Lúc này, bên trong đôi mắt trong trẻo quyến rũ ngày thường, ngoại trừ sự chăm chú, còn có cả sự tự tin.
Hết thảy mọi thứ dưới ánh mắt đó đều trở nên ảm đạm phai mờ.
Hứa Nhược Phi mím môi, nghĩ đến những thông tin cần thiết để điều chế nước hoa cho người cao tuổi.
Ngay sau đó cô lại ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với Lệ Đình Nam đang chăm chú đánh giá cô.
Trong ánh mắt của người đàn ông mang theo một cảm xúc mà cô không thể nào hiểu được, anh mắt nóng rực, khiến người ta khó có thể lảng tránh, có thể nhìn thấu trái tim cô.
Khoảng cách quá gần, thậm chí đến hô hấp khe khẽ của anh cô cũng có thể cảm nhận được.
Hứa Nhược Phi đẻ xuống thứ cảm xúc kì lạ trong lòng, đưa tờ giấy ghi chú trong tay cho Lệ Đình Nam, nhanh chóng mở lời: “Tổng giám đốc Lệ, tôi viết hết những thông tin cần thiết lên giấy rồi, tốt nhất là nói cho tôi biết hết tất cả mùi hương thường ngày người đó thích và cả không thích nữa. Như thế thì thuận lợi cho tôi điều chế”
VietWriter
Chữ của Hứa Nhược Phi giống hệt như con người của cô, thanh mảnh đẹp đẽ.
Lệ Đình Nam khẽ mỉm cười, nhận lấy tờ giấy ghi chú, đáp một câu: “Được”
“Không còn chuyện gì khác nữa thì tôi về trước đây. Còn nữa, tổng giám đốc Lệ cũng tam làm đi về sớm đi, nếu như ngày nào cũng tăng ca, cho dù tôi chế cho anh mười nghìn loại nước hoa có thể làm dịu bớt chứng mất ngủ của anh, thì cuối cùng cũng không đủ đâu”
“Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa lại.” Tâm mắt của Lệ Đình Nam đã quay trở lại màn hình máy tính, bàn tay đẹp đẽ lại gõ trên bàn phím.
Hứa Nhược Phi: “…
Dù Lệ Đình Nam có đột tử, cũng không liên quan gì đến nửa đồng xu của cô.
Đồ cuồng công việc!
Hứa Nhược Phi đạp giày cao gót rời khỏi.
Lý An đang bưng cà phê: “Trợ lý An, lại cãi nhau với tổng giám đốc Lệ hả?”
Hứa Nhược Phi dừng lại, ánh mắt nhìn thoáng qua cà phê trên tay Lý An, cười gắn, nói: “Mất ngủ còn uống cà phê, xem ra tổng giám đốc Lê đêm nay không muốn ngủ ngon đây mài”
Nói xong, Hứa Nhược Phi xách túi xách đi vào thang máy.
Lý An câm lặng.
Trợ lý An với tổng giám đốc Lệ rốt cuộc là tiến triển đến bước nào rồi hả?
Làm sao mà đến chuyện tổng giám đốc Lệ hôm nay không ngủ ngon cũng biết thế!
Chẳng lẽ tổng giám đốc Lệ thật sự không coi trọng hôn ước với cô Hứa Nhược Mộng, đã cùng với trợ lý An.
Lý An vội vàng lắc đầu, bưng cà phê đến phòng làm việc.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi thấy trợ lý An lúc ra về tức giận bừng bừng, không lẽ anh lại cãi nhau với trợ lý An hả?”
Lệ Đình Nam hơi cau mày lại: “Cô ấy nói gì?”
Lý An ngớ ra một hồi, xoắn xuýt lặp lại lời nói lúc nãy của Hứa Nhược Mộng một lần nữa cho Lệ Đình Nam nghe.
Anh ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lệ Đình Nam.
Ai ngờ nét mặt của Lệ Đình Nam cũng chẳng khác gì lúc vừa nãy.
Anh bình tĩnh gõ xuống bàn phím nốt mấy chữ cuối cùng, gõ xong mới khẽ mở môi mỏng: “Đêm nay cô ấy cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể ngủ ngon”
Lý An: “..”
Hai vị này là muốn làm trò gì đây?
Sẽ không phải thật sự muốn thuê phòng đấy chứ?