"Ta còn có Thanh Huyền bảo vệ nữa mà."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Tiếng dây cung vang vọng, chim ưng bay lượn, ngựa chạy cao xa.
Sau khi mặt trời mọc, màn sương mỏng trong rừng đã tan biến, bầu trời trong xanh vạn dặm, thỉnh thoảng có vài đám mây trắng như tuyết. Cơn gió sớm mùa thu mang theo hơi lạnh, không gian kéo dài khiến đất trời như cao vút và thăm thẳm hơn.
Sau bữa sáng, Tần Đạc Dã đi theo Tần Huyền Hiêu đến trung tâm trường săn, nơi đó đã dựng sẵn bệ gỗ từ sớm, phía trên cùng treo một quả chuông vàng.
Hôm nay, Tần Huyền Hiêu cũng thay một bộ y phục cưỡi ngựa màu đen, viền tay áo được trang trí bằng gấm thêu kim long, tóc búi gọn, một dải lụa đen hẹp buộc trên trán, vén lên phần tóc phía trước. Trên dải lụa ấy có thêu hoa văn kim ngân màu đỏ thẫm. Hắn đứng thẳng, dáng người cao ráo, anh tuấn phi phàm, phong thái uy nghiêm.
Tần Đạc Dã chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi, nhưng lại không kiềm được mà nhìn thêm lần nữa.
Các triều thần cũng đã đến từ sớm, Tần Đạc Dã xem như là người đến sau cùng. Y đi bên cạnh Tần Huyền Hiêu, các đại thần xung quanh chỉ thoáng nhìn rồi lại thôi, như thể đã quá quen thuộc.
Tần Đạc Dã thu hết phản ứng của bọn họ vào mắt. Y biết bước đi này xem như đã thành công, sẽ không còn ai phản đối nữa. Bề ngoài y vẫn là quan viên triều đình, nhưng ai cũng hiểu giữa y và Hoàng đế còn có một mối quan hệ khác. Tuy vô danh vô phận, nhưng cũng không ai dám truy cứu chuyện riêng của Thiên tử.
Sau khi hai người dừng lại, đầy tớ mới dắt ngựa của tất cả đến.
Thị vệ của Ngự Mã Ty dắt theo hai con ngựa là Phi Quang và Quan Nguyệt, bước đến bên cạnh bọn họ.
Phi Quang quả nhiên là tuấn mã ngàn dặm, chỉ sau một ngày được ăn uống đầy đủ, tinh thần lại càng hăng hái. Hai con ngựa một đen một trắng đứng cạnh nhau, khí thế bất phân cao thấp.
Tần Huyền Hiêu nhận lấy dây cương của Quan Nguyệt, đặt chân lên bàn đạp, nhẹ nhàng nhấc chân lên lưng ngựa.
Tần Đạc Dã không động đậy, bởi theo lễ chế, lúc này chỉ có Hoàng đế mới được cưỡi ngựa, các triều thần phải cung kính đứng yên tại chỗ.
Đến giờ quy định, lễ quan xướng lời, chính thức khai mạc lễ săn thu, đánh dấu mùa thu hoạch và cuộc săn bắn những dã thú gây hại cho mùa màng.
Hoàng đế phải dùng cung tên bắn trúng chuông vàng trên đài cao, chuông vang lên mới có nghĩa là lễ săn thu chính thức bắt đầu.
Lời xướng vừa dứt, nhưng Tần Huyền Hiêu vẫn chưa bắt đầu.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhưng cảm thấy lúc này có người nên cùng hắn ngang hàng, cầm đao giục ngựa, trong lòng không khỏi dâng lên một cơn xúc động.
"Ái khanh." Tần Huyền Hiêu nói: "Lên ngựa đi."
Tần Đạc Dã nghiêng đầu, Tần Huyền Hiêu cưỡi con tuấn mã cao lớn, hắn đứng ngược sáng, thân hình tối mờ không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có thể thấy ánh sáng nhàn nhạt bao quanh hắn.
Giọng nói của hắn không nhỏ, các triều thần xung quanh, đặc biệt là ba nhà Chu, Dương, Văn đều quay đầu lại nhìn. Đôi mắt của Đệ Ngũ Ngôn cũng ẩn chứa vài phần lo lắng.
Đây có thể coi là đặc quyền và sự thiên vị trắng trợn không?
Hành động này chẳng khác nào tuyên bố trước mặt văn võ bá quan rằng, Tần Đạc Dã có thể ngang hàng với đế vương, cưỡi ngựa cùng nhìn xuống thiên hạ. Điều này có nghĩa y không phải là món đồ chơi của Hoàng đế, mà là một trọng thần thực sự.
Tần Đạc Dã không quan tâm hành động này có gây chú ý hay không, cũng không để ý sau khi lên ngựa sẽ mang đến phiền phức gì. Y vốn không ngại phiền phức.
Kẻ địch càng nhiều, y càng có thể tìm ra phương pháp cân bằng, từ đó phát triển thế lực của riêng mình.
Tuy ý tưởng không tệ, nhưng lần sau trước khi làm chuyện này, ít nhất cũng phải báo trước một tiếng.
Tần Đạc Dã khẽ cười, trước mặt văn võ bá quan, y nể mặt Tần Huyền Hiêu, hành lễ chuẩn mực: "Thần, tạ ơn Hoàng thượng ban ân."
Nói xong, y tung mình lên, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, chỉ để lại một bóng dáng đỏ thẫm thoáng qua trong không trung.
Tần Đạc Dã đưa tay vuốt nhẹ bộ lông bờm trắng mượt của Phi Quang, chợt cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang hướng về phía mình.
Từ khi thân thể này dần khôi phục cảm giác như kiếp trước, Tần Đạc Dã ngày càng nhạy bén với những ánh mắt xung quanh. Lúc này, ánh nhìn ấy hoàn toàn khác với ánh mắt đầy tính toán của các thế gia đại tộc.
Y quay đầu, đối diện với ánh mắt kia.
Là Lận Tê Nguyên.
Lận Tê Nguyên sao? Đại tướng trấn thủ Bắc Cương, cũng là cậu ruột của Tần Huyền Hiêu, người biết rõ hắn không phải con ruột của Tiên đế.
Chính vì cuộc trò chuyện hôm đó trong đình, Tần Đạc Dã đã vô tình phát hiện ra bí mật này.
Ánh mắt ấy không mang địch ý, nhưng lại chứa đựng sự dò xét.
Tần Đạc Dã trầm tư trong giây lát, rồi nhìn lại Lận Tê Nguyên. Ông đã gần năm mươi, tóc mai điểm bạc, gương mặt kiên nghị, lông mày dài đậm nhíu lại thành một đường chữ "xuyên" (川) giữa trán.
Không sai, ai cũng nói cháu trai giống cậu, lông mày và mắt mũi của Tần Huyền Hiêu quả thực có vài phần giống Lận Tê Nguyên. Nhưng khác với sự cuồng vọng và âm trầm của Tần Huyền Hiêu, từ ánh mắt sắc bén và nếp nhăn nơi khóe mắt Lận Tê Nguyên, Tần Đạc Dã có thể thấy sự phiền muộn và sự khắc nghiệt của gió sương nơi biên tái.
Suy nghĩ quẩn quanh ngàn lần, nhưng ánh mắt giao nhau chỉ trong thoáng chốc.
Lận Tê Nguyên không ngờ Tần Đạc Dã lại nhạy bén đến vậy, y có thể nhận ra ánh nhìn của mình, ông nhanh chóng dời mắt, chuyển sang nhìn chuông vàng trên đài cao.
Tần Đạc Dã cũng thu lại ánh nhìn.
Tần Huyền Hiêu rút cung tên từ sau lưng, giương cung nhắm bắn.
"Phập!"
Mũi tên sắc bén bắn vào chuông vàng, phát ra âm vang trầm hùng, mạnh mẽ như tiếng chuông chùa, chấn động không trung, khiến chim chóc trong rừng hoảng hốt bay tán loạn.
Sau tiếng chuông, các triều thần tham gia cuộc săn đều leo lên ngựa, phân tán vào rừng sâu, trong không khí còn vang vài câu tâng bốc khen ngợi Hoàng đế thần lực phi phàm.
Tần Đạc Dã chưa từng thấy nghi lễ bắn chuông này, không biết là hậu bối nào của y đã thay đổi.
Tần Huyền Hiêu giục ngựa tiến đến gần, cúi đầu thấp giọng hỏi: "Ái khanh không khen ngợi tài bắn cung của trẫm sao?"
Tần Đạc Dã liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn khoảng cách đến chuông vàng, kinh ngạc nói: "Khoảng cách gần thế này, mà chuông lại to như vậy, nếu ngươi còn bắn trượt thì mới đúng là thảm họa."
Lúc nói chuyện, Phi Quang cũng nhe răng với Quan Nguyệt đang đến gần.
Tần Huyền Hiêu: "..."
Hắn chỉ muốn được khen ngợi một câu, nào ngờ cả người lẫn ngựa lại bị đối phương chèn ép.
"Theo thường lệ, trẫm phải vào rừng sâu săn sói và hổ." Tần Huyền Hiêu nhìn về phía xa, sau đó quay đầu dặn dò Tần Đạc Dã: "Ái khanh mắc bệnh tim, không thích hợp chịu kinh sợ, trẫm không dám đưa khanh theo."
Tần Đạc Dã đang treo roi ngựa ở một bên lưng ngựa, bên kia lại treo ống tên. Nghe vậy, y gật đầu, không quá bận tâm về chuyện này.
Tần Huyền Hiêu có chút lưu luyến, không muốn rời xa Tần Đạc Dã, nhưng nghĩ đến tình hình trong rừng, hắn vẫn nhẫn nhịn mà từ bỏ ý định dẫn y theo. Hắn tự tin có thể bảo vệ người của mình, nhưng hắn sợ rủi ro.
"Khanh cứ dạo quanh khu rừng bên ngoài, nhớ kỹ không được liều lĩnh. Nếu mệt thì tìm nơi cảnh đẹp mà nghỉ ngơi, đừng đặt nặng chuyện thi đấu. Quan trọng là sức khỏe, nếu săn được ít quá, trẫm sẽ lén giúp khanh một chút."
Tần Huyền Hiêu dặn dò hết lời, Tần Đạc Dã bật cười nói: "Chỉ là một cuộc thi với mấy đứa trẻ, ta còn chưa đến mức cần đặc quyền như vậy."
"Ngươi đi đi, đừng lo cho ta." Tần Đạc Dã bắt đầu đuổi người, "Ta còn có Thanh Huyền bảo vệ nữa mà."
Tần Huyền Hiêu: "..."
Hắn trừng mắt nhìn Thanh Huyền đang cưỡi ngựa không xa.
Thanh Huyền - người bị chủ nhân của mình âm thầm ghi hận bỗng ngơ ngác: "?"
Cuối cùng cũng đuổi được Tần Huyền Hiêu đi, Tần Đạc Dã thong thả cưỡi ngựa trên con đường mòn trong rừng. Từ xa, y thấy mấy đứa nhóc hôm qua.
Ban đầu y định đi cùng các triều thần, vì đây là cơ hội giao lưu tốt nhất. Nhưng lúc này, bọn họ còn đang chuẩn bị săn bắn, mỗi người đều bận rộn. Suy cho cùng sau mùa săn bắn, phần thưởng của Hoàng đế là một vinh dự, nhưng quan trọng hơn hết, con mồi săn được còn thể hiện thế lực của các thế gia, một cuộc đấu tranh ngầm diễn ra qua việc săn bắn.
Vì thế, Tần Đạc Dã đổi ý, y định theo chân mấy đứa nhỏ một đoạn, xem thực lực của bọn chúng ra sao. Cuối cùng, chỉ cần săn được nhiều hơn chúng một chút là được, cũng không cần hơn thua với bọn nhỏ thật.
Bất chợt, y thấy Chu Tiểu Tứ, Chu Tiểu Ngũ và Dương Tiểu Thập Nhất thì thầm bàn bạc rồi lặng lẽ rời khỏi đại đội, cưỡi ngựa lao vào sâu trong rừng.
Tần Đạc Dã hơi cau mày, nhìn hướng núi non phía trước, có chút không yên tâm với mấy đứa trẻ chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, nên bèn theo sau.
Ở phía xa xa, Chu Tiểu Tứ nói: "Chúng ta vào sâu trong kia đi! Săn một con thật lớn! Mấy con cáo con thỏ ngoài rìa này chỉ có trẻ con mới chơi thôi!"
"Thật sự không sao chứ? Có khi nào gặp hổ không?" Chu Tiểu Ngũ thúc ngựa đuổi theo huynh trưởng, có chút lo lắng hỏi.
"Làm sao có thể?" Dương Tiểu Thập Nhất hào hứng, thúc ngựa lao đi, đáp: "Thuộc hạ của tổ phụ ta tham gia chuẩn bị buổi săn thu. Họ đã dồn hết sói, hổ và báo ra xa rồi. Chỉ trong rừng sâu nhất mới có thể gặp thôi! Hơn nữa còn có lưới sắt ngăn cách, hổ báo hoàn toàn không vào được!"
"Chúng ta đi săn hươu!" Chu Tiểu Tứ giật dây cương, tăng tốc.
"Lần này không thể để Đệ Ngũ Trọng Hi chiếm đầu bảng!"
Giọng nói của bọn trẻ vang vọng theo làn gió thu xuyên qua rừng cây, lọt vào tai Tần Đạc Dã.
Nhưng khu rừng này lại quá mức tĩnh lặng. Suốt quãng đường, y không thấy bất kỳ con gà rừng hay thỏ hoang nào.
Tần Đạc Dã cau mày chặt hơn, một cảm giác nguy hiểm mơ hồ trỗi dậy trong y.
Với kinh nghiệm của mình, y biết rằng, nếu một khu rừng rộng lớn không có bóng dáng dã thú nhỏ, thì nhất định đã có hơi thở của mãnh thú làm chúng hoảng sợ mà trốn đi.
Đáng tiếc, mấy đứa trẻ kia không biết là thiếu kinh nghiệm hay hưng phấn quá mức mà không nhận ra sự im lặng khác thường xung quanh, vẫn ríu rít thúc ngựa lao vào rừng sâu.
"Chậc, cái đám ngốc nghếch này." Tần Đạc Dã thấp giọng mắng một câu, y ngồi sâu vào yên ngựa, nhẹ giọng nói: "Phi Quang, đuổi theo chúng."
Y phải nhanh chóng đuổi kịp đám trẻ liều lĩnh này, kéo chúng trở lại trước khi có chuyện không hay xảy ra.
Phi Quang nhận lệnh, vó ngựa phi nước đại, bụi đất tung lên, tốc độ nhanh chóng tăng vọt. Trong chớp mắt, khoảng cách giữa y và ba thiếu niên phía trước đã rút ngắn đáng kể.
Chu Tiểu Tứ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nó kéo dây cương chậm lại, cau mày nghi hoặc: "Ơ? Sao quanh đây chẳng có gì hết vậy?"
Chu Tiểu Ngũ cũng giảm tốc: "Đúng vậy, trên đường đi chẳng thấy bóng con thú nhỏ nào cả."
Bỗng nhiên, bụi rậm phía trước vang lên tiếng động nhẹ.
"Ở đó!" Dương Tiểu Thập Nhất lập tức rút cung, nhắm vào bụi rậm, "Có tiếng động!"
Một bóng dáng loang lổ lướt qua trong bụi rậm. Đúng lúc này, Tần Đạc Dã vừa kịp đuổi đến, đồng tử y co lại, lập tức hét lên: "Tránh ra!"
Dương Tiểu Thập Nhất quay đầu lại, nói: "Hóa ra là ngươi à? Đây là con mồi bọn ta săn trước, không cho ngươi đâu!"
"Gràoooo!!!"
Bất chợt, một tiếng gầm rung trời dậy đất vang lên từ trong bụi rậm, chấn động cả núi rừng!