• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ái khanh không khen trẫm một câu sao?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Sắc mặt của Tần Huyền Hiêu không có thay đổi gì, hắn chỉ dùng tay chống đầu, nhẹ nhàng vu.ốt ve lọn tóc trong lòng bàn tay, yên lặng quan sát động tác của y.

Tấu chương đã tới tay.

Tần Đạc Dã thu lại ánh nhìn vẫn luôn cảnh giác, không nhìn người bên cạnh nữa, cũng chẳng để ý tâm tình của hắn sau đó sẽ biến đổi ra sao.

Y tập trung sự chú ý vào tấu chương trong tay. Đây vốn chỉ là một bản tấu chương thăm hỏi, toàn là mấy lời vô nghĩa, chẳng có tác dụng gì.

Tần Đạc Dã cũng không lấy làm lạ, chỉ tùy tiện ném nó vào đống "đã đọc và vô dụng". Y liên tiếp gạt ra mấy quyển như vậy, rồi cầm lên một quyển khác, thấy trên đó viết về các vấn đề thuế má thì giữ lại, đặt lên bàn rồi cẩn thận xem xét.

Thuế khóa, cốt yếu là lấy phần dư thừa của người này để bù đắp cho người khác.

Trong ký ức mơ hồ của Văn Tình Hạc, thời Ngụy Hoang đế trị vì, thuế má cả nước hỗn loạn như một mớ bòng bong, đủ loại thuế kỳ quái đều có thể bị thu.

Thuế vải vóc, thuế chợ búa, thuế hương liệu, thậm chí còn có thuế khói bếp từ củi đốt của nông dân, lý do là khói làm ảnh hưởng đến khứu giác của Hoàng đế... cực kỳ hoang đường!

Những khoản thuế vô lý không rõ từ đâu mọc lên, từ mỗi năm một lần tăng thành hai lần một năm, gần như vét sạch hạt thóc cuối cùng trong nhà dân, hút cạn giọt máu cuối cùng của họ.

Tần Đạc Dã nghĩ tới đây thì máu nóng dâng trào, y nhíu mày thật sâu, sau khi tự nhủ phải bình tĩnh lại mới tiếp tục đọc nội dung chi tiết trong bản tấu chương.

Sĩ, công, nông, thương – mỗi tầng lớp đều có thuế riêng. Tần Đạc Dã tiếp tục đọc xuống dưới: thuế ruộng, thuế thân, thuế muối sắt... lại thấy chúng vô cùng bình thường, không có điểm gì kỳ quái cả.

Hàng chân mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra, nhưng y lại thấy có chút nghi hoặc, bèn dùng đầu bút gõ lên cằm, đây là thói quen của y khi suy nghĩ.

Tần Huyền Hiêu bất động ngồi bên cạnh Tần Đạc Dã, nhưng ánh mắt lại như bị dán chặt lên người y.

Ngọn nến trên bàn cháy ổn định, ánh lửa phản chiếu trong mắt Tần Đạc Dã, như điểm xuyết một nét chấm phá rực rỡ lên đôi con ngươi đen láy. Tia sáng vụn vỡ lấp lánh trong mắt y rồi phản chiếu ra ngoài, phủ lên hàng mi dài và dày. Y khẽ chớp mắt, che giấu đi sự thâm sâu nơi đáy mắt.

Thần sắc y bình lặng, biểu cảm thỉnh thoảng hơi dao động theo suy nghĩ trong lòng. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống, từ sau tai rơi xuống bờ vai, che đi chiếc cổ dài mảnh ẩn trong đó.

Đầu y hơi cúi xuống, sống lưng thẳng tắp, toát lên khí chất khó diễn tả.

Thân hình ấy khiến Tần Huyền Hiêu không thể dời mắt, chỉ muốn đến gần hơn, gần hơn nữa. Nghĩ vậy, hắn liền làm theo, cơ thể cũng tự động áp sát.

Tần Huyền Hiêu nghiêng người tới gần, gần như dán hẳn vào y, quan sát đường nét xương gò má của đối phương từ bên cạnh, yết hầu khẽ trượt lên xuống.

Tần Đạc Dã nghe thấy tiếng thở bên tai, bèn rút đầu ra khỏi tấu chương, đưa tay đẩy sinh vật to lớn bên cạnh ra.

"Đừng có lên cơn, ta đang muốn nói chuyện nghiêm túc với ngươi đây." Tần Đạc Dã giơ tay xách cái đầu đang dí sát vào tai mình lên, bắt hắn nhìn vào tấu chương trong tay y.

"Sao vậy?" Tần Huyền Hiêu hỏi.

Tần Đạc Dã giơ ngón tay, chỉ vào danh mục các loại thuế, hỏi: "Trên này ghi chép toàn bộ thuế vụ sẽ thu vào mùa thu năm nay phải không?"

"Đúng vậy." Tần Huyền Hiêu liếc mắt nhìn qua, gật đầu, ánh mắt lại lập tức quay về trên người Tần Đạc Dã, như thể không nỡ rời đi dù chỉ một giây. Chỉ là lúc này giọng nói của hắn trầm hơn vài phần, ánh mắt cũng sâu xa, hắn chậm rãi mở miệng, giọng điệu đầy hàm ý: "Ái khanh cảm thấy chưa đủ?"

"Đã quá nhiều rồi." Tần Đạc Dã đáp.

Nghe vậy, Tần Huyền Hiêu mới an tâm, thuận thế lại kề sát thêm chút nữa.

"Ta chỉ tò mò, những khoản thuế vô lý thời Tiên đế đã biến đâu mất rồi?"

Tần Huyền Hiêu vừa mới thả lỏng được một chút thì lại căng lên. Hắn đưa tay bóp cằm Tần Đạc Dã, xoay mặt y lại đối diện với mình.

"Ái khanh, khanh cũng không nhớ chuyện này à?"

"Hả?"

Hỏng rồi, trong ký ức không có, có lẽ là chưa mơ thấy phần này.

Tần Đạc Dã yên lặng nhìn thẳng vào Tần Huyền Hiêu, lắc đầu, mặt không đổi sắc nói: "Ta chỉ muốn trò chuyện với ngươi một chút, nghe ngươi kể về chuyện quá khứ."

Ánh mắt Tần Huyền Hiêu lập tức sáng rỡ. Hắn gần như không dám tin vào tai mình, sau đó khẽ lắc đầu một cái, khóe môi không kìm được mà cong lên.

"Được thôi." Hắn thu tay về, tiện thể khoác lên vai Tần Đạc Dã, kéo y vào lòng mình. Thấy lần này y không đấm hắn, thế là người nào đó vui vẻ tựa cằm lên vai y.

Tần Đạc Dã siết chặt nắm tay, do dự một chút rồi thả lỏng ra.

Dù sao thì vừa rồi suýt nữa đã lộ tẩy, giờ phải xoa dịu hắn trước, không tiện đẩy ra.

Thôi kệ, cứ mặc cho tên nhóc này làm càn lần này vậy.

"Khi trẫm vừa đăng cơ, mấy cái thuế lộn xộn đó làm trẫm phiền muốn chết. Hôm đó không có buổi chầu, vậy mà sáng sớm đã có người của Hộ bộ đến cầu kiến, túm lấy trẫm mà thao thao bất tuyệt về chế độ thuế má cả buổi sáng, trẫm nghe mà phát bực."

Tần Đạc Dã tưởng tượng ra cảnh tượng đó...

Lúc ấy, chắc Tần Huyền Hiêu vẫn còn là một thiếu niên, gương mặt non nớt nhưng lại trầm mặc, ngồi trên long ỷ với vẻ u ám. Hắn còn chưa tỉnh hẳn, trong đầu mơ màng nghe thấy tiếng "bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ" vang vọng bên tai.

Chắc hẳn là một cảnh tượng thú vị.

Vị đế vương nào khi mới đăng cơ cũng ít nhiều có đôi phần bỡ ngỡ và lúng túng, khi xưa y cũng không ngoại lệ.

Nghĩ đến đây, Tần Đạc Dã không khỏi nở nụ cười, ánh nến lay động trong mắt y.

Tần Huyền Hiêu nhìn đến sững sờ, quên cả mình đang nói gì. Hắn hơi hé môi, nhìn nụ cười vô tình lộ ra trước mặt, tựa như cả đất trời đều lặng thinh.

Hạt bụi nhỏ mang ba ngàn thế giới,

Một thoáng trôi qua tám vạn xuân tàn.

"Nhìn gì vậy?" Tần Đạc Dã thấy hắn đờ người, bèn giơ tay quơ quơ trước mắt hắn.

Tần Huyền Hiêu vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt dõi theo đôi môi mấp máy của Tần Đạc Dã , nơi khóe miệng thấp thoáng đầu lưỡi đỏ tươi. Cơ thể hắn gần như mất kiểm soát mà nhào tới một cách mạnh bạo.

Tần Đạc Dã còn chưa kịp phản ứng, bỗng dưng một cái đầu đâm sầm vào mặt y.

Y mở to mắt, vội ngửa ra sau để tránh cú đâm dữ dội đó, nhưng động tác lại quá gấp, không kịp giữ thăng bằng nên ngã ngửa ra sau.

"Rầm!" Tần Huyền Hiêu đè lên người y, cả hai cùng ngã xuống đất.

Âm thanh va chạm vang dội, nhưng đầu của Tần Đạc Dã lại không hề đau đớn vì bị đập xuống. Y chống nhẹ thân trên, quay đầu lại thì thấy tay của Tần Huyền Hiêu đặt sau gáy y, chính là bàn tay bị kiếm Chỉ Qua chém hôm qua.

Bàn tay đó vốn đã được quấn băng kỹ càng, nhưng vừa rồi va chạm mạnh, vết máu nhanh chóng thấm qua lớp vải trắng.

Tần Đạc Dã khẽ nhíu mày, nhìn dòng máu rỉ ra trong lòng bàn tay, rồi lại nhìn nét mặt của Tần Huyền Hiêu. Có vẻ hơi đau, nhưng hắn không hề bận tâm.

Cuối cùng, Tần Đạc Dã thở dài một hơi.

Y đứng dậy, gọi Câu Hoằng Dương đi lấy băng vải và thuốc mới.

Khi quay lại bên Tần Huyền Hiêu, y lạnh nhạt nói: "Đưa tay ra, ta băng cho ngươi."

"Ái khanh." Tần Huyền Hiêu cười nhăn nhở, cố ý nhướng mày, "Khanh đang đau lòng vì trẫm sao?"

Tần Đạc Dã mỉm cười, cầm lấy bàn tay bị thương của hắn, mạnh tay bóp chặt.

"A a a! Đau đau đau..." Tần Huyền Hiêu la oai oái.

"Còn nói nhảm nữa không?" Tần Đạc Dã hừ lạnh, rồi nới lỏng tay.

"Shh... khanh thật tàn nhẫn." Tần Huyền Hiêu rít một hơi vì đau, nhưng lại không rút tay về, chỉ chăm chú nhìn Tần Đạc Dã tháo lớp băng dính đầy máu trên tay hắn.

Không hề dịu dàng, nhưng Tần Huyền Hiêu lại thích một cách kỳ lạ.

"Đương nhiên là nói nữa." Hắn cười, "Ái khanh, vừa rồi khanh nói câu đó, trông còn sức quá nhỉ... Á a a! Đau! Không nói nữa! Khanh nhẹ tay chút!"

Sợ làm Tần Đạc Dã tức giận bỏ đi, Tần Huyền Hiêu bèn tiếp tục câu chuyện khi nãy. Hắn nói: "Lúc ấy trẫm thấy phiền, bèn hỏi ông ta số thuế đó rốt cuộc đổ bao nhiêu vào quốc khố. Ông ta không trả lời được, thế là trẫm ra lệnh chém đầu."

Tần Huyền Hiêu nhớ lại một chút, nhưng không còn nhớ người đó là quan chức nào trong bộ Hộ. Chỉ nhớ rằng người nọ tặng hắn không ít kỳ trân dị bảo, nụ cười thì dâm dê đáng ghét, cố gắng xúi giục hắn bòn rút thêm thuế từ nơi khác để kiếm chác.

Tần Huyền Hiêu thấy ghê tởm, bèn lệnh cho Huyền Y vệ lôi ra chém.

Động tác băng bó của Tần Đạc Dã chậm lại đôi chút.

Đường đường là Thành Liệt đế, giờ đây y chỉ muốn quay lại mà đạp tỉnh chính mình của vài khắc trước.

Tân hoàng đăng cơ, bỡ ngỡ cái con khỉ.

Tên này cứ thế mà giết bừa bãi, ai không thuận mắt là hắn chém ngay.

Dù bị thương đến rách miệng, máu tuôn ròng ròng, Tần Huyền Hiêu vẫn không chịu an phận, còn dùng đầu ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay Tần Đạc Dã, cho đến khi y bị kéo về hiện tại, tập trung sự chú ý vào hắn, hắn mới tiếp tục câu chuyện.

"Hộ bộ loạn lắm. Trẫm cũng tốn công đôi chút, họ không giải thích rõ được một khoản nào, trẫm liền cắt luôn khoản thuế đó. Đại thần bộ Hộ lắp bắp không nói nổi, vì bản thân họ cũng chẳng biết bạc đã chảy vào đâu."

Tần Đạc Dã buộc chặt băng vải, qua loa buộc một nút thắt rồi định đứng dậy, nhưng đột nhiên bị giữ lại cổ tay.

"Ái khanh không khen trẫm một câu sao?"

Tần Đạc Dã cúi đầu, nhìn thấy vị đế vương trẻ tuổi ngẩng mặt lên, đôi mắt phượng chăm chú dõi theo y. Từ góc độ nhìn xuống, ánh mắt hắn không còn chút âm u, trong suốt như đáy hồ, trong đôi mắt sáng rực ấy chỉ có hình bóng của y.

Mắt ngắm nhân gian nhưng chỉ thấy riêng người.

Tần Đạc Dã khựng lại một thoáng.

Người trước mặt luôn tỏ ra ngoan ngoãn vô hại khi ở bên cạnh, khiến y vô thức hạ phòng bị, quên mất hắn là một bạo quân nắng mưa thất thường.

Tiên đế u mê, non sông tan tác, thuế nặng hình cay, dân khổ trăm bề.

Chỉ đến khi Tân hoàng, tức Tần Huyền Hiêu lên ngôi, tình hình mới khá hơn đôi chút.

Vị đế vương trẻ tuổi này đã dùng thủ đoạn cứng rắn để chỉnh đốn lại cục diện.

Nói trắng ra, chẳng khác nào hắn điên rồi.

Cũng may, bất kể thủ đoạn tàn nhẫn thế nào, kết quả cuối cùng vẫn ổn thỏa.

"Ngươi..." Tần Đạc Dã hiếm khi do dự, ngón tay y khẽ động, bất giác muốn xoa đầu hắn, nhưng rồi lại cố kìm lại.

Suy cho cùng là thân phận đối lập.

Tần Đạc Dã đè xu.ống cơn dao động thoáng qua trong lòng, dời mắt khỏi cái nhìn sâu hút kia.

"Buông tay. Nhìn chỗ bị thương đi, rách nữa ta sẽ không băng lại cho ngươi nữa đâu." Y đổi đề tài.

Tần Đạc Dã hất tay áo rời đi, Tần Huyền Hiêu nhìn theo bóng lưng y, bất giác bật cười.

Hắn tùy ý nhặt tấu chương vừa được Tần Đạc Dã phê duyệt, mở ra xem.

Đột nhiên, ánh mắt hắn sững lại, mọi động tác lập tức cứng đờ.

Tần Huyền Hiêu nhìn chằm chằm vào dòng phê duyệt bằng bút son trên tấu chương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK