"Có lẽ ngai vàng chỉ chọn kẻ thiện lương để chà đạp mà thôi."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Thích khanh.
Thích.
Tần Đạc Dã sững sờ vài giây, y nhìn thấy trong đôi mắt phản chiếu ánh nến kia, bóng hình mình cũng chìm trong ánh lửa ấm áp.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tần Đạc Dã đã thu lại ánh nhìn mà chẳng để lộ cảm xúc gì. Y bình tĩnh gắp lại miếng rau xanh vừa rơi vào bát, không nhanh không chậm đưa lên miệng, nhai kỹ rồi nuốt xuống, sau đó mới cất lời.
Tần Đạc Dã biết, chẳng qua vị Hoàng đế này chỉ tình cờ phát hiện ra một sự k.ích th.ích mới lạ không thể kiểm soát trong cuộc sống, thế nên muốn có được nó mà thôi. Cũng giống như khi thích một con vật nhỏ hay một món đồ chơi nào đó.
"Ta không thích."
Khi nói câu này, y không ngẩng đầu nhìn Tần Huyền Hiêu, ánh mắt lơ đãng dừng trên vỏ bọc của miếng bánh.
Y không biết thích là gì.
Có lẽ y đã từng có cơ hội biết, nhưng từ khi trở thành Hoàng đế, y đã không còn khả năng đó nữa.
Chiếc lồng mang tên "đế vương" đã trói chặt đôi cánh từng kiêu hãnh của y, kể từ đó, Tần Đạc Dã đã bị tước đoạt tất cả những cảm xúc thuộc về mình.
Y thuộc về Đại Ngụy, chứ không còn thuộc về chính mình nữa.
Cả thiên hạ có thể tùy hứng, nhưng y thì không thể, bởi vì nhất cử nhất động của y đều ảnh hưởng đến hàng chục vạn người.
Thậm chí có những lúc chính y cũng không rõ, rốt cuộc những gì mình làm là đại diện cho "Tần Đạc Dã", hay chỉ là biểu tượng tập hợp của "Đại Ngụy".
Có lẽ ngai vàng chỉ chọn kẻ thiện lương để chà đạp mà thôi.
"Trẫm biết." Tần Huyền Hiêu nghe xong, hắn không hề tức giận, cũng không có phản ứng nào khác, chỉ gật đầu rồi tiếp tục gắp thức ăn cho y.
Tần Đạc Dã có phần bất ngờ, y ngước mắt nhìn vị Hoàng đế trẻ tuổi.
Tựa hồ từ rất lâu trước đây, mỗi khi đôi mắt phượng kia nhìn về phía y, ánh mắt đó luôn sáng rực, hoàn toàn mất đi vẻ âm u và tàn nhẫn như lần đầu gặp gỡ.
"Trẫm biết." Tần Huyền Hiêu thấy y nhìn qua, bèn nhắc lại: "Trẫm chỉ muốn bày tỏ tâm ý, khanh không cần bận lòng."
"Ngươi..."
Đồ cún này... vậy mà không còn động tay động chân nữa?
Tần Đạc Dã còn tưởng rằng Tần Huyền Hiêu sẽ nhào tới, dùng cánh tay mạnh mẽ kia siết chặt lấy y, dùng răng môi cắn m.út cổ y, cố tình làm ra những hành vi xấu xa.
"Dùng bữa đi, thức ăn sắp nguội rồi." Tần Huyền Hiêu nói, rồi đưa đũa ngọc đến bên môi y.
Tần Đạc Dã khẽ sững lại, theo phản xạ cúi đầu ngậm lấy viên thịt trên đũa, để nó trượt vào miệng.
Đôi mắt phượng hơi hạ xuống, Tần Huyền Hiêu nhìn thấy dường như Tần Đạc Dã không nhận ra đó là chiếc đũa mình đã dùng qua. Khi y cúi đầu mở miệng, đầu lưỡi vô tình lộ ra một đoạn ngắn.
Bỗng nhiên Tần Huyền Hiêu cảm thấy tai mình nóng lên, hắn nhanh chóng dời mắt đi, nhưng lại rơi vào đôi mắt trầm tĩnh của Tần Đạc Dã, lúc này mới dần bình tâm lại.
Hắn nhận thức rất rõ rằng bản thân khao khát người trước mắt, không chỉ về thể xác, mà còn cả linh hồn.
Tần Huyền Hiêu nhận ra, cưỡng chế đụng chạm và tiếp xúc đơn thuần không thể làm dịu đi khát vọng chiếm hữu và chinh phục trong lòng hắn. Hắn còn muốn ánh mắt người kia phải chứa đựng bóng hình mình.
Hắn từng nghĩ đến việc giam cầm y lại, để y ngày đêm nằm dưới thân hắn, đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ có thể nhìn hắn, vì hắn mà khóc, vì hắn mà mất kiểm soát.
Nhưng Tần Đạc Dã lại tỏa sáng rực rỡ, khi cưỡi ngựa phi nước đại dưới ánh hoàng hôn, khi đứng giữa đại điện trang nghiêm, khi ngồi bên án thư dưới ánh nến chập chờn, mọi thứ đều đẹp đẽ đến mức khiến hắn không thể rời mắt.
Tần Huyền Hiêu không nỡ để ánh sáng đó lụi tàn trong ngục tối không ngày không đêm.
Tóm lại, đó chính là thích. Hôm nay không giấu được nữa, cứ thế mà buột miệng nói ra.
Hai người lặng lẽ dùng bữa tối, không ai nói gì thêm, cứ thế mà ngầm hiểu trong lòng, để mặc câu bày tỏ tâm ý vừa rồi trôi vào quên lãng.
Trong khoảnh khắc, lều trại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng dế không biết từ đâu chui vào, tạo nên một bầu không khí bình dị mà thú vị.
Dùng bữa xong, Tần Đạc Dã gọi Câu Hoằng Dương mang tấu chương của những ngày gần đây vào lều.
Tần Huyền Hiêu: "?"
"Khanh cho người mang cả tấu chương lên xe ngựa từ lúc nào vậy?" Tần Huyền Hiêu nhìn những rương tấu chương chồng chất trước mắt, khó tin hỏi: "Sao trẫm không biết?"
Câu Hoằng Dương ra hiệu cho hạ nhân đặt rương xuống, rồi khẽ cúi người nói: "Bệ hạ, chính ngài đã căn dặn, việc Văn đại nhân muốn làm không cần bẩm báo với ngài."
Tần Huyền Hiêu: "..."
Có vẻ như mấy cái rương này vừa đập vào chân trẫm rồi.
Tần Đạc Dã không quan tâm đến sự ngạc nhiên của Tần Huyền Hiêu, y trực tiếp đến bên án thư trong lều, lấy một tập tấu chương ra xem.
"Đã ra ngoài thì nên nghỉ ngơi, còn mang theo tấu chương làm gì?" Tần Huyền Hiêu đi tới, dựa sát vào y, nhìn tấu chương đã được trải ra trên bàn.
"Năm nay mưa lớn trước mùa thu hoạch, có lẽ phía Bắc sẽ phải thu hoạch sớm, còn phương Nam nên chuẩn bị sẵn biện pháp phòng chống lũ lụt..." Tần Đạc Dã lật xem tấu chương, đôi mày dần cau lại.
Tần Huyền Hiêu đưa tay, dùng ngón tay cái vuốt nhẹ giữa chân mày y, nhẹ nhàng xoa dịu nói: "Trong buổi chầu hôm ấy, Đại Tư Nông nói đã truyền chỉ dụ của Tư Thiên Giám xuống, lệnh cho các quận huyện chuẩn bị biện pháp đối phó với mưa bão."
"Ta vẫn có chút không yên tâm." Tần Đạc Dã xem báo cáo từ các quận huyện, đôi mày lại nhíu chặt.
Không phải vì kết quả trên tấu chương quá tệ, mà là nó... quá tốt.
Vạn sự thuận lợi, không có quận huyện nào gặp thiên tai.
Bằng trực giác rèn luyện qua nhiều năm, y biết rằng nếu vào khoảng thời gian Thu phân* có mưa liên miên nhiều ngày như thế này, ít nhiều gì cũng sẽ có tình trạng ruộng đồng bị ngập. Những quận huyện bị thiên tai như vậy, dĩ nhiên cần được miễn giảm thuế.
*Một trong 24 tiết khí trong lịch âm của Trung Quốc, rơi vào khoảng ngày 22 hoặc 23 tháng 9 dương lịch mỗi năm.
Quốc vận đã chịu mệnh trời, mà thiên đạo có quy luật, nếu dân chúng vì thời tiết mà mất mùa, thì đương nhiên triều đình phải thu thuế ít hơn, có như vậy mới có thể vững bền dài lâu.
"Nếu khanh vẫn chưa yên tâm, trẫm sẽ lệnh cho tuần sử đi kiểm tra tình hình ở các quận huyện, được không?" Tần Huyền Hiêu đưa tay vuốt lại hàng mày của y.
Tần Đạc Dã nghe vậy thì gật đầu. Tuy y không muốn đi dạy dỗ một đứa trẻ không mang huyết thống nhà họ Tần, nhưng chuyện của bách tính lại không thể tùy ý mà làm theo cảm tính. Đề nghị của Tần Huyền Hiêu gần như hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của y.
Thế nên hiện tại y nhìn tên cún trước mặt cũng thấy thuận mắt hơn đôi chút.
Đúng là ăn ý một cách khó tin, một sự thấu hiểu vô cùng kỳ lạ. Y chỉ mới nói một câu mở đầu, mà Tần Huyền Hiêu đã có thể đoán chính xác y muốn làm gì tiếp theo.
Tần Đạc Dã kìm nén cảm giác nhè nhẹ nhột nhạt trong lòng, dời mắt nhìn về ngọn nến trên án thư. Hy vọng là do y nghĩ nhiều thôi, có lẽ các quận huyện đều đã chuẩn bị phòng mưa chu đáo, có lẽ lượng mưa ở từng nơi cũng không quá lớn, biết đâu năm nay lại là một năm bội thu, bình an vô sự.
"Truyền lệnh ngay bây giờ đi, bảo tuần sử nhanh chóng chuẩn bị, sáng mai xuất phát." Giọng Tần Đạc Dã trầm ổn, ra lệnh đâu ra đấy: "Tập trung kiểm tra phía Nam vùng đồng bằng. Khi đi phải hành trang gọn nhẹ, trực tiếp xuống tận ruộng đồng thị sát, sau đó gửi báo cáo về kinh thành. Thời hạn là mười ngày. Nói với nhóm tuần sử lần này, sau khi hồi kinh, sẽ thưởng thêm một khoản trong bổng lộc coi như tiền vất vả."
Ánh nến phản chiếu trong đôi mắt đen sâu lắng ấy, khiến toàn bộ tâm trí của Tần Huyền Hiêu gần như bị cuốn hút.
Phải rồi, chính là như vậy, đây chính là điều hắn yêu thích.
"Tuân lệnh." Tần Huyền Hiêu nghe chính mình nói vậy.
...
Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh xuyên qua khu rừng, sương mờ bảng lảng.
Xung quanh doanh trại vang lên đủ loại âm thanh. Tần Đạc Dã theo thói quen tỉnh dậy sớm.
Nghe tiếng động bên ngoài, y biết các quan viên khác đã bắt đầu nhóm lửa nấu bữa sáng.
Tần Đạc Dã nhấc cánh tay đang vắt ngang eo mình lên, ném sang một bên.
Thế nhưng cánh tay đó lại dính trở lại, còn kéo y sát vào vòng ôm của đối phương hơn một chút.
"Vẫn còn sớm, sao ái khanh không ngủ thêm một lát?" Giọng nói vừa tỉnh ngủ của Tần Huyền Hiêu trở nên mềm mại hơn thường ngày, hắn vô thức dụi đầu vào người Tần Đạc Dã.
Tần Đạc Dã giơ tay lên định đẩy hắn ra, nhưng khi thấy đôi mắt phượng kia vẫn nhắm nghiền, đường nét khuôn mặt hắn trở nên dịu dàng, y không nỡ dùng sức, chỉ khẽ đặt tay lên vai hắn.
Tần Đạc Dã: "..."
Mình mềm lòng cái gì chứ!
Y bất lực thở dài, không động đậy nữa, mặc kệ để Tần Huyền Hiêu ôm eo mình, chỉ hỏi: "Ngươi không dậy nấu chút gì ăn sao?"
Tần Huyền Hiêu lầm bầm: "Đã có hạ nhân chuẩn bị, đâu cần trẫm tự tay làm."
"Hiếm khi ra ngoài, các triều thần khác đều tận hưởng thú vui săn bắt, tự mình nấu nướng, ngươi không muốn thử sao?"
Đối phương im lặng vài giây, sau đó nói: "Chỉ có những kẻ ngày thường quen sống sung sướng mới coi chuyện nấu nướng ngoài trời là thú vui, bỗng nhiên có cơ hội thì muốn thử trải nghiệm cuộc sống hoang dã một chút mà thôi. Nếu ngày nào cũng bắt họ nhóm lửa nấu cơm, nhất định đám người này sẽ giống như dã nhân thực thụ, hét toáng lên mà chạy mất."
Tần Đạc Dã suy nghĩ một chút thì tán thành, thế là cũng không muốn dậy nữa, an tâm nhắm mắt, hiếm khi có một lúc rảnh rỗi.
Y không nhìn thấy, lúc Tần Huyền Hiêu cảm nhận cơ thể trong lòng, dù chưa mở mắt nhưng khóe môi hắn lại khẽ cong lên.
Bàn tay hắn dần trượt xuống, ấn nhẹ vào sau lưng Tần Đạc Dã, rồi từ từ xoa bóp xuống dưới.
Cơ thể Tần Đạc Dã đột nhiên cứng đờ.
Y mở bừng mắt, nhìn thấy Tần Huyền Hiêu đang cười rạng rỡ với mình, đôi mắt phượng ánh lên sự ranh mãnh đầy khoái trá, trông chẳng khác nào một con dã thú thông minh vừa dụ được con mồi vào bẫy.
"Hôm qua xoa bóp thế nào? Hôm nay trẫm tiếp tục giúp khanh nhé?"
Tần Đạc Dã: "..."
Y không nên mềm lòng với con cún này.
Thế là y xốc chăn lên, lập tức ngồi dậy, dứt khoát rời khỏi giường.
Y đi ra sau bình phong, thay bộ kỵ trang tay bó hẹp để tiện săn bắn cưỡi ngựa.
Sau khi bước ra, y lại lấy thêm hộ giáp, bảo vệ cổ tay và bao tay săn ưng.
Một thân võ phục đỏ thẫm, tóc đen dùng dây buộc màu đen đỏ cột cao thành đuôi ngựa. Y phục được thắt gọn bằng đai lưng thuần đen và dây lưng đen viền vàng, làm nổi bật vòng eo gọn gàng và đường nét mạnh mẽ.
Tần Đạc Dã cắn một đầu của miếng bảo vệ cổ tay, tay còn lại cố định nó lên cổ tay mình.
Tần Huyền Hiêu nhìn y, đột nhiên ngẩn người, cổ họng không kiềm chế được mà trượt xuống một cái.
•••