• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đã làm mấy chuyện đó rồi, còn lễ nghĩa gì nữa?"

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

"Bọn nhóc đó làm khanh không vui à?"

Mùa thu, sáng sớm và chiều tối tiết trời se lạnh. Tần Huyền Hiêu biết Tần Đạc Dã vẫn còn bệnh tim, đoán rằng y sợ lạnh nên đã sớm sai người đốt lò sưởi trong lều để xua tan hàn khí.

Thấy Tần Đạc Dã trở về, đôi mắt hắn sáng lên, rồi đứng dậy tiến lên hai bước đón y.

Tần Đạc Dã vén rèm lều của Hoàng đế bước vào. Hơi ấm trong lều như dòng suối nóng bao bọc lấy y.

"Không có gì. Đám trẻ con muốn so tài cưỡi ngựa bắn cung với ta, nói ta thắng thì chúng mới chịu xin lỗi." Y thoải mái nheo mắt, cởi áo choàng ngoài rồi treo lên giá áo.

"Lười tranh luận với bọn chúng nên ta nhận lời... không phải ngươi nói không giám sát ta nữa sao?"

Tần Đạc Dã hờ hững đáp lời Tần Huyền Hiêu, tiện tay nhận chén trà nóng đối phương đưa, rồi ngước mắt nhìn hắn, câu hỏi cuối cùng mang theo một chút oán trách không dễ nhận ra.

Tần Huyền Hiêu không dừng động tác, đợi Tần Đạc Dã uống trà cho ấm người rồi mới nhận lại chén, đặt sang một bên, nói: "Trẫm đã sớm lệnh cho người rút về rồi. Hôm nay là Thanh Huyền tình cờ thấy, sợ khanh bị ăn hiếp nên mới nói với trẫm, trẫm không có giám sát."

"Ồ." Tần Đạc Dã đáp.

Gần đây dường như y ngày càng vô tư khi ở bên cạnh Tần Huyền Hiêu. Bằng không, vừa rồi y đã không buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mà chẳng hề suy tính trước.

Đổi lại là trước kia hoặc kiếp trước, y tuyệt đối không bao giờ để lộ sự thật như thế.

Tần Đạc Dã cụp mắt xuống.

May mà Tần Huyền Hiêu không giận, cũng chẳng để tâm. Đường đường là Hoàng đế cao cao tại thượng, ai ai cũng nói là vị quân vương này vui giận thất thường, vậy mà giờ đây lại nhẫn nại giải thích với một người ngoài, thậm chí còn không được xem là thần tử chính thống.

Trong lòng Tần Đạc Dã bỗng thấy lạ, như thể có một con thú nhỏ đang rón rén để lại dấu chân trên trái tim y, nhẹ nhàng, nhồn nhột, thoáng qua rồi tan biến, chẳng lưu lại vết tích gì.

Y khẽ nhíu mày, không cách nào nắm bắt được cảm giác vừa lướt qua ấy.

Tần Huyền Hiêu thấy Tần Đạc Dã cau mày, nghĩ rằng y đang phiền lòng về chuyện đó, bèn cười nhạt, ghé sát lại, định vươn tay ôm lấy y, vừa ôm vừa hỏi: "Có cần trẫm dạy dỗ chúng không? Dám ngông cuồng như vậy, hẳn là có người lớn trong nhà đứng sau xúi giục, mượn chuyện nhắm vào khanh để thị uy với trẫm."

Tần Đạc Dã còn đang mải suy nghĩ về cảm giác ban nãy, vừa nghĩ vừa bước vào trong lều, y không để ý nên bị Tần Huyền Hiêu ôm trọn vào lòng.

"Ta biết, nhưng không cần."

Lần này, hiếm khi Tần Đạc Dã không lập tức đẩy người ra. Có lẽ vì hơi ấm trong lều làm người ta say lòng, hoặc cũng có lẽ vì rời xa hoàng cung chật hẹp, đến giữa núi rừng gió lộng, y có thể tạm thời quên đi thân phận đối lập của mình mà thuận theo bản năng.

Chỉ vài giây sau, Tần Đạc Dã đưa tay gỡ hai cánh tay Tần Huyền Hiêu đang ôm quanh eo mình, thoát khỏi vòng tay đối phương.

"Cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung, ta không thể thua."

Nói câu này, trong mắt Tần Đạc Dã thoáng hiện nét ngang tàng đầy hoang dã. Ánh sáng sắc bén vút qua đôi mắt vốn luôn trầm tĩnh, chợt lóe lên rồi biến mất.

Thành Liệt đế vĩ đại xưa nay rất tự tin vào tài cưỡi ngựa bắn cung của mình.

Đứa trẻ lớn lên giữa những đồng cỏ và hoang nguyên bạt ngàn ở Bắc Cương, kể cả trốn học cũng là để rong ruổi trên thảo nguyên, săn những con thỏ rừng chạy nhanh như gió.

Người thanh niên vung kiếm phá thành giữa lửa loạn chiến tranh, cưỡi chiến mã trong muôn trùng hỗn chiến, một mũi tên đoạt mạng quân thù.

Sau kỳ thu săn lần thứ hai vào năm An Bình thứ sáu, y không còn chính thức cưỡi ngựa bắn tên nữa. Nghĩ đến đây, lòng Tần Đạc Dã lại càng mong đợi hơn.

Còn về vụ cá cược kia, chỉ là thuận miệng thôi, y vốn chẳng để tâm. Vậy nên y cũng không nhận ra rằng, Tần Huyền Hiêu đang lặng người nhìn thẳng vào mắt y, bắt được một tia sắc bén thoáng hiện kia, rồi đồng tử hắn chấn động, sững sờ hồi lâu mới dần tỉnh lại, ánh mắt xen lẫn chút phức tạp.

Câu Hoằng Dương vẫn luôn chờ sẵn trong lều, ông đã quá quen với kiểu tương tác chẳng ra quân vương cũng chẳng ra thần tử giữa hai người họ, nên lặng lẽ bày sẵn bữa tối rồi thức thời rời đi.

"Đúng rồi, ta đã thả Giám chính Tư Thiên Giám ra khỏi Thận Hình Ty rồi, còn chưa kịp nói với ngươi." Tần Đạc Dã vừa thay y phục thường ngày vừa nói.

Nhưng ánh mắt Tần Huyền Hiêu vẫn luôn dừng trên người y.

Khi thay y phục, cổ áo Tần Đạc Dã hơi mở ra, để lộ chiếc cổ trắng nõn thon dài. Trên cổ, dấu răng mà Tần Huyền Hiêu từng lưu lại đã sắp mờ hẳn, chỉ còn một vết mờ nhạt, gần như không thấy được.

Tần Huyền Hiêu cau mày đầy bất mãn. Chỉ cần hắn nhíu mày, đôi mắt phượng sắc sảo kia lập tức lộ ra vẻ sắc bén như chim ưng rình mồi.

Bất chợt, Tần Đạc Dã liếc hắn một cái, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi bị điếc à?"

Nhưng chỉ trong chớp mắt, thần sắc hắn lại giãn ra, như thể ánh mắt vừa rồi chưa từng tồn tại. Hắn nhếch môi cười, nói: "Nghe rồi, thả thì thả thôi. Người đó thuộc về khanh, khanh muốn dùng thế nào cũng được."

Tần Đạc Dã gật đầu, coi như chuyện này đã được thông qua.

Mãi đến khi y thu lại ánh nhìn, Tần Huyền Hiêu mới chậm rãi nghiến răng.

Dấu răng sắp biến mất rồi. Điều này khiến Tần Huyền Hiêu có chút khó chịu. Hắn muốn cắn thêm một lần nữa, khắc lên dấu ấn thuộc về riêng hắn, để thiên hạ đều biết rằng, người này là của hắn.

Ánh mắt Tần Huyền Hiêu từ từ trượt xuống, tham lam thu trọn từng đường nét của đối phương vào mắt. Cuối cùng, ánh nhìn dừng lại trên đường eo mảnh khảnh vô tình để lộ khi thay y phục, đáy mắt càng thêm tối sầm.

Tần Đạc Dã đã thay đồ xong, y ngồi xuống bàn, đảo mắt qua bữa ăn, hỏi: "Bánh ngọt đâu?"

"Hết rồi." Tần Huyền Hiêu chống cằm, cười đáp: "Chỉ là cái cớ để dụ khanh về thôi."

Tần Đạc Dã: "?"

Y quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt phượng của Tần Huyền Hiêu. Dưới ánh nến, lớp sương mỏng đã bị xua tan, đôi mắt ấy sáng rực lên, không hề chớp mắt mà cứ thế chăm chú nhìn y.

Tần Đạc Dã khẽ cười, khóe miệng cong lên một độ cong hoàn mỹ. Y nâng hai tay chồng chéo lên nhau rồi nhẹ nhàng xoay cổ tay, khớp xương phát ra một tiếng "rắc" nhỏ.

Dấu hiệu sắp sửa đánh người.

Tần Huyền Hiêu bỗng thấy nụ cười này thật nguy hiểm, hắn lập tức bật dậy, lấy bọc bánh ngọt sau tấm bình phong rồi vội vàng đưa qua.

"Đây đây đây, ái khanh đừng giận, trẫm chỉ đùa với khanh thôi."

Tần Đạc Dã: "..."

Cái tên này đúng là trẻ con!

Tần Đạc Dã không để ý đến hắn nữa, cũng không động vào bánh ngọt, chỉ lặng lẽ cầm đũa gắp thức ăn.

"Sao ái khanh lại thích đồ ngọt vậy?" Tần Huyền Hiêu thấy y có vẻ nguôi giận, bèn dịch lại gần, ngồi xuống bên cạnh Tần Đạc Dã, dùng đũa gắp vài món ở xa bỏ vào bát y.

Tần Đạc Dã nghe xong, động tác hơi khựng lại, ánh mắt rơi vào bọc bánh ngọt bên cạnh.

Phải rồi, vì sao nhỉ?

Kiếp trước khi còn nhỏ, cuộc sống nơi biên cương rất khổ. Cha y tuy là thân vương, y tuy là Thế tử của thân vương, nhưng cuộc sống cũng chẳng thể gọi là giàu sang phú quý.

Khi đó, chiến sự ở Bắc Cương liên miên, triều đình yếu kém, lương thảo không đủ cho binh lính. Cha và tướng sĩ đồng cam cộng khổ, thường xuyên phải dùng bổng lộc thân vương và thuế từ đất phong để chi trả cho quân đội.

Không thiếu y phục hay lễ giáo, nhưng lại thiếu quà vặt, thiếu đường, thiếu những món đồ chơi trẻ con thích.

Mà trẻ con thì có ai cưỡng lại được sự cám dỗ của những thứ ấy chứ?

Cha y gọi đó là "vật làm mất chí tiến thủ", nhưng mẹ lại lén lút gọi hai huynh đệ y vào trong phòng, nhét cho hai đứa một ít kẹo mạch nha.

Em trai Tần Trạch Chi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng Tần Đạc Dã lại vô tình thấy cha mình mua bánh ngọt rồi đưa cho mẹ, bảo bà chia cho hai huynh đệ bọn họ. Có lẽ cha y muốn giữ hình tượng một người cha nghiêm khắc chăng?

Khi đó Tần Đạc Dã chỉ cười thầm.

Sau này khi mẹ qua đời, cha trở nên trầm mặc ít nói hơn nhiều. Những món bánh kẹo không còn mẹ đứng giữa để chuyển tiếp, thế là cha lại lặng lẽ đặt chúng lên bàn trong phòng hai huynh đệ vào ban đêm.

Dù sau này họ đã lớn, không còn là đứa trẻ cần bánh kẹo để dỗ dành nữa, nhưng mỗi tháng cha vẫn cố chấp mang đến một ít.

Sau đó, triều đình xảy ra biến động, vị thân vương nắm quyền quân đội này trở thành cái gai trong mắt Thiên tử. Cha bị triệu vào kinh, rồi chẳng bao giờ quay về nữa.

Từ đó, cứ đến ngày cố định, Tần Đạc Dã lại ra trấn mua chút bánh kẹo mang về cho em trai.

Đến khi ngồi lên ngai vàng, có kẻ nhìn ra sở thích của y, thế là chúng ra tay hạ độc trong bánh ngọt.

Y và em trai suýt nữa mất mạng.

Từ đó về sau, Tần Đạc Dã hiểu rằng, thân phận Hoàng đế chính là cái lồng son dành cho chim phượng hoàng. Y không dám có bất kỳ sở thích nào nữa, cứ thế năm này qua năm khác, dần thành thói quen.

Đời này khi tỉnh lại, được thoát khỏi thân phận Hoàng đế, lúc nhìn thấy quán chè trên phố, lòng y bỗng nhiên dâng lên một cảm giác thôi thúc.

Đời này, Tần Đạc Dã không còn là bậc cửu ngũ chí tôn cô độc trên ngai vàng nữa, đời này cũng không cần phải chịu đựng ánh mắt xoi mói của thiên hạ nữa.

Vậy thì tại sao không thể thuận theo lòng mình, ăn một chén chè ngọt chứ?

Tần Đạc Dã suy nghĩ vạn lần, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi. Y chỉ ngẩn người trong vài giây, rồi lại tập trung vào bữa ăn.

"Không có lý do gì cả, chỉ là thích thôi." Y đáp.

"Vậy ái khanh có thể thích trẫm mà không cần lý do gì không?" Tần Huyền Hiêu vẫn không rời mắt khỏi y, lúc này hắn buột miệng nói ra một câu.

Lời vừa thốt, cả hai đều sững sờ.

Tần Đạc Dã kinh ngạc ngẩng đầu, tay y run lên, cọng rau xanh trên đũa rơi tõm xuống bát.

Dường như Tần Huyền Hiêu cũng ngẩn người, lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì.

Bởi giọng điệu quá đỗi mập mờ và nhẹ nhàng, cả hai đều không thể gán chữ "thích" này vào loại yêu thích thông thường, chỉ đành giả vờ cười trừ cho qua chuyện.

Có phải vì vừa rời khỏi kinh thành, nên cả hai người họ đều buông lỏng quá mức rồi không?

Nhất thời trong lều chỉ còn tiếng lửa bập bùng. Dường như có một con dế lọt vào trong, thỉnh thoảng lại kêu lên, khiến khoảnh khắc này càng thêm rõ ràng.

"Tần Huyền Hiêu, ngươi là Hoàng đế, ta là thần tử, quân thần nên tuân theo lễ nghĩa." Tần Đạc Dã lấy lại bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói.

"Hả?" Tần Huyền Hiêu nghiêng đầu, "Đã làm mấy chuyện đó rồi, còn lễ nghĩa gì nữa? Sao ái khanh có thể mặt không đổi sắc mà tự lừa mình dối người thế này?"

Tần Đạc Dã khựng lại: "..."

Đúng thật là vậy.

Trước giờ y luôn né tránh suy nghĩ sâu xa, nhưng hôm nay bị vạch trần, bản thân không thể không đối diện.

Mối quan hệ kỳ lạ này giữa bọn họ, có phải cũng nên chấm dứt trước khi xảy ra chuyện lớn hơn không?

"Vậy theo ái khanh thấy, nếu trẫm nhất quyết lập khanh làm Hoàng hậu thì sao?"

Tần Đạc Dã: "?"

Phong làm Hoàng hậu? Đây là chuyện tốt ư?

Hay Tần Huyền Hiêu cho rằng đây là một ân sủng? Ban cho y, y có muốn nhận không?

Tần Đạc Dã cụp mắt, y chưa bao giờ tin vào tấm chân tình của người ngồi trên long ỷ.

Vậy nên kiếp trước y không có hậu cung, một phần vì bận rộn chính sự, phần khác là vì y hiểu rõ bản thân đang ở trong lồng giam của loài chim cút, tình cảm chân thành và những toan tính quyền lực không thể tách rời. Y không muốn hại bất kỳ người con gái nào.

"Thế gia môn phiệt làm sao có thể đồng ý cho ngươi lập nam hậu?" Tần Đạc Dã không muốn tranh luận với hắn về chuyện tôn trọng thật lòng hay tự do, chỉ khẽ lắc đầu, nói về tình hình thực tế.

"Không đồng ý?" Mắt phượng của Tần Huyền Hiêu lóe lên một tia hung ác, "Vậy thì giết hết bọn chúng."

Hắn đã muốn làm vậy từ lâu, giết sạch thế gia môn phiệt, lật đổ Đại Ngụy.

Đỡ phải đấu đá lẫn nhau, phiền chết đi được.

"Vậy thì bạo loạn sẽ xảy ra, rồi những người mang danh nhân nghĩa sẽ xông vào hoàng cung 'thanh quân trắc'*." Tần Đạc Dã cười nhạt: "Khi đó, ta sẽ là kẻ bị thanh trừng."

*Một cụm từ trong lịch sử Trung Quốc: 清 (thanh) - làm sạch, thanh lọc; 君 (quân) - vua, quân vương; 侧 (trắc) bên cạnh, ám chỉ những người thân cận với vua, thường là quan lại hoặc quyền thần => "Thanh quân trắc" - trừ bỏ kẻ gian bên cạnh vua.

Tần Huyền Hiêu sững người, sau đó cau mày, lạnh giọng nói: "Trẫm không cho phép."

Thế gia cũng không có bản lĩnh giết người ngay dưới tay hắn.

"Vậy thì đừng nói mấy lời đùa cợt như thế nữa." Tần Đạc Dã thản nhiên đáp.

"Trẫm không đùa." Tần Huyền Hiêu nhìn thẳng vào y, nói.

Tần Đạc Dã nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt phượng ấy.

"Trẫm thích khanh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK