Dẫu sao thì trợ lý Anna cũng coi như là cô gái cách Tổng giám đốc Lệ gần nhất, Tổng giám đốc Lệ hình như cũng rất tán thưởng cô.
Cảnh tượng Tổng giám đốc Lệ thay quần áo vừa mới nãy nói không chừng đã khiến trợ lý Anna nghĩ nhiều.
Lý An suy nghĩ dựa theo nguyên tắc của ông chủ, giải thích: “trợ lý Anna, cô đừng nghĩ nhiều, ngày hôm qua Tổng giám đốc Lệ ở công ty tăng ca một đêm”
Hứa Nhược Phi ngẩng đầu, đáy mắt hoang mang.
Lý An là đang giải thích với cô sao?
Nhưng mà Lệ Đình Nam làm cái gì ở công ty thì liên quan gì đến cô?
Vài phút sau, trong văn phòng vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc với Lý An và Hứa Nhược Phi, hai người liếc nhau, vội vàng đứng dậy.
VietWriter
Lệ Đình Nam đã thay xong một bộ âu phục mới, ngoại trừ quâầng thâm dưới mắt anh, Hứa Nhược Phi căn bản không nhìn ra được anh đã thức khuya nguyên đêm.
Cô từng bước trở lại bàn làm việc của mình, công việc Lệ Đình Nam giao cho cô không tính là đặc biệt khó khăn. Ngoại trừ việc sắp xếp lịch trình cho anh, những cái khác chỉ cần mỗi quý điều chế ra một lọ nước hoa có thể đưa ra thị trường tiêu thụ là được.
Mỗi quý đấy! Thật không hổ là nhà tư bản, Hứa Nhược Phi lặng lẽ châm chọc.
Sau khi Lý An báo cáo công việc xong, bên trong phòng khôi phục an tĩnh.
Chỉ có thể nghe thấy âm thanh lật xem tài liệu của con chuột từ Lệ Đình Nam.
Hứa Nhược Phi duỗi người, khóe mắt lướt qua người đàn ông đang nghiêm túc làm việc.
Góc nghiêng tinh xảo, mày rậm mắt sang, thậm chí còn đẹp trai hơn nhiều những minh tỉnh trên ti vi.
Hứa Nhược Phi chống cằm, dùng mọi cách để nhìn cấp trên của mình.
Khó trách Hứa Đình Phong nhỏ như vậy mà đã có bé gái nhỏ đưa thư tình cho cậu bé.
Thật đúng là thừa hưởng gen di truyền hoàn hảo từ bố nó.
Lệ Đình Nam như là cảm nhận đi con ngươi dời đi màn hình: “Tôi trả cô làm ngắm trai”
Khóe môi Hứa Nhược Phi nhếch lên, chợt cô nhoẻn miệng cười: “Tổng giám đốc Lệ, vậy tan làm có thể xem sao?”
Người đàn ông khẽ cười: “Tan làm nếu như cô dám tới nhà của tôi, vậy có thể xem”
Hứa Nhược Phi trợn to mắt với anh, không nhìn nữa, ngón tay nhẹ nhàng đánh bàn phím.
Cho anh mấy lọ màu anh liền mở phường nhuộm!
Cô mới lười đến xem hình ảnh tình cảm âu yến của Lệ Đình Nam và Hứa Nhược Mộng.
Sau khi Hứa Nhược Phi sắp xếp lịch trình kế hoạch tuần sau của Lệ Đình Nam xong, giao cho Lý An, khi trở về cô nhớ tới mấy câu mà Lệ Đình Nam nói lúc trước: “Tổng giám đốc Lệ, chứng mất ngủ của anh đã bao lâu rồi?”
ánh mắt của Hứa Nhược Phi, n lương không phải để cô đi Người đàn ông dường như không nghe thấy, biểu cảm chuyên chú mà phê chữa văn kiện.
Hứa Nhược Phi “Hừ” một tiếng, giúp anh điều chế nước hoa anh còn chẳng quan tâm.
“Tổng giám đốc Lệ” Hứa Nhược Phi đứng dậy từ từ đi đến trước bàn làm việc của Lệ Đình Nam, đôi tay chống ở trên mặt bàn, một mùi hương nhàn nhạt phảng phất trong không khí.
Lệ Đình Nam hơi thất thần trong chốc lát.
Khi để lại tên mình trên hợp đồng, nét cuối cùng của anh lại có chút run rẩy.
Anh nhếch mắt nhìn lướt mình, môi mỏng khẽ m “Công việc anh sắp xếp cho tôi đã làm xong rồi, tôi vừa mới giao cho Trợ lý Lý”
Lệ Đình Nam thích ý mà dựa ghế, khóe môi nở một nụ cười đầy hàm ý.