Ngón tay Hứa Nhược Phi lướt nhẹ trên máy tính bảng.
Ngón tay mảnh khảnh đột nhiên dừng lại.
Ảnh trên máy tính bảng là tờ báo của sáu năm trước, trên đó ghi rõ nguyên nhân đính hôn của Lệ Đình Nam và Hứa Nhược Mộng là Hứa Nhược Mộng từng cứu anh ta ở một nơi nào đó.
Mà nơi đó vừa khéo lại là nơi mà Hứa Nhược Phi và mẹ Vương từng sinh sống.
Đôi mắt của Hứa Nhược Phi khẽ trừng lớn.
Không thể nào chứ?
VietWriter
Một ý nghĩ bất khả thi đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Vùng quê nơi cô và mẹ Vương cùng sinh sống, vô cùng hẻo lánh, rất ít người từng đi qua đó.
Nhà họ Hứa sắp xếp Hứa Nhược Phi ở đó cũng là vì tránh để người khác phát hiện đứa con gái đó của nhà họ Hứa.
Một ngày nào đó của sáu năm trước, trời đổ mưa lớn.
Hứa Nhược Phi không có ra khỏi nhà mà ở trong nhà chăm chú học điều chế mùi hương cùng với mẹ Vương.
Độ nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa, Hứa Nhược Phi ngẩn người vài giây rồi hỏi mẹ Vương có phải nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ.
Lúc đó, mặc dù Hứa Nhược Phi là thiên kim tiểu thư trên danh nghĩa của nhà họ Hứa, nhưng cô ấy không phải con gái ruột của nhà họ Hứa, Hứa phu nhân đương nhiên sẽ không phái vệ sĩ và người hầu khác đến hầu hạ và bảo vệ Hứa Nhược Phi.
Trong một căn nhà gỗ nhỏ, ngoài Hứa Nhược Phi và mẹ Vương ra thì không có thêm người thứ ba nào cả.
Vì hai người phụ nữ sống trong vùng quê hẻo lánh, cho nên cực kỳ cảnh giác đối với người lạ, lúc đó Hứa Nhược Phi rất nhát gan, nghe thấy có người gõ cửa liền lập tức trở nên khẩn trương, cầm lấy cây lau nhà mà đi theo phía sau mẹ Vương, lúc mở cửa ra thì có một cái bóng đen vụt qua, cô phản ứng bản năng mà câm cây lau nhà đánh về phía người đó, lại nghe thấy một tiếng “rầm” cực lớn.
Bóng đen trực tiếp ngã xuống đất.
Hứa Nhược Phi thậm chí còn cảm thấy đau.
Cô nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên ngã xuống đất, hoặc có nói chắc là một thanh niên, tiếp đó ngước mắt lên nhìn mẹ Vương: “Mẹ Vương, chúng ta có cần cứu anh ta không?”
Người trên mặt đất, trên người mặc một cái áo sơ mi trắng đã bị ướt đẫm rồi dính chặt lấy thân trên, phác họa rõ thân hình mỏng manh nhưng đường nét lại vô cùng quyến rũ của anh.
Hứa Nhược Phi bỏ cây lau nhà trên tay xuống, phản ứng bản năng mà giơ tay ra dè dặt chạm vào cánh tay của người đàn ông đó, đột nhiên bị nóng đến thu tay lại.
“Nóng quá.”
Mẹ Vương nheo mắt, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông rồi trầm tư vài giây, sau đó nói với Hứa Nhược Phi: “Nhược Phi, cùng chuyển người đàn ông này vào trong nhà với mẹ Vương”
Hứa Nhược Phi gật đầu, cùng với mẹ Vương đưa người đàn ông vào trong nhà.
Tướng mạo của người đàn ông rất đẹp, cứ như là đang ở tuổi thành niên, hàng lông mi dày cứ như một cây cọ nhỏ, đôi môi nhuốm màu trắng nhạt dị thường mà đang mím chặt lại.
Mái tóc đen bởi vì ướt mưa mà dính chặt vào trước trán.
Làn da trắng lạnh toát lên một màu đỏ không khỏe mạnh.
Sau khi Hứa Nhược Phi đắp chăn cho anh, liền nghe thấy anh nhỏ giọng mà nói một chữ: “Lạnh”
Hứa Nhược Phi ngẩn người vài giây.
Giọng nói của anh rất hay, mặc dù hơi run rẩy một chút, giọng trầm nhưng lại rất êm tai, cứ như giọng nam chính trong mấy bộ phim truyền hình.