đau nhức, chỉ cần nhẹ nhàng nắn bóp đã có thể cảm nhận được sự căng mỏi dần dần tan ra, cơn mệt mỏi do cưỡi ngựa cũng vơi bớt.
Tần Đạc Dã thoải mái đến nheo mắt lại, dần dần nhắm hẳn.
Sau một lúc xoa bóp vai, hai ngón tay cái của Tần Huyền Hiêu trượt xuống phía sau gáy Tần Đạc Dã. Vì luyện võ nên đầu ngón tay hắn có một lớp chai mỏng, hơi thô ráp nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp, ấn đúng vào chỗ cơ bắp đau nhức. Tần Đạc Dã bất giác khẽ rên một tiếng thoải mái.
Động tác phía sau bỗng nhiên khựng lại.
Tần Huyền Hiêu đột nhiên hỏi: "Còn chỗ nào khó chịu nữa không?"
Giọng hắn có chút khàn khàn.
Tần Đạc Dã đang nhắm mắt dưỡng thần, không nhận ra sự khác thường, bèn đáp: "Eo, với cả đùi nữa."
Người phía sau không nói gì, bàn tay rời khỏi vai và gáy y, từng chút một trượt xuống dọc theo sống lưng, cho đến khi chạm đến eo.
Tần Đạc Dã mơ mơ màng màng, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Không đúng lắm, động tác này không giống xoa bóp, mà giống như đang vu.ốt ve hơn.
Tần Đạc Dã đột nhiên mở mắt, quay đầu lại.
Quả nhiên, ánh mắt Tần Huyền Hiêu lại thay đổi, giống như một con dã thú đang nhìn con mồi mà mình thèm khát đã lâu.
Tần Đạc Dã không muốn để hắn xoa bóp nữa, trực giác mách bảo rằng nếu tiếp tục sẽ xảy ra chuyện mất. Y bèn dịch sang một bên, định mở miệng từ chối.
Ai ngờ, dù xe ngựa có rộng đến đâu, khoảng cách cũng chỉ có hạn. Y bị một cánh tay dài túm lại, siết chặt eo kéo về.
Hắn vừa kéo y lại, vừa tiếp tục xoa bóp chỗ đau nhức ở eo.
Không biết có phải do định kiến ban đầu hay không, nhưng giờ Tần Đạc Dã cảm thấy kỹ thuật xoa bóp này kiểu gì cũng không đúng đắn. Hai bàn tay kia không ngừng xoa nắn eo y, rõ ràng cơn đau nhức đã giảm bớt, nhưng y lại có cảm giác Tần Huyền Hiêu đang nhân cơ hội giở trò, khiến eo y mềm nhũn, suýt nữa run lên, nhưng y cố nhịn.
"Ta thấy đỡ rồi, không cần xoa nữa."
Tần Đạc Dã cảm nhận được nhiệt độ trong xe ngựa tăng lên nhanh chóng, y đưa tay định đẩy Tần Huyền Hiêu ra.
Tiếp tục nữa thì lớn chuyện mất!
"Đừng động." Giọng Tần Huyền Hiêu trầm xuống, "Còn chưa xong đâu."
Dứt lời, tay vẫn tiếp tục xoa bóp, "Chẳng phải ái khanh vừa nói là đùi cũng đau sao?"
Bây giờ Tần Đạc Dã không thể để hắn chạm vào nữa, y lập tức giơ chân đá.
Nhưng cổ chân bất ngờ bị giữ chặt, cơ thể Tần Huyền Hiêu áp sát, hắn ghé vào tai y thì thầm: "Ái khanh, đừng lộn xộn, đây là trong xe ngựa, nếu cử động mạnh quá khiến xe phát ra tiếng động, bên ngoài sẽ nghĩ rằng chúng ta đang làm gì trong này đấy..."
Tần Đạc Dã: "..."
"Đường đường là ngự giá của Thiên tử mà chất lượng lại kém vậy à?!" Y cảnh giác liếc nhìn màn xe, cố gắng hạ giọng nhưng vẫn không che giấu được sự giận dữ.
"Suỵt, nhỏ giọng thôi." Tần Huyền Hiêu đưa tay đặt lên đùi trên y.
Tần Đạc Dã cứng đờ, giây lát sau y sờ đến con dao găm giấu trong người, đây là thứ y chuẩn bị để săn bắn vào mùa thu.
Y dùng ngón tay bật nắp vỏ dao ra, một tiếng "cạch" rất nhẹ vang lên. Giây tiếp theo, lưỡi dao kề sát cổ Tần Huyền Hiêu.
"Ngươi mà dám làm chuyện đó trong xe, ta lập tức cắt cổ ngươi." Tần Đạc Dã lạnh lùng trừng hắn.
Tần Huyền Hiêu nghiêng đầu nhìn con dao, nhưng tay vẫn không ngừng xoa bóp, còn cố tình tỏ vẻ đáng thương: "Trẫm đâu có làm gì, chỉ đang xoa bóp thôi mà."
Tần Đạc Dã bán tín bán nghi hạ dao xuống.
Nếu chỉ là xoa bóp thì không sao, nhưng bầu không khí bây giờ rõ ràng không bình thường, Tần Đạc Dã cảm thấy từng đợt nhiệt nóng truyền từ nơi Tần Huyền Hiêu đang xoa bóp, y muốn tránh đi, nhưng lại bị giữ chặt. Y không dám phản ứng mạnh hơn, đành nhẫn nhịn, cảm giác kỳ lạ dần dần lan khắp cơ thể.
Nhưng quả thật chỉ là xoa bóp, hai tay kia hoàn toàn không có hành động vượt quá giới hạn.
Cái kiểu xoa bóp này thật là kỳ quái!
Đến khi xoa bóp xong, bên ngoài xe có thị vệ mang bữa trưa đến.
Tần Huyền Hiêu dừng tay, cho người mang đồ ăn vào.
Sau khi thị vệ rời đi, hắn mới cố tình cười nói: "Xe ngựa của trẫm dĩ nhiên là dùng vật liệu tốt nhất, dù ái khanh có lăn lộn thế nào, bên ngoài cũng không nghe thấy gì đâu."
Tần Đạc Dã: "..."
Ngứa tay lắm rồi!