Lệ phu nhân lúc trước đã từng nhận được một lọ do Hứa Nhược Phi tự mình điều chế, hiệu quả vô cùng tốt.
Hơn nữa bà cũng không hề biết Hứa Nhược Phi với Anna đều là cùng một người, lúc này mày có chút nhíu lại, cầm lấy lọ nước hoa phun lên một ít.
Theo sau đó là một mùi hương linh miêu nhàn nhạt lan tỏa trong phòng khách.
Một mùi hương tươi mới trong lành, trong một thời gian dài khó có thể mất đi.
Nhưng cũng không để cho người dùng cảm thấy nhàm chán và khó chịu, ngược lại khi mùi hương dần dần biến mất sẽ để lại một loại lưu niệm và hoài niệm.
Lúc Lệ phu nhân không để ý đến, vành mắt lại vô thức ửng hồng.
Lệ Đình Nam cũng không ngạc nhiên.
Là người phụ nữ anh nhìn trúng, đương nhiên sẽ thật khác biệt.
Đó chính là hương thơm đặc biệt nhất, toàn bộ Lâm Xuyên không người nào có thể đạt tới trình độ của Hứa Nhược Phi.
Cô ấy đặt vào nước hoa rất nhiều tình cảm, có thể dễ dàng làm cho người ta nhớ lại những hồi ức tốt đẹp đã từng trải qua.
Vậy nên mới nhận được sự cảm mến từ vợ chồng Hi Nhĩ.
“Giúp bà nội lấy chiếc khăn tay” Lệ Đình Nam căn dặn người giúp việc bên cạnh.
Lệ phu nhân lúc này mới lấy lại tinh thần.
Vậy mà bà lại khóc?
Chỉ bởi vì một mùi hương nước hoa?
Bà là ai chứ, chính là vợ của cựu tổng giám đốc tập đoàn họ Lệ, bà nổi tiếng là một người kén chọn trong giới nước hoa.
Biết bao nhiêu nước hoa do các bậc thầy điều chế đối với bà đều cảm thấy rất không thuận mắt, giờ lại bị lọ nước hoa do một người trẻ làm cho cảm động.
Bà cụ Lệ nhận khăn tay từ người giúp việc, nhẹ nhàng thấm qua một chút nước nơi khóe mắt.
“Nước hoa này thật thơm” Bà cụ Lệ nói: “Nhiều năm như vậy, bà đến giờ vẫn chưa từng gặp qua loại nước hoa có thể làm rung động tâm hồn bà đi Lệ Đình Nam mỉm cười: “Bà nội, cái này là do Anna làm”
“Bà biết cô ấy” Lệ phu nhân thản nhiên tiếp nhận lời nói của Lệ Đình Nam: “Nhưng mà Lệ Đình Nam, cho dù là một người điều chế tài năng đến mấy, nếu tâm tư của cô ấy không trong sạch, cũng sẽ không thể trọng dụng.”
Lệ Đình Nam cau mày: “Mẹ con đã nói với bà những chuyện gì rồi?”
Lệ phu nhân khoát khoát tay: “Mẹ con đúng thật là có nói với bà một số chuyện liên quan đến Anna, nhưng con cứ yên †âm, bà không phải là một bà già hồ đồ, vẫn biết làm thế nào để phân biệt đúng sai.”
Chỉ cần Anna không gây thiệt hại cho Lệ Đình Nam cùng với tập đoàn họ Lệ, dù bất cứ chuyện gì bà cũng sẽ không ngăn cản cô ấy.
Lệ phu nhân đem nước hoa đưa cho quản gia bên cạnh: “Mang cất đi, tối nay sẽ dùng thử mùi hương này, xem thử chất lượng giấc ngủ so với trước đây khác biệt như thế nào”
Quản gia nhận lấy: “Thưa bà, tôi cảm thấy mùi hương nước hoa này hình như có chút gì đó quen thuộc.”
Chỉ một câu nói đã đánh thức Lệ phu nhân.
Lệ phu nhân chau mày lại, sau khi im lặng suy nghĩ một lúc vậy mà lại phát hiện mùi hương nước hoa mà Anna điều chế lại giống với hương linh miêu quý giá mà bà yêu thích.
Nhưng Lệ phu nhân hoàn toàn không đem Anna và cô gái bà gặp lúc trước là Hứa Nhược Phi gắn liền cùng một chỗ.
Chỉ cười một cách lãnh đạm: “Có lẽ cậu đã suy nghĩ nhiều.
Bà cụ Lệ không để chuyện này trong lòng.
Xét cho cùng thì tập đoàn Lệ Thị có kho hương liệu mạnh nhất ở Lâm Xuyên, cho dù khi linh miêu hương mà Anna sử dụng có nguồn gốc trong bộ sưu tập của bà ấy, thì cũng không phải không thể.
Quản gia thấy bà cụ Lệ không nói gì nên bản thân cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Lệ Đình Nam thì khác.