"Đã có người lo hết thuốc thang cho ta rồi."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Lúc Ngự thiện phòng dâng bữa trưa lên thì Tần Đạc Dã cũng vừa tỉnh dậy.
Y cởi dải lụa trên màn giường, tiện tay buộc mái tóc rũ xuống của mình lại. Sau đó khoác chiếc áo ngủ rộng rãi rồi bước ra khỏi tẩm điện.
Lúc Tần Huyền Hiêu ngẩng đầu, vừa hay thấy Tần Đạc Dã thong thả bước ra. Chiếc áo ngủ màu đen càng làm nổi bật làn da trắng trẻo của y, tạo nên sự đối lập mạnh mẽ. Cổ áo thấp, dấu cắn đỏ tấy nơi cổ và vai càng làm tăng vẻ quyến rũ.
Bỗng dưng, Tần Huyền Hiêu cảm thấy bàn ăn trước mắt thật nhạt nhẽo, trong lòng lại nảy sinh cơn ngứa ngáy, muốn thử "nếm" thứ khác.
Hắn cầm một đĩa cá hấp đặt trước mặt Tần Đạc Dã: "Hôm nay Ngự thiện phòng làm món cá mới, thử xem?"
Tần Đạc Dã thoáng liếc qua đĩa cá hấp kia, chỉ đáp: "Không cần, ta không ăn cá."
Động tác của Tần Huyền Hiêu chững lại. Đôi mắt phượng hẹp dài bỗng lóe lên ánh sáng nguy hiểm, hắn nhìn chằm chằm Tần Đạc Dã đang chậm rãi dùng trà rửa bát đũa.
Không thích ăn cá?
Trong đầu Tần Huyền Hiêu chợt lóe lên bản mật báo mà Xích Huyền dâng vào ngày hôm qua, trong đó viết rằng trước khi mắc bệnh, Văn Tình Hạc thường rủ hàng xóm đi câu cá bên sông.
Bởi vì thích ăn cá nên y thường xuyên nghiên cứu cách chế biến, thậm chí tay nghề rất xuất sắc. Thỉnh thoảng còn mang cá câu được chia cho trẻ con trong xóm.
Vì vậy hôm nay Tần Huyền Hiêu cố tình căn dặn Câu Hoằng Dương, bảo Ngự thiện phòng tập trung làm thêm các món chế biến từ cá.
Thế mà hôm nay lại không ăn?
Tần Huyền Hiêu không biểu lộ cảm xúc, hắn đặt đĩa cá vào chỗ cũ rồi ngồi xuống dùng bữa cùng Tần Đạc Dã. Nhưng ánh mắt hắn như một con sói rình mồi, thỉnh thoảng liếc qua người ngồi bên cạnh.
Cách ăn của Tần Đạc Dã cực kỳ tao nhã, đôi đũa ngọc kẹp trong ngón tay thon dài, y điềm tĩnh gắp thức ăn rồi đưa vào miệng. Mỗi món chỉ ăn một ít, thái độ vừa đúng mực, vừa chậm rãi mà gọn gàng, không để lộ chút sở thích hay cảm giác đói khát nào.
Từng cử chỉ đều toát lên phong thái vốn có của con nhà quyền quý.
Chẳng lẽ đây là gia giáo của nhà họ Văn? Tần Huyền Hiêu kìm nén sự tò mò trong lòng.
Dùng bữa xong, Câu Hoằng Dương thu dọn bàn ăn sạch sẽ.
"Cạch", Tần Huyền Hiêu đặt một bát thuốc đen sánh đặc xuống bàn.
Tần Đạc Dã: "..."
"Bệ hạ." Tần Đạc Dã cảm thấy hiện tại sức khỏe của mình vô cùng tốt, y chỉ vào bát thuốc như mệnh lệnh kia, mặt đầy vẻ từ chối: "Ta không muốn bổng lộc năm sau cũng mất tiêu."
"Nếu khanh không tự uống, trẫm có thể đút khanh."
Tần Đạc Dã: "..."
Y đành cầm bát thuốc lên, nhắm mắt, bộ dạng như sắp đi vào cõi chết, một hơi uống cạn.
Sau đó, y hậm hực đặt mạnh bát thuốc xuống bàn, một tay ôm ngực, đè nén cơn buồn nôn đang dâng trào.
"Khanh sợ đắng?" Tần Huyền Hiêu đột nhiên lại gần, nhìn chăm chăm vào sắc mặt Tần Đạc Dã.
Tần Đạc Dã trợn mắt, không thèm để ý hắn. Mãi đến khi vị đắng trong miệng dịu đi, y mới mở lời yêu cầu: "Khi nào ta mới có thể về nhà?"
"Về nhà?" Bàn tay của Tần Huyền Hiêu vu.ốt ve sau cổ Tần Đạc Dã, ngón cái nhẹ nhàng xoa bóp bên động mạch, cảm nhận nhịp đập mỏng manh.
Tần Huyền Hiêu nghiến răng, cảm giác khống chế sinh mệnh của người này trong tay khiến hắn vô cùng phấn khích.
Giọng hắn đột nhiên tăng thêm vài phần nguy hiểm: "Chẳng phải ái khanh nói muốn làm nam sủng sao, không ở trong cung mà về nhà làm gì?"
Nói rồi, Tần Huyền Hiêu càng lúc càng tiến lại gần. Tần Đạc Dã ngửa đầu ra sau nhưng vẫn không thể tránh khỏi hắn. Đến khi hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ, đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào làn da.
Tần Đạc Dã lập tức cảnh giác, chó con này lại muốn cắn người đấy à?!
Y lập tức đánh bật tay Tần Huyền Hiêu, đẩy đầu hắn ra, giọng trách móc: "Đừng có động tay động chân."
"Ta đâu nói không ở trong cung. Ta về nhà thu dọn hành lý, mấy ngày nữa sẽ mang cả đống đồ tới. Khi đó mong bệ hạ đừng ghét bỏ, rộng lòng mở cửa cung đón ta."
Tần Huyền Hiêu ngẩn người, đôi mắt phượng hơi mở to.
Hắn từng nghĩ người này sẽ tìm cách chạy trốn, hoặc mượn cớ tránh xa hoàng cung và hắn, hoặc tìm kế hoãn binh, trốn sau các đại thần xin bảo hộ.
Nhưng hắn không ngờ, Tần Đạc Dã nói được làm được, y thật sự muốn vào cung, không hề có ý định đào tẩu.
Tần Huyền Hiêu đã xem qua các tài liệu thu thập. Văn Tình Hạc là kiểu điển hình của một văn nhân thời bấy giờ, học vẹt, cố chấp, không linh hoạt và không biết thích nghi. Y xem các kinh điển như những chân lý bất di bất dịch, nhưng lại nhút nhát, không đủ can đảm để gánh vác trọng trách.
Thế nhưng, kiểu người này lại rất giỏi thi cử, trí nhớ không tệ, "tam thập lão Minh kinh, ngũ thập thiếu Tiến sĩ"* xem như cũng có chút tài năng.
*Ba mươi tuổi mới đỗ Minh kinh đã là già, năm mươi tuổi đỗ được Tiến sĩ hãy còn trẻ.
Hơn hai mươi tuổi, y tham gia điện thí và được chọn làm Thứ Cát Sĩ, học ở Văn Uyên Các ba năm, sau đó được bổ nhiệm làm quan thất phẩm, rồi nhậm chức thêm năm sáu năm.
Tuy không gây ra lỗi lầm lớn, nhưng cũng không làm gì nổi bật, chăm chỉ tận tụy, xử sự ổn thỏa, nói năng đầy lễ nghi. Quả thật là có đủ tố chất của một người thanh liêm, cốt cách của một đấng Nho sĩ, không chèn ép kẻ dưới nhưng lại sợ hãi bề trên, vì thế y dần tích lũy được kinh nghiệm và thăng đến ngũ phẩm.
Trong thế hệ trẻ xuất thân hàn môn, y cũng có chút danh tiếng và tài hiệu triệu*.
*Kêu gọi quần chúng đông đảo làm một việc gì có ý nghĩa chính trị cấp bách.
Nhưng Văn Tình Hạc này cả đời cũng chỉ đến được vị trí đó, muốn tiến xa hơn nữa sẽ phải dính dáng đến thế lực của quý tộc.
Dù mang họ Văn, nhưng y chỉ là một nhánh đã tách ra từ lâu, đến nay nhân khẩu đã suy giảm, trong nhà chỉ còn lại mình Văn Tình Hạc.
Khả năng của y không thể vượt qua tầng lớp này.
Đây là thông tin mà Xích Huyền đã thu thập được.
Hắn hoàn toàn không thể ngờ, người này lại có bộ dạng như hiện tại – phóng túng, kiêu ngạo, tùy hứng, không sợ hãi, và... không xem trọng lễ nghĩa.
Trong mật thư, Văn Tình Hạc là một kẻ nhút nhát và tầm thường, nhưng người trước mặt Tần Huyền Hiêu lại có khí thế của kẻ thống trị thiên hạ.
Tần Huyền Hiêu không thể nhìn thấu đôi mắt đen tuyền như điểm mực kia, cũng không thể đoán được hành động của y là vì điều gì.
Cả người đối phương toát lên cảm giác mâu thuẫn và rời rạc, như thể đã thoát khỏi lớp vỏ của "Văn Tình Hạc", thay vào đó là một linh hồn hoàn toàn khác, một linh hồn thuộc về thế giới rộng lớn hơn.
Tần Huyền Hiêu đứng ngẩn người trong điện, nhìn bóng dáng Tần Đạc Dã rời đi. Ánh nắng gay gắt giữa trưa chiếu xuống người y, như phủ lên một sắc vàng rực rỡ.
Chỉ ngẩn ngơ một chút, Tần Huyền Hiêu bỗng cúi đầu cười khẽ, ánh mắt đầy nghi hoặc cũng tan biến, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt đến tận cùng: "Câu Hoằng Dương, đưa Văn khanh về nhà, đừng để y chết giữa đường."
Hắn không nhìn thấu không có nghĩa sẽ để người khác dẫn dắt mình. Đối với hắn, đây chỉ là một món đồ chơi thú vị, tạm thời hắn còn cảm thấy hấp dẫn, nên giữ lại mạng y thêm vài ngày.
"Xích Huyền."
Một bóng dáng đen đỏ vụt qua, quỳ trước mặt Tần Huyền Hiêu.
"Phái người theo dõi Văn Tình Hạc, giám sát từng lời nói và hành động, về báo lại cho Trẫm."
Xích Huyền đáp: "Tuân mệnh."
...
May là có Câu Hoằng Dương, Tần Đạc Dã thầm nghĩ.
Từ xa y nhìn thấy một cánh cổng, thì ra nhà của Văn Tình Hạc ở đây.
Trong đầu y không có nhiều ký ức về Văn Tình Hạc, cũng không biết nhà người nọ ở đâu. May mà tên nhóc Tần Huyền Hiêu đã cử Thái giám Tổng quản đưa y đi một đoạn.
Câu Hoằng Dương trầm lặng, suốt dọc đường dù Tần Đạc Dã có bắt chuyện kiểu gì cũng không nghe thấy lão Thái giám trả lời.
Thực ra Tần Đạc Dã rất hài lòng về điều này, bởi nếu người bên cạnh Hoàng đế không kín miệng thì sao có thể được tin tưởng?
Câu Hoằng Dương đưa y đến nơi, sau đó cúi người hành lễ rồi rời đi.
Tần Đạc Dã đứng trước cánh cửa hơi cũ kỹ đã phai màu, y giơ tay, gõ chiếc vòng đập trên cửa.
Cạch.
Một thiếu niên tầm mười mấy tuổi ló đầu ra từ bên trong. Vừa thấy Tần Đạc Dã, khuôn mặt cậu lộ vẻ vui mừng.
"Lão gia!" Thiếu niên đẩy mạnh cửa, chạy ra đỡ lấy tay Tần Đạc Dã, ánh mắt như muốn khóc: "Cuối cùng ngài cũng trở về rồi!"
Ngay khoảnh khắc thấy thiếu niên này, những mảnh ký ức rời rạc chợt lóe lên trong đầu Tần Đạc Dã.
Đây là ký ức thuộc về Văn Tình Hạc.
Thiếu niên này tên Tam Cửu, là người mà Văn Tình Hạc từng nhặt được.
Mùa đông năm ấy, bão tuyết lớn khiến nhà dân bị sập, không ít người bị chết cóng.
Khi đó Tam Cửu vẫn còn nhỏ, cậu ôm một tấm chăn cũ đào từ trong đống tuyết, ngồi co ro bên góc tượng sư tử đá trước cửa một nhà đối diện để tránh gió.
Khi ấy Văn Tình Hạc là một thư sinh đang chuẩn bị cho kỳ thi Hương. Song thân đã mất sớm, chỉ để lại cho y một căn nhà ở kinh thành, chút tài sản ít ỏi và vài mẫu ruộng ở ngoại ô.
Nhà không có thu nhập, chỉ sống tằn tiện dựa vào khoản tích góp của cha mẹ, ngày tháng tạm gọi là thanh bần.
Hôm đó, trên con đường lát đá trong ngõ, Văn Tình Hạc mang theo hòm sách nặng trĩu trên lưng. Tuyết dưới chân kêu lên sột soạt, gió rét thổi rát mặt như dao cắt.
Cánh cửa nhà đối diện mở toang, người bên trong hắt một chậu nước bẩn ra ngoài, mắng thiếu niên: "Cút mau, đừng có chết rét trước cửa nhà lão gia bọn ta, xui xẻo."
Văn Tình Hạc động lòng trắc ẩn, gọi cậu bé vào nhà, múc cho nó một bát canh cơm nóng hổi.
Tam Cửu không đưa tay đón lấy bát, mà quỳ sụp xuống đất, nói rằng cậu có thể làm việc, ăn rất ít, chỉ cầu một nơi trú thân qua mùa đông là đủ.
Văn Tình Hạc đồng ý. Về sau Tam Cửu trở thành thư đồng của y, thiếu niên ấy nhanh nhẹn, chăm sóc người khác rất chu đáo.
Rồi Văn Tình Hạc thi đỗ Điện thí được phong quan, Tam Cửu cũng luôn tận tụy, quản lý căn nhà gọn gàng ngăn nắp.
Những ký ức của Văn Tình Hạc chợt ùa về trong đầu Tần Đạc Dã, nhưng trong mắt người ngoài, y chỉ đứng sững tại chỗ.
Tam Cửu lo lắng hỏi: "Lão gia, ngài sao vậy?"
Tần Đạc Dã cúi đầu nhìn Tam Cửu.
Trong lòng không khỏi thở dài.
Văn Tình Hạc ấy à, người này cũng giống như bao người dân khác, chỉ lo cho mái ấm nhỏ của mình, bận rộn xoay xở để giữ mình trong sạch, biết làm điều thiện, hiểu rõ phải trái.
Tuy y không có tầm nhìn và tham vọng vì bá tánh thiên hạ, nhưng nếu đặt ở một huyện nhỏ bình thường, cũng có thể trở thành một vị quan tốt biết quan tâm dân chúng.
Đó là hình ảnh của phần đông mọi người trong thiên hạ.
Chỉ đáng tiếc... căn bệnh tim bất ngờ đã thay đổi cả cuộc đời của vị quan này, sau đó kéo Tần Đạc Dã đến đây.
"Lão gia? Lão gia?"
Tiếng gọi của Tam Cửu kéo Tần Đạc Dã trở về thực tại, y lắc đầu nói: "Không có gì, vào nhà thôi."
Tam Cửu đi theo sau Tần Đạc Dã, mơ hồ cảm thấy lần này trở về, dường như lão gia đã thay đổi rất nhiều.
Tần Đạc Dã nhận lấy chén trà từ lò trà đang ủ ấm nước trong phòng, y khẽ nhấp một ngụm để làm dịu cổ họng khô khát sau cả chặng đường trở về.
Tam Cửu tất bật hầu hạ bên cạnh, tiếp đến lấy ra ba bản khế bạc từ trong tủ, đưa qua nói: "Lão gia, lần trước ngài dặn ta đổi mấy mẫu ruộng cằn cỗi ở ngoại thành lấy bạc, đây là tất cả rồi. Ngài nhớ đến y quán lấy thuốc đấy ạ."
Tần Đạc Dã lục lại những ký ức vừa hiện ra trong đầu: Văn Tình Hạc đã phải bán hết gia sản để chữa bệnh.
Tài sản tích góp trong hai năm đã cạn kiệt, thuốc thì không thể ngừng uống, nên y phải liên tục cầm cố những đồ vật quý giá trong nhà. Mấy mẫu ruộng này là tài sản cuối cùng có thể bán được, bước tiếp theo chỉ còn lại căn nhà này thôi.
Hầy.
Tần Đạc Dã nhận bạc, còn Tam Cửu thì tiếp tục lấy trà ra pha.
Tần Đạc Dã tựa lưng ngồi trên ghế mây, ánh mắt y thoáng lướt qua, nhận ra đó chỉ là loại trà xanh bình thường nhất.
"Lão gia, lần này ngài làm ta sợ chết khiếp! Lần trước ngài không về sau triều hội, ta ra ngoài nghe ngóng thì cả thành đồn rằng ngài bị bệ hạ..."
Tam Cửu nuốt lại những lời không hay, cẩn trọng liếc nhìn Tần Đạc Dã: "Ngài đã trở về thì chắc những lời đồn đó đều là vô căn cứ rồi đúng không? Đáng lẽ ta nên đánh bọn loan tin vớ vẩn kia một trận mới phải!"
Tần Đạc Dã uống cạn chén trà rồi đặt xuống bàn, Tam Cửu nhanh chóng rót thêm trà mới vào.
"Mặc kệ bọn họ, ngươi tức giận làm gì?" Tần Đạc Dã nhấc chén trà lên, khẽ gạt bọt trà bằng nắp chén, bình thản hỏi.
Tam Cửu tức tối nói: "Sao ta không tức được! Lão gia ngài là cầu nối giữa học sĩ hàn môn và thế gia, lại là văn thần trẻ tuổi nổi bật. Nếu bệ hạ làm vậy, chẳng phải là giẫm lên danh dự của văn thần và thế gia sao?"
Cạch!
Tần Đạc Dã đặt nắp trà xuống chén, tạo nên âm thanh rất khẽ nhưng rõ ràng.
Tam Cửu lập tức khựng lại, lòng thầm lo sợ. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lão gia mình vẫn giữ nét mặt ôn hòa, cậu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng ngài trở về rồi, mọi lời đồn đều không đáng tin. Chỉ là không biết bệ hạ có ý định phong phi không, nếu có thì con đường làm quan của ngài sẽ an toàn hơn."
"Ngươi biết nhiều nhỉ." Tần Đạc Dã cúi đầu, đặt chén trà xuống, mỉm cười: "Tiếc là, dù không có ý định đó, con đường làm quan của ta cũng sẽ thăng tiến vượt bậc."
"Hả?" Tam Cửu ngơ ngác.
"Tam Cửu." Tần Đạc Dã không muốn tranh cãi thêm, bèn lên tiếng dặn dò: "Ngươi cầm một ít bạc ra chợ mua vài xấp vải mới, mang đến tiệm may để may cho ta vài bộ y phục lót và trung y. Áo choàng thì trong nhà còn vài bộ, nếu đủ thì không cần mua thêm."
"Lão gia?"
Tần Đạc Dã tiếp tục: "Nếu còn dư, cứ mua vài món đồ dùng cần thiết hằng ngày."
Tam Cửu ngẩn người, trên đầu hiện lên dấu hỏi lớn: "Tiền này... ngài không mua thuốc nữa ạ?"
Tần Đạc Dã khẽ cười, đôi mắt cụp xuống, dáng vẻ thong dong, giọng nói phảng phất chút ý cười: "Không cần mua thuốc nữa, đã có người lo hết thuốc thang cho ta rồi."
Chỉ là không biết bao giờ mới trả hết được số bổng lộc này đây.
Không đúng, trả gì mà trả, Hoàng đế nuôi tổ tiên của mình vài thang thuốc thì sao nào!
Nghĩ đến đây, Tần Đạc Dã bỗng thấy cũng hợp lý.
Y đứng dậy, đi đến kệ sách của Văn Tình Hạc, nhìn qua một lượt từ trên xuống dưới.
Toàn là sách kinh điển về Kinh thư và Lễ nhạc.
"Đúng rồi, khi trở về nhớ ghé tiệm sách mua cho ta hai quyển Sử thư."
Đầu Tam Cửu hiện ra hai dấu chấm hỏi: "Sử thư?"
"Đúng vậy, từ thời Ngụy Thành Liệt Đế đến nay." Tần Đạc Dã vừa nói vừa đi lòng vòng trong phòng, bắt đầu lục lọi khắp nơi, y không quay đầu lại, "Mau đi đi."
Tam Cửu ù ù cạc cạc rời đi.
Động tác của Tần Đạc Dã vẫn không ngừng, chỉ là ánh mắt y thoáng lướt nhìn về hướng Tam Cửu vừa rời đi.
Đứa trẻ này không giữ được bình tĩnh, tính tình quá vội vàng. Cách diễn đạt một số lời không mấy khéo léo, rất dễ bị nhìn thấu.
Kiếp trước, Tần Đạc Dã đã làm Hoàng đế mười hai năm, gặp qua đủ mọi kiểu người.
Có kẻ nịnh nọt, có người cầu xin, có kẻ lòng mang ác ý, có người vì quan hệ quân thần mà phải dùng lời lẽ uyển chuyển, cũng có kẻ chửi thẳng mặt y.
Chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt, nghe qua là biết lời nói có ẩn ý hay không.
Hầy, Văn Tình Hạc đáng thương, bên cạnh ngươi chỉ có duy nhất một người, vậy mà cũng mang trong mình những toan tính riêng.
Đồ đạc còn lại trong nhà không nhiều, có thứ cũng không cần mang đi, trong cung đều có đủ.
Tần Đạc Dã lấy đồ mặc đủ bốn mùa từ trong tủ quần áo, hai bộ triều phục, bảng gỗ cầm tay, giấy khế đất và lệnh bài chứng minh thân phận, tất cả gói lại nhét vào hành trang.
Những thứ còn lại như bút mực, chăn nệm, chắc chắn trong cung cũng có.
Chỉ thu dọn một chút mà Tần Đạc Dã đã cảm thấy trước mắt tối sầm, thậm chí có hơi khó thở.
Cái thân thể tồi tàn này thật là.
Tần Đạc Dã chậm rãi vịn tường, y bước đến giường ngồi xuống, cởi áo khoác ngoài, nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở.
Nghỉ ngơi hồi lâu mới dần hồi phục.
Hiện tại y rất nhớ cơ thể kiếp trước của mình, ngang dọc sa trường không ai địch nổi, ăn tuyết nằm sương nơi biên cương giá rét, giương phá thành kích xông pha giết địch.
Tuy thân hình ấy không quá to lớn nhưng rất cân đối, cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn. Về diện mạo, cũng có thể gọi là "mày kiếm mắt sáng, mặt tựa ngọc quan".
Dù làm Hoàng đế bận rộn, hơi lơ là luyện tập, nhưng thức mấy đêm liền y vẫn có thể chịu đựng được.
Nhớ cơ thể khỏe mạnh đó quá đi mất.
Nhìn lại thân thể hiện tại, còn chẳng được vài cân thịt, gầy gò mảnh khảnh, dáng vẻ thư sinh yếu đuối, thực sự quá mỏng manh!
Tần Đạc Dã âm thầm thêm việc rèn luyện cơ thể vào kế hoạch trong đầu.
Nhìn lại gương mặt mình, y cầm lấy chiếc gương đồng trên bàn.
Ừm... y chăm chú nhìn kỹ dung mạo trong gương, không khỏi có chút nghi hoặc.
Hình như đường nét đôi mày và ánh mắt này có ba phần giống kiếp trước của y, ngay cả hình dáng khuôn mặt dưới cũng có chút tương đồng.
Thật không ngờ lại có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy.
Tần Đạc Dã còn chưa kịp nghĩ ngợi sâu hơn, ngoài cửa đã vang lên tiếng của Tam Cửu: "Lão gia, ta đã về rồi!"
Tam Cửu làm việc nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã mua đồ xong.
Tam Cửu đẩy cửa bước vào phòng, đặt đồ lên bàn, cậu cất số bạc còn dư trở lại hộp, nói: "Vải đã được đưa đến tiệm may, trưa mai ta sẽ qua lấy."
Tần Đạc Dã gật đầu, lại nghe Tam Cửu nói tiếp: "Lúc về ta gặp Lưu đại nhân, nghe nói lão gia đã trở về nên ông ta muốn đến thăm ngài, hiện giờ đang đứng trước cửa. Lão gia, ngài có muốn mở cửa đón tiếp không?"
Lưu đại nhân? Còn cần tự mình ra mở cửa đón?
Tần Đạc Dã hơi nhướng mày.
"Tam Cửu, ngươi ra mời người ta vào đi."