• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tên ngốc đó chắc chắn đã bị y xoay như dế rồi."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Động tác của Tần Huyền Hiêu khựng lại.

Nụ cười trên mặt hắn tan đi, bàn tay vốn đang định bóc lớp giấy dầu cũng dừng lại, hắn chậm rãi đứng bên bàn.

"Phủ Thái úy nào?" Tần Huyền Hiêu hỏi.

Câu Hoằng Dương cúi đầu thấp hơn, thầm nghĩ: Bệ hạ lại bắt đầu hỏi điều bản thân đã rõ, chắc chắn là đang tức giận rồi.

"Là phủ Dương thái úy... nhà họ Dương ở Hòe An."

Hôm qua khi Xích Huyền báo cáo, Câu Hoằng Dương cũng có mặt ở đó, Tần Đạc Dã vừa bị lôi ra chuyện đời tư, hôm nay y lại ngang nhiên đến gặp nhà họ Dương như vậy.

Lúc này, Câu Hoằng Dương chỉ cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, khí thế của Tần Huyền Hiêu như băng tuyết khắc nghiệt, thậm chí còn lạnh hơn cả huyền băng.

Ông không dám ngẩng đầu, cũng không dám nói gì, điện Hàm Chương chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.

Một lúc lâu sau, Tần Huyền Hiêu tháo kiếm Chỉ Qua đeo bên hông xuống, nhẹ nhàng đặt thanh kiếm dài lên bàn, phát ra tiếng va chạm rất khẽ, phá tan bầu không khí tĩnh mịch.

"Đưa điểm tâm tới Ngự thiện phòng, bảo bọn họ tìm cách giữ ấm, lát nữa mang vào điện. Trẫm chờ Văn khanh trở về."

Hắn cởi áo ngoài còn vương hơi ẩm, Câu Hoằng Dương lập tức bước lên nhận lấy.

Từ sớm, Câu Hoằng Dương đã được phái đến chăm sóc vị phi tần mắc bệnh tâm thần kia, có thể coi như đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Tần Huyền Hiêu. Khi còn nhỏ, hắn phải chịu nhiều khổ cực, chưa bao giờ thấy hắn nở một nụ cười.

Sau này khi Tần Huyền Hiêu rời cung vài năm trở về, hắn hoàn toàn thay đổi, vừa ra tay đã đoạt lấy hoàng vị, đồng thời dùng Câu Hoằng Dương làm tổng quản nội đình của mình.

Bốn năm qua, điều Câu Hoằng Dương thấy chỉ là một bóng người cô độc. Nếu có cười, cũng chỉ là nụ cười lạnh lẽo khi giết người.

Nhưng từ khi Văn đại nhân xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi hẳn. Dường như bệ hạ vui vẻ hơn nhiều, lúc nào cũng quấn quýt bên vị đại nhân ấy, nói chuyện cũng nhiều hơn.

Nam sủng thì đã sao? Phá bỏ lễ nghi thì thế nào? Một người cô đơn không nơi nương tựa như bệ hạ, chỉ cần ngài vui là được.

Ông ôm áo khoác của Tần Huyền Hiêu, bước nhanh theo sau, chần chừ một lúc rồi nói: "Bệ hạ, ngài không cần quá lo lắng, có Thanh Huyền đại nhân theo cùng, Văn đại nhân sẽ không làm điều gì quá đáng đâu."

Tần Huyền Hiêu liếc mắt lạnh lùng, như thể vừa nghe được chuyện cười: "Thanh Huyền? Tên ngốc đó chắc chắn đã bị y xoay như dế rồi."

Câu Hoằng Dương chỉ biết cười trừ, lén lau mồ hôi không tồn tại trên trán.

"Trẫm đi phê tấu chương, ngươi lui xuống đi, không cần chờ." Hắn phất tay, ra hiệu cho Câu Hoằng Dương lui ra ngoài.

"Khoan đã." Tần Huyền Hiêu chợt nhớ ra điều gì đó, gọi ông lại.

"Có phải y vẫn chưa uống thuốc không?"

"Y" ở đây chỉ có thể là người kia, kẻ không bao giờ chịu nghe theo lời dặn của Ngự y mà chạy loạn khắp nơi.

"Đúng vậy ạ." Câu Hoằng Dương đáp.

Tần Huyền Hiêu mím môi, quả nhiên là thế, hắn nói: "Đưa thuốc đến cho y đi."

Nhận lệnh xong, tất cả cung nhân đều rời khỏi điện Hàm Chương, chỉ còn lại một mình Tần Huyền Hiêu.

Hắn vuốt phẳng lớp tro trong lư hương Bác Sơn, bỏ thêm bột trầm hương rồi châm lửa.

Khói xám cuồn cuộn bốc lên, xoay vòng theo luồng khí rồi dần dần lan tỏa khắp điện Hàm Chương.

Ngọn nến lờ mờ, Tần Huyền Hiêu chậm rãi ngồi xuống phía sau long án. Trên bàn chồng chất những tấu chương còn chưa phê duyệt của hai ngày nay.

Chiếc tọa tháp bên cạnh vẫn còn đó, hắn đã dặn không ai được động vào, nghiên mực cũng đặt trên bàn.

Tần Huyền Hiêu thở dài một tiếng. Hôm nay trở về mệt mỏi, theo thường lệ chắc chắn hắn sẽ không lập tức xử lý đống tấu chương và công văn nhức đầu này.

Nhưng vừa nghĩ đến người bên cạnh, hắn biết người đó nhất định sẽ thúc giục mình chăm chỉ xử lý chính sự.

Dù rằng không muốn, nhưng chỉ để đổi lấy một nụ cười nhạt của y, hắn cũng có thể nhẫn nhịn.

Chỉ là hôm nay, chiếc tọa tháp bên cạnh hắn lại trống không.

...

Tần Đạc Dã và Đệ Ngũ Ngôn che ô đi trên đường, trời vẫn âm u, mưa rơi lúc nặng lúc nhẹ.

Đệ Ngũ Ngôn hỏi: "Văn đại nhân, có thể phiền ngài ghé chợ cùng ta một lát được không?"

Tần Đạc Dã vốn thích những nơi đông đúc mới mẻ, hôm nay buổi chiều cũng không có việc gì, trên người lại có chút bạc lẻ, vậy nên y vui vẻ theo Đệ Ngũ Ngôn đến chợ.

Vì trời mưa, chợ khá ít người, thậm chí có phần vắng vẻ. Hai bên phố, các quầy hàng rong thường ngày nay chỉ còn lác đác vài cái, xung quanh là những cửa tiệm mới mở cửa buôn bán.

Đệ Ngũ Ngôn đi thẳng đến quầy thịt, mua một bọc lớn đồ ăn ướp muối, rồi lại sang quầy hoa quả bên cạnh mua thêm mứt.

Chủ quán của cả hai tiệm này đều quen mặt Đệ Ngũ Ngôn, thấy ông thì cười hỏi: "Vẫn như cũ đúng không?"

Đệ Ngũ Ngôn nghiêm túc gật đầu, một tay nhận túi giấy, tay còn lại đưa tiền.

"Đa tạ."

Ra khỏi chợ, thấy vẻ mặt tò mò của Tần Đạc Dã, Đệ Ngũ Ngôn giơ bọc giấy trong tay lên, giải thích: "Con gái thích ăn đồ ướp muối, phu nhân và con trai thích ăn mứt, sau khi tan triều ta thường ghé qua mua một ít, thế nên chủ tiệm mới quen mặt."

Khi nói những lời này, khuôn mặt vốn luôn nghiêm nghị của ông không nhịn được mà nở nụ cười hạnh phúc.

"Đồ ướp muối và mứt cũng chẳng phải thứ gì quý giá, thật không hiểu sao bọn họ lại thích ăn tới vậy."

Rõ ràng Đệ Ngũ Mục Lan và Đệ Ngũ Trọng Hi đều đã trưởng thành, đủ sức gánh vác trọng trách, vậy mà Đệ Ngũ Ngôn vẫn chiều chuộng chúng như thể không muốn chúng lớn lên.

Rõ ràng ông và thê tử đã thành thân nhiều năm, thế nhưng tình cảm trong mắt ông vẫn đong đầy như lúc mới cưới.

Tần Đạc Dã nhìn nụ cười ấy mà không hiểu nổi. Kiếp trước, những quan viên y tiếp xúc đều mong con cái mình thành tài mà nghiêm khắc dạy dỗ. Họa hoằn lắm mới nhắc đến thê tử, thậm chí khi rảnh rỗi uống rượu, họ còn than phiền với y về những cuộc cãi vã giữa chính thê và thiếp thất.

Y không hiểu.

Mẹ y mất sớm, cha không tục huyền*, ngày ngày dạy y cưỡi ngựa rong ruổi thảo nguyên hoặc luyện binh trong quân doanh...

*Lấy vợ khác sau khi vợ trước chết.

Sau đó, cha y nhận được chiếu chỉ vào kinh rồi bặt vô âm tín. Quản gia và gia nhân trong phủ thân vương đều khoác lên mình bộ áo tang trắng.

Có người nói với y rằng, từ nay y chính là thân vương.

Tần Đạc Dã ôm lấy em trai còn nhỏ, lặng lẽ nhìn khách khứa đến viếng trong phủ.

Sự ngây thơ của tuổi trẻ bị tảng đá khổng lồ này đè nặng đến mức không thở nổi. Y không thể làm gì khác ngoài gánh vác trách nhiệm, mang theo gánh nặng mà sống tiếp.

Sau này khi đã làm Hoàng đế, trách nhiệm của y không còn chỉ là sự sinh tồn của bản thân và em trai, mà còn là sự bình yên của bách tính thiên hạ. Tần Đạc Dã làm việc ngày đêm, chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm hay gia đình.

Tần Đạc Dã vẫn còn nhớ lần trước khi ở nhà của Đệ Ngũ Ngôn, lúc ông vừa trở về, trong tay cũng cầm mấy gói giấy dầu, bảo rằng mang theo đồ ngon.

Y không nhịn được mà hỏi: "Ngươi thường xuyên mua đồ ăn vặt cho bọn họ sao?"

"Đúng vậy." Đệ Ngũ Ngôn mỉm cười dịu dàng, cúi đầu nhìn đồ ăn trong tay, "Nhìn ánh mắt chúng sáng bừng khi thấy đồ ăn, ta lại càng yêu thương chúng hơn. Vì yêu thương nên mới muốn nhìn thấy họ vui vẻ, thế nên thường mua đồ ăn vặt. Chỉ là một hành động vô thức bắt nguồn từ tình yêu mà thôi."

Tần Đạc Dã suy tư nhìn Đệ Ngũ Ngôn. Người mà y từng cho là một lão cổ hủ, lúc này trong mắt ông lại ánh lên tia sáng, không hề giấu giếm mà bày tỏ tình yêu dành cho gia đình.

Tần Đạc Dã không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước đi. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt ô, để lại một âm thanh du dương dễ chịu.

Khi cùng Đệ Ngũ Ngôn đến nhà ông, ông vẫn như vậy, đẩy cửa ra và gọi lớn: "Phu nhân, các con, ta mang đồ ăn vặt về cho mọi người đây!"

"Cha!"

Trong nhà có thứ gì đó bay vọt ra?!

Tần Đạc Dã còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một thiếu niên áo tím nhào vào người Đệ Ngũ Ngôn.

Sau đó, một đôi mắt tròn xoe đối diện với ánh mắt y.

Tần Đạc Dã: "..."

Đệ Ngũ Trọng Hi: "...."

Tần Đạc Dã trơ mắt nhìn sắc mặt Đệ Ngũ Trọng Hi ngày càng đỏ lên vì xấu hổ, cả tay chân cũng cứng đờ.

Phía sau, Đệ Ngũ Mục Lan kéo em trai ra khỏi cha mình.

"Khụ khụ." Tần Đạc Dã giả vờ khó chịu, nghiêng đầu đi, đưa tay nắm chặt thành quyền che miệng, cố nhịn cười, giả bộ như không thấy gì.

Thôi thì để đứa trẻ này giữ lại chút tôn nghiêm đi, nó sắp chui xuống đất trốn mất rồi.

"Khụ, Văn huynh, sao huynh lại đến đây?"

Tần Đạc Dã theo họ bước vào hành lang tránh mưa, tiện tay xếp ô lại rồi đưa cho gia nhân đang tiến lên đón, đáp: "Ta đến làm khách, có hoan nghênh không?"

Đệ Ngũ Ngôn nhìn thoáng qua hoa văn trên mặt ô, ánh mắt khẽ dừng lại một chút, rồi liếc nhìn Tần Đạc Dã, không nói gì thêm.

Đệ Ngũ Trọng Hi không nhận ra vật dụng hoàng gia nên không để ý, chỉ hào hứng reo lên: "Hoan nghênh! Mẹ ơi, cha mời khách về nhà này!"

Vào nhà, Tần Đạc Dã thấy một người phụ nữ thanh nhã, không tô son điểm phấn, đang đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn.

"Cha các con đã sai người về báo cho ta rồi." Giọng bà trầm tĩnh như suối chảy, "Con gái, con trông chừng em, bảo nó rửa tay sạch sẽ đi."

Đệ Ngũ Mục Lan lôi người đang sáng mắt nhìn đồ ăn là Đệ Ngũ Trọng Hi đi mất.

Bầu không khí đầm ấm vui vẻ tràn ngập căn nhà.

Bốn người trong gia đình và Tần Đạc Dã ngồi quây quần bên bàn ăn.

Món ăn ngon miệng, hương sắc hấp dẫn.

Hai mắt Tần Đạc Dã sáng lên, không kìm được mà ăn thêm vài đũa.

Quả nhiên, Đệ Ngũ Ngôn khi ở nhà và trên triều đình hoàn toàn là hai người khác nhau, lúc này ông hào sảng nói muốn kết bái huynh đệ với y.

Đệ Ngũ Trọng Hi ở bên cạnh đổ dầu vào lửa: "Đúng đó, Văn huynh, hay là huynh kết nghĩa với cha ta đi?"

Tần Đạc Dã cầm đôi đũa tre, dở khóc dở cười: "..."

Loạn bối phận mất rồi.

Đệ Ngũ Mục Lan gõ vào đầu Đệ Ngũ Trọng Hi một cái, Đệ Ngũ phu nhân như thể đã quá bất lực, Tần Đạc Dã thấy bà hít sâu một hơi, sau đó đưa tay đỡ trán.

Một bữa cơm hỗn loạn cứ thế kết thúc.

Lúc này, mưa rơi càng lớn. Tần Đạc Dã đứng trong hành lang ngắm mưa, nhìn những dòng nước chảy theo mái hiên đổ vào chum nước. Mây mù giăng kín nhiều ngày, không thấy ánh mặt trời, khiến sắc trời tối sớm hơn. Nhà nhà đều đã lên đèn, nhưng ánh sáng chỉ có thể chiếu trong nhà, không thể soi rọi xa hơn. Đường phố kinh thành chìm vào bóng tối u tịch.

"Văn đại nhân." Đệ Ngũ Ngôn đi tới bên cạnh y, nói: "Trời mưa đường trơn, lại tối tăm, đường về cung e rằng không an toàn. Chi bằng đêm nay ở lại hàn xá*, sáng mai cùng vào triều?"

*Chỉ nơi ở của bản thân một cách khiêm tốn.

Nhà Đệ Ngũ không gần hoàng cung, Tần Đạc Dã nhìn về phía cung điện trong màn mưa dày đặc, lại liếc nhìn sắc trời u ám và cơn mưa xối xả, y do dự một lát.

Sau đó gật đầu.

"Được, vậy đêm nay quấy rầy rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK