"Nhưng ý nghĩa của chúng ta, ngay ở đây, ngay trước mắt..."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Tần Huyền Hiêu mở cánh cửa lớn của phủ nha.
Bên ngoài, một nhóm bách tính ăn mặc giản dị, vải vóc thô sơ, quần áo có phần cũ kỹ, đôi chỗ chắp vá bằng vải vụn, mép vải đã bạc màu vì giặt nhiều lần, bọn họ đang tụ tập trước cửa.
Thế nhưng, tinh thần họ lại cực kỳ phấn chấn. Đôi mắt đen láy sáng rực tập trung nhìn vào cánh cửa. Khi thấy cửa mở ra, ai nấy đều nôn nóng bước lên, nhưng lại cố gắng tuân thủ lễ nghi mới học.
"Sứ quân..." Một người nhanh chóng cất lời, nhưng ngay sau đó mới phát hiện người bước ra từ cánh cửa kia không phải là Tần Đạc Dã mà họ luôn nhớ mong.
Tần Huyền Hiêu vận áo đen, thân hình cao lớn đứng ngay cửa. Khi không tỏ biểu cảm, nét mặt hắn luôn mang theo sự u ám, lạnh lùng, tàn nhẫn, thậm chí toát ra khí thế áp bức khiến bách tính vây quanh cửa đều lùi lại mấy bước.
Có người lập tức quỳ xuống, không dám nhìn thẳng vào thiên nhan. Cũng có người muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng nỗi lo lắng cho Tần Đạc Dã lại mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ hãi vị bạo quân trong lời đồn.
Một ông lão quỳ phía trước, tuy run rẩy nhưng vẫn kiên định ngẩng đầu lên, hỏi Tần Huyền Hiêu: "Bệ hạ... thân thể của Văn sứ quân thế nào rồi? Chúng ta nghe nói ngài ấy ngất xỉu, nên đã lục tìm trong nhà chút dược liệu để mang đến cho ngài ấy."
Vừa nói, ông lão vừa dùng đôi tay khô gầy như cành củi lấy tấm vải được giữ sạch từ trong áo. Ông cẩn thận mở từng lớp ra, bên trong là một cây nhân sâm dài.
Ông lão dâng tấm vải lên ngang đầu, nhưng có phần e dè tự ti, rồi lại rụt tay về, bồn chồn vò vò mép vải, như thể thứ này chẳng đáng để mang ra.
"Văn sứ quân đã cứu cả nhà chúng ta. Đứa nhỏ nhà ta mắc kẹt trên cây, chính ngài ấy đã trèo lên đưa xuống... Nhưng chúng ta chẳng có gì để báo đáp, mỗi ngày đều thấy ngài ấy bận bịu, ngay cả cơm nóng cũng không có thời gian ăn... Ngài ấy trạc tuổi cháu trai ta, chúng ta nhìn mà chỉ biết đau lòng."
Ông lão nói tiếp: "Bệ hạ, nhà chúng ta nghèo, lại bị nước lũ cuốn trôi nên chẳng còn thứ gì đáng giá. Những dược liệu khác trong nhà cũng mất sạch rồi. Cây sâm này là con trai cả của ta tìm được trên núi khi đi hái thuốc. Tuy không phải vật hiếm, chỉ mới tròn trăm năm, chẳng thể so với nhân sâm trong kinh thành, mong Văn sứ quân đừng chê..."
Tần Huyền Hiêu sững sờ, hai tay hắn buông thõng bên người, không biết có nên nhận lấy cây nhân sâm trong tấm vải kia không. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bối rối khi đối diện với người khác.
Rõ ràng, nhân sâm này chẳng phải thứ quý hiếm gì. Ở trong cung, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng thì sẽ có loại sâm tốt hơn, niên hạn lâu năm hơn được đưa đến.
Nhưng lúc này, cây nhân sâm trong tay ông lão ấy có lẽ là thứ đáng giá nhất của cả gia đình họ hiện tại.
Chẳng phải Tần Đạc Dã vừa nói nhà họ đã bị nước lũ cuốn trôi, mùa đông này sẽ rất khó vượt qua sao? Họ hoàn toàn có thể mang cây sâm này đến hiệu thuốc đổi lấy bạc để sống qua ngày, vậy mà họ lại quỳ ở đây mà dâng nó lên.
"Cái này, còn có cái này, cho thần tiên. Đây là tiền con kiếm được sau khi làm việc mấy hôm trước, vừa mới mua ạ."
Giọng trẻ con trong trẻo vang lên, Tần Huyền Hiêu cúi đầu, nhìn thấy một đứa trẻ đang nâng miếng bánh còn nóng hổi trong tay.
Tiếng nói ấy như mở ra một cánh cửa nào đó, những bách tính đang quỳ xung quanh bèn lục lọi trong người, lấy ra từng món đồ nhỏ bé nhưng là thứ duy nhất mà họ có.
"Đây là trứng gà ta, có thể nấu canh trứng, người lớn trong nhà ta bảo rằng thứ này rất bổ dưỡng..."
"Đây là mực viết tự chế của nhà chúng ta..."
"Đây là..."
Còn có người dắt theo một con bò, vẻ mặt ngây ngô nói: "Lúc chạy nạn, ta đã cứu được con bò nhà mình khỏi nước lũ. Giờ ta tặng nó cho sứ quân, nó có sữa đấy ạ."
Giọng nói từ bốn phương tám hướng vang lên, lọt vào tai Tần Huyền Hiêu, tạo thành một dòng chảy ấm áp quấn quanh hắn.
Chân thành, mộc mạc, nhiệt tình, lo lắng, hồi hộp, trong sáng...
Những gương mặt hiện ra trước mắt hắn, cuối cùng hòa thành một bức tranh khổng lồ. Trên bức tranh ấy, chỉ có một câu: Dù bọn ta có dốc hết tất cả, cũng nhất định phải để sứ quân được khỏe mạnh.
Tại sao lại như vậy?
Tần Huyền Hiêu chưa bao giờ hiểu nổi, tại sao lại có thứ tình cảm ngu ngốc đến mức quên mình vì người khác như thế?
Không toan tính, không do dự, không chần chừ, chỉ là lấy ra toàn bộ những gì mình có rồi đưa lên.
Sao không giữ lại mà lặng lẽ sống tiếp?
Nếu đưa cho quan lại, lỡ có chuyện gì, hoặc bị vu oan, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Vậy mà họ vẫn làm.
Từ nhỏ đến lớn, môi trường sống của hắn không cho phép hắn hiểu được điều này.
Những bách tính vây quanh cổng phủ nha thấy Thiên tử không lên tiếng, cũng không dám đưa đồ tới nữa. Họ chỉ âm thầm lặng lẽ, từng người một đặt đồ xuống trước cửa.
Cảnh tượng trước mắt như từng chiếc gai nhọn đâm xuyên qua nhận thức sinh tồn từ bé đến lớn của hắn, làm lung lay tuyến tự vệ mà hắn vẫn luôn cố thủ. Tần Huyền Hiêu có cảm giác như mình vừa lùi lại một bước, nhưng chớp mắt bỗng nhận ra, bản thân vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt hắn âm trầm như cũ, dường như vẫn giữ vẻ lạnh nhạt và xa cách như một kẻ ngoài cuộc, trào phúng nhìn xuống.
"Có chuyện gì vậy?"
Một giọng nói khàn nhẹ vang lên bên tai, kéo Tần Huyền Hiêu ra khỏi sự giày vò kỳ lạ ấy.
Hắn quay đầu lại, thấy Tần Đạc Dã chỉ mặc bộ đồ ngủ bước ra khỏi phòng, y đứng bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng bên ngoài phủ nha, có chút ngơ ngác.
Tần Huyền Hiêu lập tức cởi áo ngoài, khoác lên vai Tần Đạc Dã, cúi đầu cẩn thận kéo kín cổ áo giúp y, giọng trầm thấp: "Sao khanh lại ra đây? Còn mặc ít như vậy, cẩn thận nhiễm lạnh."
"Lo một mình ngươi xử lý không xong, quả nhiên, vừa ra đã thấy ngươi đứng ngây ra đó." Tần Đạc Dã khẽ cười, để mặc cho Tần Huyền Hiêu cài áo giúp mình. Nhìn thấy bách tính ngoài cửa, y tò mò hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Họ thi nhau mang đồ đến cho khanh." Tần Huyền Hiêu đáp.
"Hả?" Tần Đạc Dã hơi kinh ngạc, sau đó bước lên một bước.
Xung quanh có người nhìn thấy y, lập tức vui mừng kêu lên: "Sứ quân!"
"Sứ quân!"
"Thật tốt quá, sứ quân không sao!"
"Sứ quân nhớ nghỉ ngơi cho tốt đấy!"
"Sứ quân nhất định phải chú ý sức khỏe, bọn ta không có ai vội cả! Ngài đã giúp bọn ta rất nhiều rồi!"
Trên gương mặt của bách tính đứng trước cửa tràn ngập nụ cười, họ vẫy tay với Tần Đạc Dã, sau đó lại cúi xuống tìm kiếm trên người mình, cố gắng lục thêm nhiều thứ khác tặng cho y.
Chẳng mấy chốc Tần Đạc Dã đã bị vây kín ở chính giữa, nào là thảo dược, nào là lương thực họ mang theo bên mình, thậm chí có cả bạc, còn có nấm phơi khô hái từ vùng ngoại ô.
Có người bị xô đẩy, vội nói: "Này, đừng chen lấn, đừng làm sứ quân bị thương!"
Ngay lập tức, đám đông yên lặng lại, không còn ai xô lên phía trước nữa, nhưng những món đồ vẫn tiếp tục được chuyền tới.
Tần Đạc Dã bị sự nhiệt tình này làm cho cảm động, y cũng nở nụ cười, nhưng ngày càng có nhiều đồ vật nhét vào tay mình, y không đỡ nổi, đành phải từ chối từng cái một.
"Khụ, mọi người..." Tần Đạc Dã dở khóc dở cười: "Ta thực sự không cần những thứ này, bà con cứ cầm về đi, bây giờ mọi người còn cần chúng hơn ta."
Thấy đám đông vẫn kiên trì, Tần Đạc Dã chỉ có thể nói: "Mấy thảo dược, lương thực và bạc tiền này, bệ hạ đều sẽ ban thưởng cho ta cả. Mọi người cứ cầm về đi, ta không thiếu đâu."
"Người nói có đúng không, bệ hạ?" Tần Đạc Dã quay đầu nhìn Tần Huyền Hiêu, đưa mắt ra hiệu.
Tần Huyền Hiêu sững sờ nhìn về phía trung tâm đám đông, nơi Tần Đạc Dã đang cười ấm áp, lòng hắn khẽ lay động, rồi gật đầu: "Ừm."
Chắc chắn sẽ có rất nhiều, tất cả những gì có trong khố riêng, đều ban cho y hết.
Bách tính theo ánh mắt của Tần Đạc Dã mà nhìn qua, thấy biểu cảm của Tần Huyền Hiêu đã dịu đi rất nhiều, dường như không còn hung dữ như trước nữa, lúc này mới dám ngước lên nhìn hắn.
"Vậy nên, các vị hãy mang đồ về đi, như vậy cũng có thể cầm cự qua nổi mùa đông, được không?" Tần Đạc Dã nói.
Thấy sứ quân kiên quyết không nhận, họ bèn vứt đồ đạc xuống trước cửa rồi quay người bỏ chạy.
Tần Đạc Dã nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ thở dài một hơi, y quay lại bên cạnh Tần Huyền Hiêu, thấy người kia như hóa đá, bèn bật cười, ghé vào tai hắn, thấp giọng hỏi đầy ẩn ý: "Có cảm giác gì, hửm?"
Tần Huyền Hiêu đưa mắt nhìn bách tính đang qua lại, họ kéo theo bạn bè, nô nức chạy đến đây, chỉ để tận mắt nhìn thấy sứ quân của họ bình an vô sự.
Sau khi nhìn thấy rồi, họ sẽ hô to một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Gió thu mát mẻ, nhưng ánh mặt trời hôm nay lại ấm áp dịu dàng vô cùng.
"Rất kỳ lạ." Tần Huyền Hiêu chậm rãi mở miệng, trong đôi mắt phượng tràn đầy sự khó hiểu: "Ta không hiểu, vì sao họ lại làm như vậy?"
"Không có vì sao gì cả." Tần Đạc Dã nhìn về phía hắn, giọng nói sảng khoái mà ấm áp: "Bách tính chính là một nhóm người đáng yêu như vậy. Dù ngươi chỉ làm một chuyện mà chính ngươi cảm thấy chẳng đáng kể gì cho họ, nhưng những con người đáng yêu này sẽ luôn khắc ghi ân tình đó trong lòng."
Ánh mắt Tần Huyền Hiêu khẽ lóe lên, hắn chậm rãi hít thở, môi hơi hé mở, dường như có chút mờ mịt: "Vậy sao..."
"Họ thiện lương, chất phác, dù bản thân khốn khổ cũng không nỡ để ân nhân chịu cực." Tần Đạc Dã nhìn gương mặt nghiêng của Tần Huyền Hiêu, thấy hắn đang nhìn về phương xa, như thể đã ngộ ra điều gì đó, y bỗng thấy an lòng.
"Ngươi cũng thấy rồi đấy, trong thời loạn thế này, họ phải bôn ba khắp nơi chỉ để được sống tiếp. Nhưng dù vậy, họ vẫn sẵn sàng lấy ra dù chỉ một chút đồ vật đưa cho ta."
Y khẽ nói: "Thế nhưng, ở nơi xa xôi tận kinh thành, văn thần võ tướng trong điện Kim Loan tranh đấu cả đời, lại chẳng thể tìm ra ý nghĩa của sự tồn tại. Nhưng ý nghĩa của chúng ta, ngay ở đây, ngay trước mắt..."
"Thần tiên." Một đứa trẻ loạng choạng chạy đến, kéo kéo vạt áo Tần Đạc Dã, "Hoa này, cho, cho huynh và vị đại ca này."
Tần Đạc Dã ngồi xổm xuống xoa đầu đứa trẻ, y đưa tay nhận lấy bông hoa, sau đó kéo nhẹ ống tay áo của Tần Huyền Hiêu.
Tần Huyền Hiêu cũng thuận theo mà cúi xuống, nhận lấy một bông hoa khác từ tay đứa trẻ.
Cách đó không xa, mẹ của đứa trẻ ôm ngực, căng thẳng nhìn cảnh tượng này, mãi đến khi thấy sắc mặt của Tần Huyền Hiêu vẫn bình thường, bà mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Thấy xung quanh còn nhiều bách tính đang đứng đó, Tần Đạc Dã bỗng giơ tay vẫy họ.
"Chư vị." Tần Đạc Dã cất giọng: "Nước lũ đã rút, ôn dịch cũng hoàn toàn chấm dứt. Những ngày sắp tới, ta sẽ dẫn mọi người quay lại thôn trang tổ chức nhân lực, cùng nhau dọn dẹp bùn lầy trên ruộng, dựng lại nhà cửa."
"Mọi người không cần lo lắng về lương thực. Có thể các người vẫn chưa biết, nhưng từ khi lên ngôi, bệ hạ rất quan tâm đến dân sinh, đã giảm thuế lương thực xuống còn mười phần thu một."
Y tiếp tục: "Nhưng vì Châu mục Tị Thủy ngăn cản sắc lệnh, nên đến giờ vẫn chưa được thực thi. Những gì xảy ra dưới thời Tiên đế đã khó xét lại, nhưng trong năm năm kể từ khi bệ hạ đăng cơ, mọi người đã bị thu thuế nhiều hơn đáng kể. Nay bệ hạ có lệnh, trong năm năm tới, quận Kỳ Xuyên sẽ được miễn thuế lương thực để dưỡng sức."
Bách tính sững sờ, giây tiếp theo, ánh mắt họ tràn đầy cảm kích, nhìn về phía Tần Huyền Hiêu.
Không còn là sự sợ hãi với cái danh bạo quân, cũng không phải sự kính sợ đối với hoàng quyền, mà là lòng biết ơn và kính yêu thật sự, ánh mắt họ nóng rực, tựa như ngọn lửa bùng cháy.
Trong khoảnh khắc đó, tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong đám đông, rồi bách tính tự động quỳ xuống, nước mắt lăn dài, họ hướng về phía Tần Huyền Hiêu.
"Bệ hạ... bệ hạ nhân từ..."
"Bệ hạ là minh quân..."
"Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."
Rõ ràng số người không nhiều, nhưng tiếng hô vang tựa sóng dữ ập đến.
Tần Huyền Hiêu sững sờ, hắn mở to mắt, nhìn về phía Tần Đạc Dã.