“Tất nhiên là trên người cô ta có cất giấu bí mật”Lệ Đình Nam dặn dò: “Đừng rút dây động rừng, theo dõi con đường nhà họ Tô và Tô Vân Nhi, điều tra quan hệ của cô ta với Anna” “Anna thế nào?” Lý An lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Lệ, anh đưa thẻ đại diện quyền hạn cao nhất của công ty cho Anna”
“Xảy ra chuyện gì tôi tự mình gánh, anh lo sợ cái gì” Lệ Đình Nam lười biếng dương mắt nhìn.
Dưới ánh trăng sáng, anh tắt điện thoại, thả điện thoại vào túi quần tây.
Có năng lực làm nhà họ Tô tiêu phí tâm sức và tài chính để giúp đỡ xóa bỏ quá khứ, Anna có gì để sợ?
Hai hàng lông mày của Lệ Đình Nam nhíu lại, môi mỏng mím thành một đường.
Là vì không muốn để người khác biết được quá khứ của cô ta?
Chỉ là người bình thường có quá khứ gì đáng để che giấu.
VietWriter
Không những thế, cô hiểu lễ nghỉ nhà giàu rõ như nắm trong lòng bàn tay…ánh mắt Lệ Đình Nam đen kịt, u ám híp lại, anh bực bội lấy một điếu thuốc hút, ngậm giữa môi.
Giọng nói và mùi hương trên người Anna làm anh ngủ rất ngon, từ trước tới giờ chưa có người phụ nữ nào làm anh phải lưu ý như vậy.
Lặng lẽ hút xong điếu thuốc, Lệ Đình Nam dụi tàn thuốc vào cái gạt tàn bằng đá cẩm thạch, sau đó quay lại bàn làm việc.
Anh mở một tệp tài liệu ra.
Bên trong là tất cả tư liệu Lý An điều tra được về các mối quan hệ của Hứa Nhược Phi.
Lệ Đình Nam híp mắt lại, cẩn thận xem lại tệp tài liệu này một lần nữa.
Bỗng nhiên, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ quái dị.
Lần đầu tiên Anna ra nước ngoài là sáu năm trước.
Sáu năm trước…
Cũng là một ngày của sáu năm trước anh gặp được hồ ly nhỏ.
Lệ Đình Nam luôn nghĩ đó chỉ là giấc mơ.
Ngày hôm đó, trong mơ anh thấy mình gặp một người phụ nữ ranh ma quỷ quái, trên mặt đeo mặt nạ hồ ly, hai người vui vẻ lăn lội, y như một giấc mơ.
Giọng nói của người phụ nữ đó rất yểu điệu, mềm nhữn như nước, kêu một tiếng cũng đủ làm anh thần hồn điên đảo, trái tim ngứa ngáy.
Khi tỉnh lại, trên giường chỉ có mình anh, không còn hình bóng người phụ nữ kia.
Vệt máu đỏ thẫm dính trên ga giường màu trắng đập vào mắt anh đau nhức.
Đó không phải là mơ, thật sự có người phụ nữ đó.
Sau khi Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi ra khỏi nhà hàng ba sao Michelin, Hứa Nhược Phi hỏi: “Đặt khách sạn chưa? Ở chỗ nào? Tớ đưa cậu về” Tô Vân Nhi cong môi cười xấu xa.
Bỗng nhiên trong lòng Hứa Nhược Phí nổi lên sự cảm không tốt.
Cô ta quá quen cái nụ cười này của Tô Vân Nhi.
“Chờ chút đã…” Hứa Nhược Phi vội nói: “Chẳng lẽ ngay cả khách sạn cậu cũng chưa đặt trước, cứ thế mà chạy thẳng tới?” “Đúng vậy! Chẳng phải ở nhà cậu tốt hơn sao? Nghe đồn là cậu mua nhà ở khu đất xa xỉ sao, không phải là không nhét nổi tớ đến ở đó chứ? Hay là trong nhà cậu lén nuôi đàn ông?” Tô Vân Nhi nháy mắt với Hứa Nhược Phi, trêu đùa nói: “Nếu trong nhà cậu có đàn ông thật, vậy thì tớ không đến phá hỏng chuyện tốt vậy” Hứa Nhược Phi che mặt lại: “Sao thế được” Đáng lẽ cô ta biết rõ phong cách làm việc của Tô Vân Nhi từ lâu rồi, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đặt khách sạn.
“Lần này đến Lâm Xuyên, chú và dì có biết không?” Hứa Nhược Phi không yên lòng hỏi.
Chú và dì mà cô ta vừa nói chính là bố mẹ Tô Vân Nhi.
Sáu năm trước, Hứa Nhược Phi bị Hứa Nhược Mộng sai người ném xuống biển.
Có lẽ duyên phận sắp đặt, đúng lúc Tô Vân Nhi đi nghỉ dưỡng ở gần đó, cô ta cứu được Hứa Nhược Phi, tuổi hai người bằng nhau.