Mặc dù hôm nay là thứ bảy, khách hàng trong cửa hàng xa xỉ phẩm vãn luôn đông, mà ngoài cửa lại heo hút.
Vài nhân viên bán hàng phục vụ một vị khách là điều bình thường.
Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi sớm đã quá quen với cảnh này, nhân viên nhiệt tình hướng dẫn mua sắm cũng không khiến bọn họ khó chịu.
Mục đích Hứa Nhược Phi đến trung tâm thương mại rất đơn giản, cùng Tô Vân Nhi dạo phố, mua túi xách và nước hoa cho bản thân.
Cô chọn được một kiểu dáng theo mùa phiên bản giới hạn của Hermès, lập tức quẹt thẻ thanh toán.
Còn Tô Vân Nhi thì ngược lại, phân vân giữa nhiều loại túi khác nhau.
VietWriter
Thường được gọi là: Lựa chọn khó khăn.
Hứa Nhược Phi cũng không vội, cô kiên nhẫn đứng ở bên cạnh đợi. Tô Vân Nhi hỏi ý kiến của cô, cô liền cho cô ấy ý kiến một chút cũng không hề sốt ruột.
Dù sao đây cũng là bạn tốt của cô, từ khi cô đến Lâm Xuyên hai người không gặp nhau, lần này hiếm lắm mới có cơ hội, cũng nên để Tô Vân Nhi tùy ý một chút.
“Thật xin lỗi cô” Sau khi hướng dẫn viên mua sắm trở lại, sắc mặt trở nên xấu hổ, cô ấy gật đầu với Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi nói: “Cô Tô, chiếc túi cô vừa chọn đã được đặt trước rồi” Tô Vân Nhi sững sờ trong giây lát, chớp mắt khó hiểu hỏi: “Bị người ta đặt trước rồi? Quan trọng là ở đây ngoại trừ bạn của tôi và tôi còn có người khác nữa sao? Họ đặt trước ở đâu?” Hứa Nhược Phi trong nháy mắt đã hiểu được, sợ là đại tiểu thư nào đó ở Lâm Xuyên sau khi biết được Tô Vân Nhi chọn trúng chiếc túi này, lợi dụng quyền thế nhà mình để đặt trước nó.” Dù sao thế lực nhà họ Tô cũng ở nước ngoài, người ở Lâm Xuyên biết đến Tô Vân Nhi cũng không nhiều.
Cũng không biết là vị đại tiểu thư nào không có mắt, tính khí của Tô Vân Nhi… khá kiêu ngạo.
Nghĩ đến đây, Hứa Nhược Phi cười nhẹ, “Cô cũng không cần khó xử, chỉ bằng cô nói cho tôi biết vị khách nào đã đặt trước chiếc túi. Nếu như là người mà chúng tôi không thể đụng vào, vậy chúng tôi sẽ lập tức đi ngay, cô thấy thế nào?” Người hướng dẫn mua hàng lộ vẻ khó xử.
Ngay lúc này, một âm thanh ôn nhu vang lên.
“Cô này, thật xin lỗi. Là tôi nhìn trúng chiếc túi này trước, Lâm Xuyên chỉ có một chiếc, cô đừng làm khó người hướng dẫn mua hàng…” Người này nói được một nửa lại nhìn thấy Hứa Nhược Phi liền chuyển đề tài.
“Anna sao chị lại ở đây?” Hứa Nhược Mộng nhìn Hứa Nhược Phi còn có cả Tô Vân Nhị, trong giọng nói mang theo vài phần khó chịu.
Chuyện ở sân bay, cô vẫn nhớ.
Lệ Đình Nam không bỏ mặc cô ở đó, chỉ vì đó là giáo dưỡng của anh ta.
Hứa Nhược Mộng chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, dù cho trước kia khi cô chưa trở thành vị hôn thê của Lệ Đình Nam, cô cũng là tiểu công chúa được các vệ tinh vây quanh.
Từ khi Anna xuất hiện hết lần này đến lần khác đến cả người qua đường cũng không chú ý đến cô nữa.
Hứa Nhược Mộng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà vừa nghĩ đến bình nước hoa của Anna trong tay mình lại đành phải nuốt cục tức xuống.
Thậm chí phải đợi sau khi cuộc thi người điều phối hương kết thúc, mới xé rách thể diện của Anna.
Nếu như Anna tiết lộ rằng tác phẩm của cô ấy là do tự tay Anna làm, thế thì thật là xấu hổ.
Hứa Nhược Phi hơi mở to mắt.
Cô không ngờ được lại gặp được Hứa Nhược Mộng ở trung tâm thương mại này.
Đúng là thời gian xúi quẩy, ra cửa không xem lịch.
Sớm biết như thế đã đi trung tâm thương mại trực thuộc tập đoàn Lệ Thị cho rồi.
Tô Vân Nhi nhìn Hứa Nhược Mộng, lại nhìn sang Hứa Nhược Phi, bầu không khí giữa hai người đúng là kỳ quái, làm cho một người lớn lên trong giới nhà giàu như Tô Vân Nhi lập tức phản ứng.