Bà cụ này chính là bà nội của Lệ Đình Nam, bà cụ Lệ.
Hiện lại là người phụ nữ có quyền thế, quản lý nhà họ Lệ.
Bà cụ Lệ tao nhã nâng chén trà lê, sau khi nhấp hai ngụm thì để lộ nụ cười khen ngợi và hài lòng.
“Cậu mới nói là Đình Nam vẫn còn đang họp?” Bà cụ Lệ ôn hòa hỏi Lý An: “Có phải Đình Nam quá bận rộn không? Bình thường nó không quay về gặp mẹ nó thì thôi, bây giờ ngay cả chỗ của tôi cũng không biết, còn để cho một thân già này tự mình đến tìm nó”
Bà cụ Lệ trong miệng oán trách Lệ Đình Nam cả ngày bận bịu công việc không trở về nhà thăm hỏi bà, đáy lòng lại không có ý mắng Lệ Đình Nam.
VietWriter
Bà nhìn thoáng qua Lý An, gọi trợ lý của mình lại rồi đưa ra một bao tiền thưởng, kín đáo đưa vào tay Lý An.
Bao tiền thưởng dày năm centimet, nặng tay.
Lý An bận bịu khoát tay: “Bà cụ Lệ không cần phải làm vậy, tôi giúp đỡ tổng giám đốc Lệ là điều nên làm! Mà bây giờ bên cạnh tổng giám đốc Lệ vẫn còn một trợ lý, tôi cầm tiền thưởng không thích hợp”
“Trợ lý mới?” Lông mày của bà cụ Lệ hơi nhướng lên: “Trợ lý mới nào vậy? Tuyển dụng lúc nào? Sao tôi lại không biết?”
Bà cụ Lệ hỏi liên tục, Lý An nhất thời không kịp phản ứng.
“Trợ lý là nam hay nữ?” Bà cụ Lệ hỏi, chạm trúng chỗ quan trọng.
Cô gái kia thoạt nhìn có vẻ dịu dàng thoải mái, lễ phép hiểu chuyện, khôn khéo động lòng người.
Nhưng bà cụ Lệ không phải phụ nữ bình thường, bà sinh ra trong gia đình giàu có, lớn lên trong gia đình giàu có, đã chứng kiến toàn bộ thế giới bạc bẽo nhấp nhô lên xuống, vô cùng hiểu rõ bản tính thật sự của Hứa Nhược Mộng không hề đơn giản như cô ta thể hiện bên ngoài.
Lệ Đình Nam là cháu trai duy nhất của bà cụ Lệ, chứng mất ngủ của anh vẫn luôn khiến bà cụ Lệ cực kì đau đầu.
Tìm bác sĩ nổi tiếng khắp Lâm Xuyên vẫn không thể làm thuyên giảm chứng mất ngủ của Lệ Đình Nam, duy chỉ cái cô Hứa Nhược Mộng kia có thể chữa lành chứng mất ngủ của Lệ Đình Nam, bà cụ Lệ đành phải mắt nhắm mắt mở chấp nhận.
Dù sao thì Lệ Đình Nam đã nắm giữ toàn bộ tập đoàn Lệ Thị, nếu như Hứa Nhược Mộng thật sự gây bất lợi cho tập đoàn lệ Thị, anh nhất định sẽ không mặc kệ ngồi nhìn.
Bởi vậy, cho dù bà cụ Lệ không đồng ý hôn sự của Lệ Đình Nam và Hứa Nhược mộng cũng không can thiệp vào.
“Cô Hứa sao?” Lý An cười cười, cậu ta trở thành trợ lý của Lệ Đình Nam đã sáu năm, bởi vì tận tụy một lòng vì ông chủ của mình nên bà cụ Lệ đối xử với cậu ta coi như không tệ.
Lý An suy nghĩ một chút, nhanh chóng mở miệng: “Đúng thật là cô Hứa và tổng giám đốc Lệ đã xảy ra tranh cãi vì chuyện này. Nghe nói bà Lệ còn gọi trợ lý nữ của Tổng giám đốc Lệ đến nhà khiển trách một trận. Nhưng người trợ lý mới này của tổng giám đốc Lệ quả thật có chút tài năng, nước hoa cô ấy chế tạo ra không ai trong công ty có thể sánh được, vậy nên tổng giám đốc Lệ mới ra sức bảo vệ cô ấy.
Bà cụ Lệ nghe Lý An giải thích xong thì giật mình.
“Còn hơn cả nước hoa mà Trần Tiểu Nhiễm chế tạo sao? Tôi nhớ trong công ty còn có một nhà chế tạo nước hoa hàng đầu tên là Trần Tiểu Nhiễm phải không?”
Mặc dù bà cụ Lệ đã giao toàn bộ tập đoàn Lệ thị vào tay cháu mình, nhưng dù sao sản nghiệp của nhà họ Lệ cũng là tâm huyết của chồng bà, đương nhiên không nỡ làm ra chuyện sơ suất.