"Đứa nhỏ nhà thần thất lễ, thần sẽ dạy bảo lại nó sau."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Sau khi con bạch mã gặm hết một miếng bánh đậu thì đã có sức đứng dậy.
Không hổ danh là thiên lý mã mà Tần Đạc Dã để mắt tới, quả nhiên có sức chịu đựng và nghị lực phi thường. Dù mấy ngày không ăn không uống, nhưng chỉ cần có khát vọng sinh tồn thì chẳng mấy chốc đã vực dậy tinh thần.
Ánh mắt Tần Đạc Dã trở nên dịu dàng, y nhẹ nhàng vu.ốt ve bờm ngựa, con bạch mã cũng ngoan ngoãn thuận theo.
"Trời ơi." Thị vệ của Ngự Mã Ty đứng bên cạnh kinh ngạc thốt lên: "Con bạch mã này từ lúc đến đây đã kiêu căng vô cùng, biết mình sắp bị thuần phục thì bắt đầu phát điên, không ai dám lại gần. Bọn tiểu nhân đã bị thương hết mấy người mới có thể nhốt nó lại, chưa từng thấy nó ngoan ngoãn như vậy."
Thị vệ lập tức đổi đối tượng nịnh bợ, hết lời ca ngợi Tần Đạc Dã: "Đại nhân, ngài đúng là Bá Nhạc, ngay cả một con ngựa hoang cứng đầu cũng bị phong thái và khí chất của ngài chinh phục mà ngoan ngoãn nghe lời..."
Tần Đạc Dã: "..."
Y day trán, phất tay đuổi người: "Đi lấy ít nước sạch và lúa mạch đến đây."
"Phải phải, cuối cùng bạch mã cũng chịu ăn rồi, phải mang thứ tốt đến mới được." Thị vệ lẩm bẩm rồi nhanh chóng rời đi.
Tần Huyền Hiêu vừa thấy người đi khỏi, hắn lập tức bước nhanh đến bên Tần Đạc Dã, vòng tay ôm lấy eo y, giam người vào trong lòng, giọng có chút u sầu: "Ái khanh, khanh chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với trẫm."
Bạch mã thấy có người lạ đến gần, nó lập tức dựng thẳng tai, vẫy đuôi đầy bồn chồn, phì mũi rồi nhe răng uy hiếp Tần Huyền Hiêu.
Tần Đạc Dã nghiêng đầu tránh khỏi hắn, y lạnh lùng liếc một cái, gạt hai tay hắn khỏi eo mình rồi tiến lên vỗ về bạch mã.
"Nó hiểu lòng người, ngươi hiểu không?"
Y vuốt nhẹ bờm ngựa, giọng nói dịu xuống: "Ngoan nào, không sao rồi, hắn không đến đây đâu."
Cuối cùng bạch mã cũng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng dụi đầu vào lòng bàn tay Tần Đạc Dã.
Tần Huyền Hiêu nhìn cảnh một người một ngựa hòa hợp, cảm giác như bản thân bị ra rìa: "..."
Thị vệ chẳng mấy chốc đã quay lại, xách theo thùng nước và một bó lúa mạch.
Tần Đạc Dã lặng lẽ chờ bạch mã ăn, tiện thể hỏi: "Nó có tên chưa?"
Thị vệ lắc đầu: "Chưa có ạ, nghe nói con ngựa này là do bọn mã phu vô tình gặp được ở Bắc Cương. Nó chủ động chạy vào đội ngựa của họ để kiếm ăn, thông minh vô cùng, thậm chí còn trở thành thủ lĩnh của bầy ngựa. Dọc đường đến kinh thành, nó đều rất ngoan, chỉ đến khi người của Ngự Mã Ty định thuần phục thì bỗng dưng phát điên..."
Bỗng nhiên, thị vệ như bừng tỉnh, nhìn con bạch mã ngoan ngoãn bên cạnh Tần Đạc Dã, chợt nảy ra một ý nghĩ nịnh hót tuyệt diệu: "Biết đâu con bạch mã này đến kinh thành chính là để đợi đại nhân đấy ạ!"
Tần Đạc Dã sững người, lại nhìn con bạch mã đang yên tĩnh ăn cỏ.
Đúng là... có duyên thật.
Y đã bay vượt trăm năm thời gian, mà con bạch mã này cũng băng qua núi non trùng điệp. Hai sinh linh vốn không thuộc về nơi này, hiện tại lại gặp nhau giữa chốn kinh thành.
Y vuốt nhẹ đầu bạch mã, hỏi: "Phi Quang? Ngươi thích cái tên này chứ?"
Bạch mã hí lên một tiếng, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
Tần Đạc Dã khẽ mỉm cười.
Tần Huyền Hiêu nhìn đến ngây người.
Sau khi bạch mã ăn xong, Tần Đạc Dã dẫn Phi Quang đến hồ nước để tẩy sạch vết bẩn trên thân nó.
"Đại nhân đại nhân, xin đợi tiểu nhân!" Thị vệ Ngự Mã Ty vội vã đuổi theo.
Tần Huyền Hiêu đứng lặng bên chuồng ngựa, chỉ vào mình, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi.
Hả? Hoàng đế bị bỏ rơi luôn rồi? Sao tên thị vệ này thay lòng nhanh vậy?
Nhìn bóng dáng Tần Đạc Dã xa dần, Tần Huyền Hiêu không khỏi giãn mày bật cười.
Thật là, dường như ai từng tiếp xúc với y cũng đều vô thức bị thu hút. Bóng lưng ấy thẳng tắp, khí độ thanh nhã, tựa như viên ngọc sáng nhất thế gian, khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn cũng cất bước đuổi theo.
Bên hồ tắm ngựa, thị vệ sốt ruột đi qua đi lại: "Đại nhân, thân phận ngài cao quý, chuyện tắm ngựa bẩn thỉu này cứ để tiểu nhân làm đi!"
Tần Đạc Dã lắc đầu.
Những đứa trẻ lớn lên ở Bắc Cương luôn coi ngựa là người thân.
Phi Quang rất thông minh, tự mình bước xuống nước tắm rửa, Tần Đạc Dã đỡ phí sức.
Sau khi được tắm sạch, Phi Quang bước lên bờ, rũ nước trên người, bộ lông trắng muốt dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, tựa như ánh trăng trong trẻo, cũng như tuyết trắng tinh khôi.
Thị vệ Ngự Mã Ty không giấu nổi vẻ kinh ngạc, không tiếc lời tán thưởng: "Thật đẹp! Thật tuấn tú! Đại nhân, nó rất hợp với khí chất của ngài!"
Tần Đạc Dã nghe vậy, hài lòng gật đầu, cảm thấy thị vệ này khá được, bèn dặn dò thêm: "Phi Quang là thiên lý mã, chăm sóc cẩn thận, cho nó ăn uống thật tốt."
Nghe vậy, thị vệ vui mừng khôn xiết, vội quỳ xuống tạ ơn, hoàn toàn xem Tần Đạc Dã như chủ nhân của mình.
Tần Huyền Hiêu: "..."
Hôm nay mình cứ như không khí vậy.
Thế nhưng nhìn thấy Tần Đạc Dã hiếm khi vui vẻ, thậm chí đối xử với mình cũng ôn hòa hơn, hắn quyết định không tính toán, chỉ khẽ ho một tiếng, giả vờ nghiêm túc.
"Khụ, trẫm giao cả Quan Nguyệt cho ngươi chăm sóc. Ngày mai đi săn thu, ngươi cũng theo đi, nếu làm tốt sẽ có thưởng."
Thị vệ vui mừng quá đỗi, vội quỳ xuống dập đầu cảm tạ.
Nhân cơ hội đó, Tần Huyền Hiêu bèn đuổi hắn đi, để lại không gian chỉ còn hai người.
Tần Đạc Dã đang cẩn thận buộc yên cương cho Phi Quang. Bạch mã ngoan ngoãn cúi đầu, để y dễ dàng gắn dây cương lên
Mật thư của Xích Huyền ghi chép lại Văn Tình Hạc chưa từng tiếp xúc với ngựa.
Cuối cùng Tần Huyền Hiêu cũng tìm được cơ hội thể hiện tài năng!
"Ái khanh à..." Hắn nhìn Tần Đạc Dã đang nhẹ nhàng vu.ốt ve đầu bạch mã, cẩn thận tiến lại gần, hỏi: "Mùa thu săn bắn, thần tử cần cưỡi ngựa săn mồi. Đây là lần đầu tiên khanh cưỡi ngựa, nhất định phải cẩn thận, đừng để ngã... Hay là để trẫm dạy khanh cưỡi ngựa nhé?"
Tần Đạc Dã chỉ liếc hắn một cái, rồi một chân đặt lên bàn đạp, khẽ nhún người, dứt khoát tung mình lên lưng ngựa.
Đẹp trai chết đi được.
Y cúi người, nhẹ nhàng vuốt bờm ngựa Phi Quang, nói: "Phi Quang, đi."
Phi Quang như hiểu ý chủ nhân, nó ngẩng cao đầu liếc nhìn Tần Huyền Hiêu một cái, sau đó tung vó chạy đi, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn.
Tần Huyền Hiêu bị bỏ lại phía sau, thậm chí đã giơ tay lên chuẩn bị hướng dẫn, nhưng cánh tay còn chưa kịp hạ xuống thì người đã khuất bóng.
Hắn trơ mắt nhìn một người một ngựa phóng đi giữa trường đua: "..."
"?"
Y biết cưỡi ngựa từ khi nào vậy?
Tần Đạc Dã ngồi vững trên lưng ngựa, Phi Quang chạy rất ổn định, gần như không hề có cảm giác xóc nảy.
Ban đầu tốc độ còn chậm, gió thu mát lành lướt qua tai, cuốn theo những lọn tóc mai bay phất phơ trong không trung. Tiếng vó ngựa vang lên nhịp nhàng, Tần Đạc Dã nới lỏng dây cương, khẽ nhắm mắt, để mặc Phi Quang tự do phi nước kiệu.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa khác. Tần Đạc Dã mở mắt ngoảnh lại, thấy Tần Huyền Hiêu đang cưỡi Quan Nguyệt, phóng thẳng về phía mình.
Quan Nguyệt nhanh chóng đuổi kịp, chạy song song với Phi Quang. Phi Quang hí một tiếng, Tần Đạc Dã đưa tay nắm lấy dây cương.
Thấy y đã ngồi vững, Phi Quang lập tức tăng tốc, để lại Quan Nguyệt và Tần Huyền Hiêu phía sau.
Quan Nguyệt là ngựa riêng của Hoàng đế, trước nay chỉ có nó dẫn đầu, chưa bao giờ chịu thua bất cứ con ngựa nào. Lúc này bị bỏ lại phía sau, nó lập tức tăng tốc, một lần nữa đuổi theo.
"Ái khanh!" Tần Huyền Hiêu vung dây cương, nhướng mày lớn tiếng gọi: "Thi đấu một trận, thế nào?"
Dù sao cũng là thiếu niên vừa đến tuổi trưởng thành, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo và khí thế không thể ngăn cản.
Tần Đạc Dã nhìn dáng vẻ cuồng ngạo của hắn, máu huyết trong người như cũng bị kí.ch th.ích mà sôi trào, y bật cười lớn, kéo căng dây cương: "Được!"
Hai con ngựa lao vun vút trong trường đua, một đen một trắng như hai tia chớp, vó ngựa dấy lên những đợt cuồng phong dữ dội.
Gió rít bên tai, bên cạnh là tiếng vó ngựa của Quan Nguyệt, Tần Đạc Dã cúi người xuống, dùng chân kẹp chặt bụng ngựa, thúc giục Phi Quang tăng tốc lần nữa.
Trong lúc rượt đuổi, mặt trời đã dần lặn về phía Tây. Ánh hoàng hôn rực rỡ hắt vào đôi mắt y, hóa thành những tia sáng li ti lấp lánh trên hàng mi, trên gò má, thậm chí còn vương cả trên những lọn tóc tung bay, lấp lánh như vảy cá.
Tần Huyền Hiêu nhìn người trên lưng ngựa, gần như bị ánh sáng đó làm lóa mắt, hắn ngây người trong chốc lát.
Hai người kịch chiến hồi lâu, nhưng vẫn không phân thắng bại, mồ hôi túa ra như mưa.
Tần Huyền Hiêu lo lắng cho cơ thể y nên chủ động ghì cương dừng lại.
Tần Đạc Dã cũng đã mệt, thấy hắn không đua tiếp, y cũng xuống ngựa.
Ngay lúc đó, một chiếc áo choàng dày dặn khoác lên vai y.
Tần Đạc Dã ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tần Huyền Hiêu hơi ửng đỏ, nghe hắn nói: "Trời thu về chiều lạnh, khanh vừa mới ra mồ hôi, đừng để bị cảm."
Tần Đạc Dã không cậy mạnh, y biết cơ thể này có vấn đề gì. Nhìn ánh mặt trời lặn dần sau ngọn núi, khi nắng tắt hẳn, gió lập tức trở nên lạnh buốt, y bèn nhận lấy áo choàng.
Một mùi hương trầm nhàn nhạt phảng phất quanh chóp mũi.
Buổi tối, cả hai cùng tắm rửa sạch sẽ, dùng xong bữa tối rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau là buổi săn thu, phải dậy từ sáng sớm ngồi xe ngựa đến bãi săn. Địa điểm săn bắn nằm trong một khu rừng núi thoai thoải ở ngoại ô kinh thành, đường đi mất hơn nửa ngày.
Mồng bảy tháng mười, trời trong gió mát, không khí se lạnh.
Từ sáng sớm, trước cổng hoàng cung, các triều thần tham gia cuộc săn đã cho xe ngựa dừng đúng vị trí quy định.
Lần săn bắn năm nay được tổ chức đơn giản, số người đi theo ít hơn mọi năm rất nhiều.
Tham dự có Chu thái phó, Dương thái úy, Văn thừa tướng, Đệ Ngũ Đại học sĩ cùng gia quyến và người hầu, ngoài ra còn có một số quan viên khác.
Hoàng đế không có hậu cung, cũng không có con cái, chỉ dẫn theo Câu Hoằng Dương và thị vệ của Ngự Mã Ty, cùng với một đội Huyền Y vệ.
Tần Đạc Dã vừa ra khỏi cung đã tránh hắn thật xa.
Rèm xe ngựa nhà Đệ Ngũ được vén lên, Đệ Ngũ Trọng Hi thò đầu ra, vừa thấy Tần Đạc Dã thì mắt sáng bừng, vẫy tay liên tục: "Văn huynh! Bên này! Đi cùng xe với bọn ta đi!"
Tần Huyền Hiêu nghe thấy, sắc mặt sa sầm, hắn liếc mắt nhìn sang.
Bên ngoài, Đệ Ngũ Ngôn luôn giữ dáng vẻ nghiêm túc cứng nhắc. Nhưng lúc này, nghe thấy lời đó, đồng tử ông khẽ run lên, nhanh chóng đưa tay ấn đầu thằng nhóc trở lại trong xe, rồi lập tức chắp tay hành lễ, xin lỗi: "Đứa nhỏ nhà thần thất lễ, thần sẽ dạy bảo lại nó sau."
Tần Đạc Dã đang định đồng ý: "..."