"Sao mặt mày lại tái nhợt như vậy?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Ý thức mơ màng rồi lại chìm vào trong đôi mắt sâu thẳm.
Tần Đạc Dã biết, y lại nằm mơ.
Cảnh trong mơ là ký ức của Văn Tình Hạc. Mỗi lần y đắm chìm trong giấc ngủ sâu, ký ức này lại như vết dầu loang, có mờ có rõ, thỉnh thoảng hiện lên.
Giấc mơ đêm nay rõ đến lạ thường.
Dường như nó đã có từ lâu, Tần Đạc Dã mất một lúc mới nhận ra, đây có lẽ là ký ức thuở nhỏ của Văn Tình Hạc.
Giữa đám đông vội vã trên con phố, ai nấy đều mang nét mặt ưu sầu.
"Bệnh tật", "nạn đói", "mùa đông giá rét" những cụm từ u ám tuyệt vọng len lỏi qua đám người khoác trên mình bộ quần áo rách rưới, rồi lọt vào tai y.
Tần Đạc Dã nhìn theo dòng sông, ánh sáng vàng xanh phản chiếu trên mặt nước, từ đó y thấy thân thể mình lúc khoảng bảy tám tuổi.
Đây là ký ức của Văn Tình Hạc khi còn nhỏ.
Bỗng nhiên, tiếng huyên náo vang lên từ một góc phố, có người kêu la, đám đông như bầy chim hoảng sợ tản đi tứ phía.
Y nhìn về phía đầu phố, một chiếc xe ngựa vàng xông vào đám đông, ngông cuồng di chuyển giữa chợ, đội nghi trượng đi theo xa hoa đến mức Tần Đạc Dã chưa từng thấy.
Đám người đi trước cầm cương ngựa, quát tháo dọn đường, người dân gầy gò với gương mặt khắc khổ bị ép phải quỳ xuống hai bên, họ không dám ngẩng đầu, chỉ biết cúi thấp chờ đợi xe ngựa đi qua.
Cờ hiệu được thêu bằng tơ tằm quý giá, nhuộm bằng bột vàng, ánh lên sắc sáng chói, tương phản rõ rệt với con phố xám xịt tồi tàn.
"Đùng!" Tiếng trống vang dội.
"Thiên tử xuất hành, dân đen tránh đường!" Tiếng hô sắc bén và đanh thép của Thái giám vang lên, như muốn xé toạc bầu không khí.
Ngay lúc đó, những tên đầy tớ phía trước giơ roi ngựa lên, xua đuổi đám dân chúng trên đường.
Trong ký ức, Văn Tình Hạc di chuyển theo dòng người, Tần Đạc Dã không thể hành động, chỉ có thể đứng yên nhìn cảnh tượng này.
Lửa giận trong lòng Tần Đạc Dã từ từ dâng lên, khuôn mặt y lạnh tanh, ánh mắt âm trầm.
Hoàng đế xuất hành, đương nhiên phải có xe ngựa lớn, đội hộ vệ hùng hậu, kèn trống vang dội và một đoàn nghi trượng đồ sộ.
Tuy nhiên, nếu có nghi thức xuất hành, lẽ ra phải thông báo cho dân chúng chuẩn bị tránh đường để bảo vệ an toàn, phòng trường hợp xe ngựa Hoàng đế đi qua làm bị thương người đi đường.
Tần Đạc Dã nhìn quanh, dân chúng trên phố ai nấy đều hoảng loạn, không kịp tránh né, gương mặt đầy thất thểu, giống như đã quá quen với cảnh tượng này. Rõ ràng đây không phải là lần đầu Hoàng đế làm như vậy.
Đứa con cháu bất tài vô dụng nào đây! Tần Đạc Dã nghĩ thầm, nhất định phải xóa tên kẻ này ra khỏi gia phả nhà họ Tần, nó không xứng.
Hoàng đế lẽ ra phải lấy dân làm gốc.
Những quan niệm y từng viết, điều y luôn gìn giữ, triết lý y mong truyền lại cho muôn đời, lại bị kẻ hỗn trướng này đạp đổ một cách tàn nhẫn như vậy?!
Hiện tại đang trong ký ức của người khác, nếu y có thể hành động, chắc chắn sẽ kéo tên súc sinh trong chiếc xe ngựa vàng ra mà đánh một trận tơi bời.
Nhưng dù có làm thế cũng chẳng thể giải tỏa nỗi giận trong lòng.
Tần Đạc Dã suy ngẫm một lúc, Tần Huyền Hiêu chỉ tại vị bốn năm, vậy thì vị Hoàng đế này chính là "Tiên đế" mà hắn nhắc đến hôm qua.
Người dân quỳ bên đường bị dọa sợ như những con chim cút, ai nấy đều im lặng quỳ xuống, mãi cho đến khi đoàn xe ngựa của Hoàng đế đi xa. Ánh mắt Tần Đạc Dã vẫn dõi theo ký ức, nhìn chiếc xe ngựa màu vàng khuất dần.
Đột nhiên, xe ngựa dừng lại.
Tần Đạc Dã nhìn thấy một cánh tay béo ú đầy đặn thò ra từ rèm xe, chỉ vào đám đông.
Những tên đầy tớ phía trước bỗng nhiên hiểu rõ, liền xông vào đám đông với khí thế hung hãn.
Tiếp đến, tiếng la hét của một cô gái vang lên.
Đám hộ vệ lực lưỡng, tay to như cột đình, lôi cô gái ra khỏi đám đông.
Người nọ có dung mạo xinh đẹp, lông mày thanh tú, thoạt nhìn có vẻ rất quen, nhưng Tần Đạc Dã không kịp nghĩ thêm vì cảnh tượng trước mắt diễn ra quá nhanh.
Trong đám đông, một người phụ nữ vội vã chạy tới, hoảng hốt ôm lấy cô gái
Đó là một cặp mẹ con, những gã đầy tớ cố gắng kéo mẹ con họ ra, giơ tay đấm mạnh vào người phụ nữ như đấm bao cát.
"Mẹ ơi! Đừng đánh mẹ ta!"
"Con à, con à, đừng lo cho mẹ, chạy đi nhanh!"
Thái giám bên cạnh tay cầm cây quạt, kiêu ngạo nói: "Đám dân đen! Còn không mau buông tay?! Được bệ hạ nhìn trúng là phúc tám đời của con gái nhà bà đấy!"
Mẹ con hai người ôm chặt lấy nhau, ánh mắt cầu cứu nhìn quanh đám đông, nhưng tiếc thay, dưới uy quyền của Hoàng đế, làm sao dân chúng có thể chống cự nổi?
"Hầy, lại thêm một cô gái bất hạnh nữa."
"Cô gái lần trước thi thể vẫn còn nằm ở chợ, gia đình không dám đến nhận."
"Hết cách rồi, bệ hạ thích đi dạo, bắt những cô gái xinh đẹp từ nhà dân đưa vào cung."
"Suỵt! Cẩn thận chút, không muốn sống nữa à! Nếu để... người ta nghe thấy, đó là tội khi quân, mất đầu đó!"
Tiếng thở dài nặng nề đầy tiếc nuối vang lên từ đám đông, lọt vào tai Tần Đạc Dã.
Không! Chỉ! Là! Lần! Đầu!
Tần Đạc Dã hít một hơi thật sâu, gần như nghiến nát răng, nhưng nỗi căm phẫn trong lòng y vẫn không thể nguôi ngoai.
Bất nhân! Cầm thú! Súc Sinh! Không xứng làm người!
Y hận đây là ký ức, hận mình không thể hành động, chỉ có thể đứng nhìn cảnh tượng tang thương này diễn ra.
Y đã sống hai đời, chưa từng có lúc nào cảm thấy căm phẫn mà bất lực đến vậy.
Trước chiếc xe ngựa vàng, người phụ nữ bị đánh đến nỗi đầu vỡ nát, máu chảy ròng ròng, nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ con gái, bà quỳ xuống đất, đập đầu vào nền, rồi cất tiếng cầu xin: "Bệ hạ, thần phụ là thê thiếp của Binh bộ Thị lang Lận Trọng Thu trong triều, con gái đã có hôn ước, xin bệ hạ tha cho tiểu nữ, thần phụ và phu quân nguyện suốt đời làm trâu làm ngựa cho bệ hạ, kiếp sau cũng sẽ như vậy!"
Mặt mũi bà nhuốm đầy máu, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, kiên định nhìn vào chiếc xe ngựa, không rơi một giọt lệ.
Bà không thể lùi bước, vì phía sau là con gái bà.
Trong xe ngựa vàng, mọi thứ trở nên im lặng, dường như người bên trong đang cân nhắc lợi hại.
Thời gian như kéo dài, từng giây từng phút trở nên khó khăn.
Cuối cùng, cánh tay béo ú lại vươn ra, nhưng chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy.
"Giải quyết đi." Giọng nói đầy dầu mỡ từ trong xe ngựa vang lên.
Tên hộ vệ nhận lệnh, vung roi ngựa lên, quất xuống lưng người phụ nữ một nhát, máu lập tức trào ra từ vết thương trên lưng.
"Mẹ!" Người con gái trợn trừng mắt, dang tay ra ôm lấy mẹ.
Người phụ nữ ho ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ con gái, không chịu buông tay. Hộ vệ thấy vậy, quất mạnh một nhát nữa vào cổ bà, bọn chúng siết chặt dây cương, kéo bà về phía sau. Một tên hộ vệ khác xông tới, kéo cô gái rồi tách hai mẹ con ra.
"Hộc... hộc... Khê nhi con ơi..."
Người mẹ nghẹt thở, tên hộ vệ dùng sức cực lớn, gần như làm biến dạng cổ bà, mặt mày bà tái nhợt, nhưng tay vẫn giơ lên hướng về con gái, yếu ớt níu lấy mặt đất, để lại những vệt máu.
"Mẹ!!"
Cô con gái bị kéo vào trong xe ngựa vàng, phát ra tiếng khóc xé lòng thê lương.
Chiếc xe ngựa lại bắt đầu di chuyển chậm rãi, hướng về phía xa.
Rồi biến mất dần.
Cho đến khi bóng dáng nghi trượng không còn thấy đâu.
Trên phố, dân chúng gần như đã tê liệt, đứng dậy tản đi.
Chỉ còn lại ở đầu phố, thi thể người phụ nữ nằm đó, vẫn như một minh chứng sống cho hành động tàn độc của Hoàng đế.
Trên mặt đất là vết bánh xe loang lổ, dấu vết u ám của bá tính khổ sở.
Thiên tử... hành hạ... dân chúng... trên phố...
Đột nhiên Tần Đạc Dã cảm thấy tim mình đau nhói như bị kim đâm vào, cơn đau dữ dội đến mức y không thể thở nổi.
Y muốn khom lưng, muốn lấy tay ấn chặt tim mình.
Cảnh tượng trước mắt bắt đầu xoay vòng, bóng tối từ đáy mắt y dần dần hiện lên.
Y cảm thấy tay chân tê liệt lạnh cóng, gần như không thể cử động, tim vẫn đau đớn, lồng ng.ực như bị một cối đá đè nặng không thể thở, cũng không thể vùng vẫy, như thể sắp chìm trong biển sâu vô bờ.
"Hộc... hộc..."
Tần Đạc Dã đột ngột tỉnh giấc, ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi lạnh vã ra, mắt y mở lớn, nhìn chằm chằm vào màn đêm vô định.
Hai tay y không biết có phải vì cơn giận dữ còn sót lại trong ký ức hay không mà vẫn còn run rẩy nhẹ.
"Làm sao vậy?" Giọng của Tần Huyền Hiêu vang lên. Hắn ngủ không sâu, khi nghe thấy động tĩnh bên cạnh, hắn đã tỉnh lại, vội đưa tay ra trong bóng tối, tìm thấy đôi tay lạnh buốt của Tần Đạc Dã rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Tần Đạc Dã từ từ bình tĩnh lại, đợi cho trái tim đang loạn nhịp dần trở về bình thường.
Là bệnh tim.
Tần Đạc Dã nhớ lại đời trước, y vì lao lực mà tim có chút bất ổn, Ngự y nói y quá căng thẳng, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng trong thời kỳ xây dựng Đại Ngụy, làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi?
Tần Đạc Dã lắc đầu, quẳng những lời khuyên của Ngự y ra sau đầu, đêm khuya vẫn đốt đèn làm việc.
Y đã dốc hết tâm sức, xây dựng Đại Ngụy hưng thịnh bằng cả máu thịt như thế, nhưng sau này lại bị hủy hoại thảm hại như vậy!!
Tần Đạc Dã vừa nghĩ đến đây là trái tim lại đau nhói.
Trước khi chết, trái tim y cũng đau đớn giống vậy, như bị ngàn mũi kim đâm vào.
Cơ thể này cũng mang bệnh tim.
Có phải hậu thế của y và nhà họ Văn có liên quan gì không?
Đầu óc Tần Đạc Dã bay xa, Tần Huyền Hiêu ở bên cạnh nhẹ nhàng cử động, một tiếng xẹt nhẹ, ngọn nến được thắp sáng.
Trong bóng đêm, ánh sáng ấm áp của ngọn nến chiếu khắp không gian nhỏ trên giường.
"Sao mặt mày lại tái nhợt như vậy?" Tần Huyền Hiêu cầm đèn di chuyển lại gần, quan sát sắc mặt Tần Đạc Dã kỹ càng, "Có cần trẫm gọi Ngự y đến xem không?"
"Khụ khụ... không cần đâu." Cuối cùng Tần Đạc Dã cũng tìm lại được giọng nói của mình, lúc này y đã bình tĩnh hơn, "Chỉ là gặp ác mộng, bị giật mình chút thôi."
Tiếng cười nhẹ chợt vang lên, Tần Đạc Dã cũng ngẩng đầu, thấy dưới ánh nến ấm áp, khuôn mặt Tần Huyền Hiêu dịu lại, lông mày giãn ra, "Ái khanh mà cũng gặp ác mộng hả, mơ thấy gì vậy?"
Mơ thấy...
Bỗng nhiên, Tần Đạc Dã cũng hơi nghi ngờ nhìn vào lông mày của Tần Huyền Hiêu.
Vầng trán này, lông mày này...
Có vẻ rất giống người phụ nữ trong ký ức của Văn Tình Hạc.
Thường ngày đứa trẻ trước mặt luôn mang vẻ nhíu mày u ám nên y không nhìn ra được, nhưng lúc này nét mặt hắn thoải mái, Tần Đạc Dã nhìn lâu, càng nhìn càng thấy vẻ ngoài của hai người nếu bỏ qua sự khác biệt về giới tính và xương cốt, thật sự là quá giống nhau.