Hứa Nhược Phi: “… Không phải mẹ nói nhiều lần rồi sao, đừng có tùy tiện lướt web nội bộ của tập đoàn Lệ Thị nữa, sớm muộn gì có một ngày con cũng sẽ bị anh ta phát hiện ra mà thôi” Hứa Đình Phong nhún vai: “Không sao, lần này con dùng là ID điện thoại của trợ lý Lý, cho dù có điều tra thì cũng là điều tra anh ta mà thôi.” Hứa Nhược Phi yên lặng, cô kẻ xong eyeliner, thì liền lấy tay che mặt.
Lý An, xin lỗi, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại con trai của mình.
Hứa Nhược Phi tự nhủ trong lòng.
Sau khi sắp xếp xong công việc trong nhà, Hứa Nhược Phi liền cầm lấy túi xách và chìa khoá xe, đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Khu chung cư mà Hứa Nhược Phi mua cách sân bay một khoảng kha khá.
Chuyến bay của Lệ Đình Nam là ba giờ chiều, bây giờ cô xuất phát, đến được sân bay thì sẽ mất khoảng tâm hai giờ đồng hồ.
VietWriter
Trên danh nghĩa thì cô vẫn là trợ lý của Lệ Đình Nam, đi đón tiếp anh thì cũng không có gì đáng trách cả.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi xuất phát rồi” Sau khi Hứa Nhược Phi gửi một đoạn tin nhắn ngắn gọn qua Zalo cho Lệ Đình Nam thì liền để điện thoại vào trong túi xách, rồi mở bản đồ đường đi lên.
Kỹ thuật lái xe của Hứa Nhược Phi không tồi, ở nước ngoài quanh năm thường thích cùng với Tô Vân Nhi đua xe.
Lúc đến được sân bay vẫn còn sớm hơn tầm nửa tiếng so với thời gian dự kiến.
Hứa Nhược Phi cũng không vội, thế là đã lắng lặng đợi ở bên ngoài.
Cô lướt Facebook một lúc, mãi cho đến khi chuyến bay của Lệ Đình Nam và Lý An còn một tiếng nữa là hạ cánh thì mới đến khu vực tiếp đón.
Hứa Nhược Phi tháo kính râm xuống, treo phía trước ngực.
Một lúc sau, có không ít ánh mắt của những người khác đã nhìn chăm chú vào cô.
Dáng người Hứa Nhược Phi cao mảnh khảnh, cho dù mặc một bộ đồ vest cũng không thể che đậy được vóc dáng xinh đẹp của cô.
Giày cao gót màu đen càng làm tôn lên đôi chân thon dài của cô.
Cô dường như không hề cảm nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh, chỉ chăm chú tập trung đợi cấp trên của mình.
Cách đó không xa, Hứa Nhược Mộng cũng vừa mới tới khu vực tiếp đón.
Kể từ sau khi cô ta nghe nói hôm nay Lệ Đình Nam sẽ về Lâm Xuyên, cô ta liền đã chuẩn bị đầy đủ, xong xuôi.
Thư ký ở bên cạnh Hứa Nhược Mộng hạ thấp giọng, nói: “Cô Hứa, tổng giám đốc Lệ sẽ xuống máy bay lúc ba giờ chiều, bây giờ đợi ở đây có phải là quá sớm rồi không? Huống hồ cô còn đang đi giày cao gót, đứng lâu sẽ rất mệt.” Phải biết rằng cơ thể của Hứa Nhược Mộng rất yếu ớt, hôm nay bởi vì đón Lệ Đình Nam nên đã đi một đôi giày cao gót bảy phân.
Nguyên nhân chính là vì Hứa Nhược Mộng cảm thấy Lệ Đình Nam để Hứa Nhược Phi ở lại bên cạnh anh là do vóc dáng của cô cao.
Hứa Nhược Mộng không cao bằng Hứa Nhược Phi, bề ngoài cũng không xinh đẹp bằng Hứa Nhược Phi.
Không cần phải nói, một cô gái đẹp vóc dáng cao ráo, mảnh khảnh, đương nhiên là có thể thu hút người khác rồi.
Hứa Nhược Mộng nghĩ đến việc ở trong bữa tiệc tối lần đó tại nhà riêng của vợ chồng Hi Nhĩ, sự đố ky đối với Hứa Nhược Phi lại càng nhiều thêm.
Nhưng mà tiếp theo cô ta phải tham gia cuộc thi bậc thầy điều chế nước hoa của Lâm Xuyên, nước hoa đem đi thi đấu đang nằm trong tay của Hứa Nhược Phi, nên tạm thời không muốn xảy ra mâu thuẫn trực tiếp với cô.
Đợi đến khi đạt được vị trí nhà điều chế nước hoa số một sẽ xử lý cô sau cũng không muộn.
“Không sao, chỉ có thế này, Đình Nam mới biết được tôi để tâm đến anh ấy nhiều bao nhiêu” Hứa Nhược Mộng nói.
“Đúng rồi, bây giờ cách lúc chuyến bay của Đình Nam hạ cánh còn bao lâu nữa?”