"Ái khanh... đang ghen sao?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Điện Hàm Chương, long án.
Tần Đạc Dã nhanh chóng lướt qua tấu chương, theo thói quen kiếp trước mà loại bỏ những bản tấu vô dụng, đặt chúng vào hòm trống, sau đó chất các tấu chương còn lại sang một bên trên long án.
Lúc này, Câu Hoằng Dương vừa làm xong việc quay lại, thấy Tần Đạc Dã đang mở tấu chương, bèn tiến lên đứng bên cạnh, yên lặng mài mực cho y, giống như khi hầu hạ Tần Huyền Hiêu.
Tần Đạc Dã liếc nhìn qua, thuận tay chấm bút ngự vào mực chu sa.
"Vất vả rồi." Y nói theo thói quen kiếp trước.
Nhờ sự dạy dỗ của cha mẹ và trải nghiệm trưởng thành bên ngoài cung, ngay cả đối đãi với hạ nhân y vẫn luôn hòa nhã.
Câu Hoằng Dương vội cúi thấp người: "Đây là bổn phận của nô tài."
Vừa nói, ông vừa cẩn thận ngước mắt lên, lén quan sát Tần Đạc Dã.
Người ngồi ngay ngắn trên long án có tấm lưng thẳng tắp, mái tóc đen dài xõa xuống, mày kiếm sắc bén, dáng người cao gầy, cử chỉ thong dong, toát ra khí chất cao quý, phong thái tựa thần nhân, chỉ cần y xuất hiện giữa đại điện thì sẽ dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.
Câu Hoằng Dương tự nhận bản thân đã gặp qua vô số người, trong lòng ông thầm so sánh một lượt, cảm thấy dù là công tử được các thế gia bồi dưỡng cẩn thận cũng khó mà sánh bằng người trước mắt.
Khí chất ấy khiến ông vô thức cúi đầu, cam tâm bị chinh phục.
Thảo nào bệ hạ lại nuông chiều người này đến thế.
Câu Hoằng Dương chỉ liếc nhìn một chút, rồi lập tức cung kính thu lại ánh mắt.
Suy cho cùng đây cũng là người của bệ hạ.
Đôi môi kia vẫn còn sưng đỏ.
Bệ hạ thật uy vũ.
Ngọn nến trên long án cháy sáng ổn định, Tần Đạc Dã nhẹ nhàng mím môi, tập trung toàn bộ sự chú ý vào tấu chương trước mặt, thỉnh thoảng lại dùng bút chu sa phê duyệt.
Lễ săn mùa thu về cơ bản đã được ấn định, việc thu hoạch vụ thu năm nay cũng đang ráo riết triển khai.
Tần Đạc Dã làm việc cực kỳ năng suất, từng bản tấu chương lướt qua tay y.
Đột nhiên, một tấu chương kỳ lạ xuất hiện trước mắt, y hơi cau mày, đọc nội dung bên trong.
Hôm trước y có gặp Dương thái úy, dù lúc đó y dùng lời lẽ sắc bén để đối đầu, dù y đã thắng hai ván trong cuộc giao phong, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Dương thái úy nói đúng một câu.
Hiện tại y không có ai chống lưng, không có thế lực cũng chẳng có chỗ dựa.
Không ai ủng hộ, không ai nâng đỡ.
Mọi vinh quang y đang có, đều xuất phát từ sự yêu thích nhất thời của Tần Huyền Hiêu.
Địa vị, quan chức, đặc quyền của y, tất cả đều dựa vào h.am mu.ốn kỳ lạ của Tần Huyền Hiêu lúc này.
Nhưng ân sủng của Thiên tử giống như một chiếc móc ngầm.
Lúc này đối phương ban thưởng đặc ân và quan chức, chưa biết chừng lúc khác lại ban cho y một cái chết.
Tần Huyền Hiêu có thể vui vẻ mà cho y tất cả, thì dĩ nhiên hắn cũng có thể chán ghét mà thu hồi sạch sẽ.
Điều này vô cùng bất lợi cho Tần Đạc Dã.
Dương thái úy cũng đã nhìn ra rằng sự huy hoàng của y hiện tại chỉ là lâu đài xây trên cát. Chỉ cần giữa y và Tần Huyền Hiêu xuất hiện một chút rạn nứt, tất cả sẽ sụp đổ tan tành.
Tần Đạc Dã siết chặt cây bút trong tay, nhưng chỉ trong chốc lát, y chậm rãi thở ra một hơi.
Lại là tình cảnh này, kiếp trước mình cũng từng bất đắc dĩ như vậy, chẳng phải vẫn vượt qua được sao? Có gì đáng sợ chứ?
Y mải nhập tâm suy nghĩ, không hề nhận ra người phía sau đã cố tình thả nhẹ bước chân, ẩn giấu hơi thở.
Bất chợt y bị ôm chặt từ phía sau, hơi thở nóng rực bao phủ đến.
Tần Đạc Dã bừng tỉnh trong khoảnh khắc, cơ thể mạnh mẽ xoay lại, thế phản kích đã sẵn sàng, nhưng đột nhiên lại thấy một đôi mắt phượng chứa đầy ý cười.
Y vội thu chiêu, suýt nữa thì cùi chỏ giáng thẳng vào cổ Tần Huyền Hiêu.
Tần Đạc Dã lườm hắn một cái: "Ngươi cứ làm loạn như vậy, ta suýt đánh thật đấy."
Tần Huyền Hiêu chẳng bận tâm, chỉ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh y, thò đầu nhìn tấu chương trong tay y.
"Ái khanh đang xem gì mà chuyên chú đến mức trẫm đến cũng không hay?" Hắn cố ý tựa sát vào Tần Đạc Dã, đọc lướt qua tấu chương, "Để trẫm xem nào... nhà họ Bạch có tiểu công tử, chưa đến tuổi đội mũ trưởng thành, dung mạo thanh tú, tính tình ôn hòa..."
Ba dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Tần Huyền Hiêu. Hắn khó hiểu nhìn bản tấu chương này, sau đó giật từ tay Tần Đạc Dã, bỏ qua phần mô tả dài dòng, trực tiếp xem phần ký tên.
"Vương chủ sự của Lễ bộ? Ông ta viết cái thứ rối tinh rối mù gì thế này?"
Tần Đạc Dã nhướng mày nhìn hắn: "Ngươi không nhận ra ý bên trong sao?"
"Có gì mà không nhận ra." Tần Huyền Hiêu cúi xuống đọc lại, chỉ vào dòng chữ trên tấu chương, nói: "Ông ta đang chọn nam sủng cho trẫm đây mà."
Tần Đạc Dã cụp mắt, thu lại ánh nhìn.
Quả nhiên, kể từ đại triều hội hôm đó, sau khi viên quan đề xuất tuyển phi bị Tần Huyền Hiêu lột mũ áo kéo vào hậu cung, còn bản thân y lại tỉnh dậy trên xác một người sắp chết, sự việc này cứ thế lan rộng không thể kiểm soát.
Ý định ban đầu của Tần Huyền Hiêu chỉ là đe dọa, cắt đứt ý đồ của thế gia môn phiệt muốn đưa người vào cung làm nội gián.
Nhưng không ngờ, do có y tham gia vào, hiện tại toàn triều đều đang đồn rằng, có lẽ Hoàng đế có sở thích đoạn tụ. Mà chính y đang được sủng ái đến mức không thể sủng thêm, thậm chí Hoàng đế còn dung túng để y tùy tiện hoành hành trên triều đình, tùy tiện tìm lý do thăng chức liên tiếp.
Không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã có kẻ hành động nhanh như vậy.
Dù bệ hạ thích nam nhân thì cũng không sao cả, nếu không thể đưa nữ nhân vào cung, vậy đưa nam nhân vào làm nam sủng cũng là một cách.
Biết đâu bệ hạ lại để mắt tới công tử nhà mình? Nếu thế, chẳng phải cả gia tộc cũng sẽ được hưởng phúc sao?
Một đám người, ai nấy đều mưu mô xảo trá.
Tần Đạc Dã để mặc Tần Huyền Hiêu lật xem tấu chương.
Y đặt bút lên giá bút, cầm kéo trên bàn, xắn tay áo tỉa bấc nến, ra vẻ vô tình hỏi: "Ngươi nghĩ sao? Có muốn thu vào cung không?"
Tần Huyền Hiêu: "?"
"Vì sao?" Tần Huyền Hiêu nhìn thấy ngọn đèn cầy khẽ lung lay theo động tác của Tần Đạc Dã. Ánh lửa ấm áp vàng óng phản chiếu lên gương mặt đối phương, như phủ lên một lớp kim quang xinh đẹp, khiến đôi mắt vốn dĩ đen thẳm không thấy đáy kia trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt cũng thêm phần sáng rực.
Tần Huyền Hiêu nhất thời ngẩn người.
Nến soi giai nhân.
Thật đẹp.
"Hậu cung chẳng có lấy một ai, cũng hơi quạnh quẽ." Tần Đạc Dã thản nhiên nói: "Nếu đã thích Long Dương, vậy nạp thêm mấy nam phi cũng chẳng sao. Ít nhất có người thân cận hầu hạ, cũng đỡ làm phiền bộ xương già này mãi."
"..." Tần Huyền Hiêu có chút ngạc nhiên nhìn y cắt bấc nến, sững sờ hai giây, rồi đột nhiên bật cười.
Hắn tùy tiện vứt tấu chương sang một bên, đoạt lấy cây kéo trong tay Tần Đạc Dã đặt lên bàn, sau đó ôm trọn cả người y vào lòng.
"Ái khanh... đang ghen sao?" Tần Huyền Hiêu bật cười, nâng cằm Tần Đạc Dã lên nhìn thẳng vào y.
Tần Đạc Dã: "?"
Thần kinh?
Y chỉ đang thử dò xét thái độ của Tần Huyền Hiêu, thế nào mà vào miệng hắn lại thành... ghen rồi?
Tần Đạc Dã lập tức hất tay tên kia ra.
Y thấy Tần Huyền Hiêu nhặt lại tấu chương, cầm lấy bút son trên gối rồi bắt đầu phê duyệt.
Tần Đạc Dã lạnh nhạt nhìn động tác của hắn, trong lòng thầm hừ một tiếng.
Uổng công lúc trước y còn mềm lòng, không ngờ vị Hoàng đế này cũng chỉ là kẻ tham sắc mà thôi.
Cũng được, nếu hậu cung có thêm người, ít nhiều sẽ phân tán sự chú ý của Tần Huyền Hiêu, để y hành sự thuận tiện hơn...
Đột nhiên, Tần Huyền Hiêu dằn mạnh bút son xuống, như thể vừa chạm phải thứ dơ bẩn, tiện tay ném luôn tấu chương xuống đất.
Tần Đạc Dã chỉ kịp nhìn thoáng qua, thấy trên tấu chương có một chữ "cút", nét chữ ngoáy mạnh mẽ mà sắc bén.
"Câu Hoằng Dương! Truyền ý chỉ của trẫm, Vương chủ sự của Lễ bộ làm loạn triều cương, lòng dạ bất chính, chém..."
Tần Huyền Hiêu đột ngột dừng lại, hắn liếc nhìn Tần Đạc Dã, cố gắng nuốt ba chữ "chém không tha" trở về.
Nếu chỉ vì chuyện này mà giết mất một đại thần, chắc chắn người bên cạnh hắn sẽ mở miệng khuyên can.
Tần Huyền Hiêu ho nhẹ một tiếng, sửa lại: "Lòng dạ bất chính, phạt bổng lộc ba năm, giáng xuống châu huyện, cả đời không được trọng dụng làm quan ở kinh thành. Ngoài ra, mang tấu chương này niêm yết tại Lục bộ để răn đe những kẻ khác. Nếu còn ai dám dâng sớ như thế cho trẫm xem, cứ trực tiếp kéo ra chém."
Nói xong, Tần Huyền Hiêu quay đầu nhìn Tần Đạc Dã, cười tủm tỉm: "Thế nào, không giận nữa chứ?"
Tần Đạc Dã: "..."
"Ta vốn không hề giận."
Mà Tần Huyền Hiêu cứ như đã nhận định chắc chắn, cố chấp nói: "Khanh yên tâm, ta chỉ cần khanh."
Sao xưng hô lại từ "trẫm" biến thành "ta" rồi?
Hai mắt giao nhau, không lời chấn động.